Yêu Trong Đợi Chờ

Chương 31



Những ngày tiếp theo, chuyện tôi và anh vẫn cứ bình thường như thế. Không ai tiến xa hơn một bước, cũng không ai lùi một bước, hàng ngày vẫn làm chung một công ty, đêm về cùng nhau chìm vào giấc ngủ...vô cùng bình yên tự tại.

Trước đây khi còn có Vân Mộc Kiều, tôi thấy tần suất cô ta xuất hiện ở biệt thự liên tục nên luôn nghĩ rằng anh là kiểu đàn ông rất coi trọng chuyện ân ái hoan lạc với phụ nữ. Thế nhưng, từ khi bắt đầu chung chăn gối với anh cho đến bây giờ tôi mới biết mình đã nhầm hoàn toàn, bởi vì đã gần nửa năm rồi mà ngoài việc ôm tôi ra thì anh vẫn chưa có hành động nào vượt quá giới hạn cả, đến cả chuyện đụng chạm thông thường cũng không hề có.

Nhiều khi tôi không khỏi tự thắc mắc rằng: không biết do anh không phải là đàn ông hay vì tôi không đủ sức quyến rũ cho nên anh mới dửng dưng như vậy.

Thật lòng mà nói, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng mong muốn được làm mẹ, cũng khao khát có những đứa con của riêng mình.

Thế nhưng điều đáng buồn hơn cả lại là đến tận bây giờ, chúng tôi mới chỉ đơn thuần là bạn cùng giường, thế thôi!!!

***

Nửa tháng sau, Hoàng Minh Hải chính thức đến làm việc ở tập đoàn Diên Kính. Với 5% cổ phần mà anh ta đang nắm giữ trong tay thì vị trí anh ta được đảm nhiệm chắc chắn phải từ Giám đốc bộ phận trở lên, tuy nhiên khi Quân sắp xếp cho anh ta làm Phó giám đốc Marketing thì Hoàng Minh Hải lại thản nhiên từ chối.

Anh ta nói muốn làm nhân viên bình thường, mà vị trí trợ lý của tổng giám đốc cũng không tệ, cho nên nhất định muốn trở thành trợ lý của Quân.

Tất nhiên Quân cũng không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý. Như vậy nghĩa là, Hoàng Minh Hải trở về lần này, mục đích chính chắc chắn là muốn thâu tóm toàn bộ tập đoàn Diên Kính, mà khâu đầu tiên trong công đoạn đảo ngôi soán vị của anh ta, chính là theo sát từng hành động nhỏ của anh trai cùng cha khác mẹ của mình để tìm cơ hội.

Như vậy, đoạn đường phía trước của anh lại càng thêm gian nan rồi!!!

Vì là trợ lý của tổng giám đốc cho nên Hải được sắp xếp phòng làm việc ngay cạnh phòng tôi. Ngay ngày đầu tiên đến làm, anh ta đã đến trước phòng tôi, gõ cửa mấy tiếng, sau đó không chờ tôi trả lời đã tự nhiên mở cửa bước vào.

"Chị dâu, vẫn khỏe chứ?"

Tôi ngừng đánh máy, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, mặc dù trong lòng có hơi khó chịu vì thái độ của Hải như vậy nhưng vẫn phải nhẹ nhàng trả lời:

"À, chào em, chị vẫn khỏe"

Anh ta vẫn giữ nụ cười bỡn cợt trên môi, khoanh tay tựa lưng vào tường, cười cười nói: "Đừng trả lời cứng nhắc như thế, chị vẫn kém tuổi tôi mà, hay là khi không có anh trai tôi ở đây, cứ xưng em cũng được".

"Xin lỗi, tôi và anh của cậu đã kết hôn rồi"

"Ồ, vậy à? Tôi không tham dự đám cưới của hai người nên quên mất". Anh ta vẫn cười đầy giễu cợt: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì người anh tôi yêu không tên An thì phải, hình như tên là...."

