Yêu Trong Đợi Chờ

Chương 3



Giữa lúc chúng tôi cứ trân trân nhìn nhau như vậy thì cô nhân tình của anh chạy tới, sốt sắng hỏi:

"Anh, xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này, Quân mới giật mình định thần lại, anh bối rối quay mặt đi, sau đó đóng cửa lại rầm một tiếng rất mạnh, trả lời:

"Không có gì"

Khi hai người họ đi rồi, trái tim tôi vẫn nhảy loạn lên trong lồng ngực. Theo lẽ thường thì vợ chồng nhìn thấy cơ thể nhau cũng không gọi là chuyện gì quá đáng, tuy nhiên mối quan hệ của tôi và anh không phải vậy. Rõ ràng hôn nhân của chúng tôi chỉ là một giao dịch mua bán trao đổi mà thôi, không hơn.

Thật đáng buồn khi phải nói rằng: Tôi hai mươi sáu tuổi, vẫn còn trinh. Đã kết hôn rồi...vẫn còn trinh!!!

Khi tôi vừa mặc đồ bước ra ngoài thì lại ngay lập tức đụng mặt người phụ nữ kia. Cô ta đứng khoanh tay dựa vào phía bức tường phía đối diện, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc đã cháy gần hết, có lẽ là đứng chờ tôi được một lúc rồi.

"Đồ rẻ tiền"

Tôi không thèm quan tâm đến cô ta, cứ coi như mình không nghe thấy gì, lẳng lặng bước đi. Chỉ có điều, vừa bước được hai bước, cô ta đã giằng cánh tay tôi, lôi ngược trở lại.

"Mày đừng tưởng được kết hôn với anh ấy là có thể vênh mặt. Anh ấy là của tao, chỉ chạm vào tao thôi, mày hiểu chưa?"

"Tôi có quan tâm sao?"

"Mày..."

Cô ta trợn tròn mắt, vừa định nghiến răng chửi tiếp thì một giọng nói từ phòng bên cạnh truyền đến:

"Kiều"

Nghe thấy Quân gọi mình, Vân Mộc Kiều bực tức hất cánh tay của tôi ra, giọng nói chanh chua ban nãy lập tức đổi thành một giọng mềm mại như nước:

"Em ở đây"

Nói xong, cô ta lại giơ tay tự cào vào mặt mình, dùng lực mạnh đến nỗi mấy vết xước lập tức rơm rớm máu. Mười giây sau, Quân mở cửa bước vào phòng, khi anh đi gần đến chỗ chúng tôi, nước mắt Mộc Kiều đã đầm đìa trên mặt

"Anh..". Cô ta giả vờ một tay ôm mặt, hai hốc mắt đỏ ửng nhìn Quân.

"Có chuyện gì?"

"Không sao đâu, tại em...em đứng trước mặt, làm vướng mắt cô ấy thôi"

Nghe cô ta nói vậy, anh nheo mắt quay lại nhìn tôi, tuy từ đầu đến cuối không mở miệng nói gì nhưng ánh mắt lại ngập tràn những tia khó hiểu. Cảnh tượng này thì tôi đọc trong truyện ngôn tình nhiều rồi, thế nên tôi quyết định chọn không giải thích gì mà chỉ lẳng lặng rời đi, khi vừa đi được mấy bước đã nghe Vân Mộc Kiều khóc khóc mếu mếu nói với chồng mình:

"Anh đừng giận mà, tại em hết, không phải tại chị ấy. Bây giờ em đền cho anh, có được không?"

Nghe mấy câu này tôi thật sự cảm thấy rất buồn nôn, không thể hiểu nổi con mắt nhìn phụ nữ của anh kiểu gì mà lại chọn kiểu đàn bà ẻo lả uốn éo như vậy. Mà nói đi cũng phải nói lại, cũng có lẽ bởi vì thế nên gia đình của Quân mới chọn mua tôi chứ không mua Vân Mộc Kiều, đàn bà ở sau lưng người đàn ông xuất sắc như vậy, vẫn nên nói ít thì tốt hơn.

Khi tôi vừa về đến căn phòng chứa đồ của mình một lát thì anh cũng mở cửa đi vào, cả ngày nay tôi mệt đến mức không muốn tốn sức lực để tranh cãi làm gì, cho nên chỉ tập trung vào xếp mấy tấm bìa các tông để ngủ, không thèm ngẩng đầu lên nhìn Quân.

"Cô có ý gì?". Anh khoanh tay dựa vào cửa phòng, lạnh lùng mở miệng.

"Chẳng có ý gì"

"Không phải đêm qua tôi đã nói: hãy tránh xa tôi ra rồi sao?"

Tôi ngừng tay xếp bìa các tông, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh trả lời: "Những lời anh nói, tôi không quên. Chuyện của anh tôi cũng không xen vào, vậy anh còn muốn gì?"