Tôi nín thở, tuy trái tim đã bắt đầu run lên vì lo sợ nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra dửng dưng như không có gì, thật sự chỉ sợ anh ta nhận ra tôi đang run.

Hoàng Minh Hải vê vê cằm, tỏ vẻ ngẫm nghĩ một lát, sau đó mới thản nhiên nói tiếp: "Tên là gì nhỉ?...Haizzz, bỗng dưng lại quên rồi".

"Tôi có quan tâm sao?"

"À, tốt nhất là nên không quan tâm. Bởi vì nếu quan tâm...". Anh ta chậm rãi đi gần đến phía tôi, chống tay lên bàn, lạnh lùng nói: "Thì chị sẽ đau lòng đấy".

Bàn tay tôi lặng lẽ nắm chặt thành quyền để dưới bàn, chỉ có khóe môi là vẫn phải ôn nhu mỉm cười, bình thản trả lời:

"Vậy à? Tôi từ nhỏ đến lớn, chịu đau rất tốt"

Nghe tôi nói vậy, ánh mắt của Hoàng Minh Hải lại càng hiện rõ sự thú vị khó che giấu, anh ta thu lại nụ cười bỡn cợt của mình rồi xoay người rời đi, trước khi ra đến cửa còn buông lại một câu không đầu không cuối:

"Chị dâu, váy đẹp đấy".

Cái tên điên này, sao Quân cũng học ở nước ngoài nhiều năm, anh ta cũng học ở Chicago lâu như thế mà cách cư xử lại khác nhau một trời một vực như vậy. Anh ta đang muốn làm cái gì? Tại sao cứ phải nhất định nhắm vào tôi? Rõ ràng anh ta cũng biết cuộc hôn nhân của tôi và Quân chỉ đơn thuần là hôn nhân mua bán trao đổi, tại sao lại phải như vậy?

Tôi đau đầu suy nghĩ cả nửa ngày trời, nhưng có nghĩ thế nào cũng không thể thông được, càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện vô cùng rối rắm phức tạp, càng tìm hiểu sâu lại càng thấy mù mịt.

***

Đầu giờ chiều hôm đó, tôi nhận được một cuộc điện thoại. Lần này, người gọi đến là mẹ nuôi của tôi.

Thật lòng mà nói, tôi không phải là kẻ vong ơn bội nghĩa đến nỗi rời khỏi căn nhà đó là quay lưng lật mặt với họ, chỉ có điều, trước khi kết hôn tôi có vô tình nghe được nội dung cuộc điện thoại giữa mẹ nuôi và mẹ chồng tôi, bà nói:

"Xin bà yên tâm, bà đã đưa đủ tiền rồi, từ giờ về sau tôi nhất định sẽ coi như không quen biết nó. Nó cũng là đứa tôi xin về từ trại trẻ mồ côi ấy mà, có tình cảm gì đâu"

"..."

"Vâng, vâng. Nó làm việc nhà rất tốt, cũng rất biết nghe lời, dạy bảo được. Bà muốn bảo nó làm bất cứ điều gì cũng được. Sau khi kết hôn, chúng tôi cam đoan sẽ không liên quan gì đến đứa không cha không mẹ đó nữa".

Đối với một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn phải một mình chịu đựng tất cả như tôi, những lời nói ấy không khác gì hàng ngàn hàng vạn vết dao cứa vào trái tim đến tứa máu. Trước đây dù họ đối xử với tôi ghẻ lạnh thế nào, tôi cũng vẫn cắn răng chịu được, bây giờ họ bán tôi, vì trả ơn dưỡng dục của họ nên tôi vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận. Hà cớ gì phải nói những tuyệt tình với nhau như vậy?

Tôi nhìn màn hình điện thoại, mắt bỗng nhòe đi, cho tới tận khi hồi chuông cuối cùng gần kết thúc, tôi mới có thể thoát khỏi dòng suy nghĩ về quá khứ ùa về, run run bấm nút kết nối:

"Mẹ à"

"Con đang ở công ty phải không?"