Nghe tôi nói vậy, Quân lẳng lặng bước đến phía tôi, ngồi xuống vươn tay hung hăng xé mạnh một bên vai áo tôi đang mặc:

"Loại phụ nữ hám vinh hoa phú quý như cô, đừng mong dùng thân xác quyến rũ tôi"

"Tôi quyến rũ anh?"

Tôi vốn nghĩ anh theo tôi vào đây, mục đích chỉ để dằn mặt tôi không được đụng vào người đàn bà của anh, không ngờ ý của Quân lại muốn nói đến chuyện ở trong nhà tắm khi nãy. Thật sự bởi vì phòng chứa đồ này không có chỗ tắm nên tôi mới tiện tắm luôn ở phòng anh ta mà thôi. Ai thèm quyến rũ anh ta chứ? Mà anh ta nói như vậy cũng không phải là không có lý, rõ ràng dưới tầng 1 cũng có một phòng tắm mà...

Haizz!!! Không dưng lại rơi vào cảnh tình ngay lý gian rồi.

"Vậy cô không khóa cửa là có ý gì?"

"Vậy tại sao anh không gõ cửa"

"Đây là nhà của tôi"

Đúng vậy. Đây là nhà của anh ta, anh ta muốn làm gì cũng được. Đừng nói tới việc chỉ nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình, thậm chí đến cả việc anh ta có muốn thân xác tôi đi chăng nữa, tôi cũng phải cam tâm tình nguyện bằng lòng hai tay dâng cho anh ta.

Nghĩ vậy cho nên tôi đành thu lại ánh mắt nhìn Quân khi nãy, lặng lẽ cúi gằm mặt xuống, trả lời: "Từ giờ tôi sẽ không như vậy nữa".

Vốn dĩ cứ tưởng nói xong câu này, anh sẽ tiếp tục hung hăng đe dọa tôi như tối hôm qua, nhưng không ngờ Quân lại im lặng rất lâu, mãi đến sáu, bảy phút sau đó, anh mới đứng dậy, hờ hững lên tiếng:

"Chuẩn bị đi, mai sang Kyoto"

Tôi ngạc nhiên hỏi lại: "Kyoto?". Tại sao cái tên này nghe lạ quá, sang Nhật thì phải tới Tokyo mới đúng chứ, tại sao lại là Kyoto?

Lần này, anh không thèm trả lời tôi mà chỉ lạnh lùng xoay người bỏ đi. Khi cửa vừa đóng lại, tôi mới dám thở mạnh một cái, toàn bộ sức lực của bản thân dường như vừa bị ai rút hết, sống lưng không ngừng run lên.

Mới kết hôn có hai ngày thôi mà tôi có cảm giác như mình vừa từ tầng địa ngục thứ nhất bị di lý tới tầng địa ngục thứ mười ba, áp lực và mệt mỏi không sao kể xiết. Trước kia khi còn ở nhà cha mẹ nuôi, mặc dù họ luôn coi tôi là cái gai trong mắt nhưng cũng không đến nỗi khiến tôi phải cảm thấy quá sợ sệt như thế này.

Tôi sợ ba mẹ chồng, sợ cả chồng, đến nhân tình của chồng...tôi cũng sợ. Mỗi lần phải mở miệng nói chuyện với họ, những dây thần kinh của tôi đều căng thẳng như dây đàn, mỗi một chữ nói ra đều phải uốn lưỡi đủ bảy lần mới dám phát ngôn. Nếu cuộc đời này cứ phải sống trong tăm tối như vậy, dám chắc tôi chỉ thọ đến 40 tuổi là cùng, không hơn.

***

Sáng hôm sau, chúng tôi lên máy bay đến Kyoto!

Sở dĩ tôi nói là chúng tôi bởi vì, chuyến đi này có cả Vân Mộc Kiều, tình nhân của chồng tôi. Một chuyến đi trăng mật mới tuyệt vời và đáng nhớ làm sao!!!

Trước đây, tôi đã từng rất ước ao được đi máy bay, được tới một đất nước thật xinh đẹp. Nhật Bản cũng vậy, tôi rất muốn được ngắm hoa anh đào, đi đến những nơi thật lãng mạn cùng với người đàn ông mình yêu.

Thế nhưng, hiện thực lại vô cùng tàn khốc, tưởng tượng cũng vô cùng khác xa với thực tế, đến cả hôn nhân của mình cũng không thể lựa chọn, tuần trăng mật cũng biến thành một cơn ác mộng không thể rút chân ra.

Tôi không nén được, thở dài một tiếng, tầm mắt vẫn mông lung ngắm biển mây trời dưới chân mình qua ô cửa sổ nhỏ trên máy bay. Hóa ra, nghèo cũng là một cái tội, mồ côi cũng là một cái tội.

Vì tôi nghèo nên mới bị bán cho người ta, vì tôi là trẻ mồ côi nên mới không có một ai thương xót cho mình như vậy. Giữa cuộc đời dài rộng, rút cục vẫn không có nổi một điểm dừng chân!!!