"Vâng ạ"

"Không có ai ở đó chứ?"

"Vâng, không ạ"

"Ừ, mẹ bảo này An An. Ba con mới đi khám bệnh, họ bảo phải điều trị thoát vị đĩa đệm mà mẹ không có tiền. Mày lấy chồng nhà bên ấy giàu có như vậy, gửi về cho mẹ ít tiền được không?"

Sau rất lâu không gặp nhau, đến khi gọi điện cho tôi, mẹ nuôi không hỏi tôi lấy một câu giản đơn như: Con sống thế nào? Chồng và gia đình có tốt với con không? Hoặc là đến một câu xã giao đơn thuần Con có khỏe không cũng không hề có.

Lòng người xưa nay luôn bạc bẽo như vậy, có trách, chỉ trách tôi là đứa trẻ mồ côi mà thôi.

Tôi thở dài một hơi, miễn cưỡng trả lời: "Mẹ à, con không có nhiều tiền. Để vài hôm nữa con đến thăm ba rồi đưa cho mẹ một ít được không?"

"Mày được gả vào nhà giàu thế mà nói không có tiền à? Mày lấy chồng giàu rồi nên qua cầu rút ván với những người đã nuôi mày có phải không?"

"Không phải mẹ ạ. Con không có tiền thật mà"

"Mày đừng tưởng tao không biết. Tao nuôi báo cô mày bao nhiêu năm, nhờ có tao mà mày mới lấy được chồng giàu như thế, giờ mày đừng hòng lật mặt"

"Mẹ à...".

Tôi vừa nói đến đó thì tấm kính chịu lực giáp với phòng làm việc của anh đột ngột tách sang hai bên, sau đó Quân chậm rãi đi từ bên phòng anh qua phòng làm việc của tôi, trên tay cầm một tập tài liệu, khuôn mặt anh tuấn sáng ngời vẫn lặng yên như cũ.

Tôi thấy anh đi sang như vậy đành vội vàng nói qua điện thoại: "Mẹ, con có việc rồi. Sẽ gọi lại cho mẹ sau". Sau đó nhanh chóng cúp máy.

Tôi để điện thoại xuống bàn, ngẩng đầu lên, cố tỏ vẻ tươi cười hỏi anh: "Anh tìm em à?".

Quân thấy biểu tình của tôi không được tự nhiên lắm, cho nên ánh mắt cứ chăm chú quan sát tôi, nửa phút sau mới bình thản trả lời: "Ừ"

"Việc gì vậy ạ?"

"Em xem qua tài liệu này đi"

"Vâng"

Tôi nhận lấy tài liệu từ trong tay anh, ánh mắt tập tung nghiên cứu. Sau cùng mới phát hiện ra đây là loại tài liệu chiến lược của tập đoàn, đồ quan trọng như vậy mà anh lại đem tới cho tôi đọc, nghĩa là muốn tôi giúp anh trong việc kinh doanh của Diên Kính à? Nhưng anh có thư ký rồi cơ mà? Có thể tin tưởng tôi đến như vậy sao?

Ngày hôm ấy, trong đầu tôi đã thắc mắc rất nhiều. Tuy nhiên, cho đến mãi sau này, tôi mới biết rằng: kể từ khi Hoàng Minh Hải đến làm việc ở tập đoàn Diên Kính, Quân không thể tin tưởng bất kỳ ai được nữa, kể cả thư ký thân cận nhất cũng không thể tin được...bởi thế cho nên ngày hôm đó anh mới quyết định chọn tôi.

Từ đó về sau, tôi chính là trợ thủ đắc lực của anh ở tập đoàn Diên Kính, hai chúng tôi dựa vào nhau đi qua hết giông bão này đến sóng gió khác, chỉ có điều, dẫu chúng tôi có bản lĩnh lớn đến bao nhiêu đi chăng nữa thì đến phút cuối cùng, chỉ vì một giây không kiên trì mà đã phải rời xa nhau trong muôn vàn luyến tiếc mà thôi!!!