Yêu Trong Đợi Chờ

Chương 47



Đêm hôm đó, cả hai chúng tôi đều không sao ngủ được. Từ khi bắt đầu làm quen với công việc của anh, bước vào cuộc đời anh, tôi mới biết cuộc sống của anh là một chuỗi tranh đấu không hề dễ dàng gì.

Con người này, hơi thở này...dù phong thái lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững, bề ngoài luôn tỏ ra không có chuyện gì xảy ra, nhưng sao bóng lưng vẫn cứ mãi cô đơn.

Tôi áp mặt vào lồng ngực anh, vòng tay khẽ vuốt ve tấm lưng rộng lớn:

"Ông nội sẽ không sao đâu".

"Ừ". Anh khẽ thở dài: "An An, sắp tới sẽ có rất nhiều biến cố, em hãy chuẩn bị tinh thần trước đi".

Tôi thật ra cũng chỉ là một nhân viên quèn làm việc mấy năm cho công ty Kim Dương, kinh nghiệm và sự nhạy bén trong những chuyện tranh đấu nội bộ thế này là hoàn toàn không có. Nghe anh nói vậy, tôi cũng có thể hiểu được mức độ nghiêm trọng của việc ông nội đột nhiên bị hôn mê lần này. Ông không những là chủ tịch mà còn là cây đại thụ của tập đoàn Diên Kính, bây giờ ông không thể nào điều hành được nữa, tập đoàn chắc chắn sẽ rất loạn.

"Em đã chuẩn bị tinh thần từ trước khi kết hôn với anh rồi. Dù bây giờ có xảy ra chuyện gì thì em cũng không sợ"

"Nếu anh không làm tổng giám đốc nữa, không cho em cuộc sống như bây giờ nữa, em nghĩ thế nào?"

Tôi biết chứ, biết người có tiền có sự tự trọng của người có tiền, nếu anh không làm tổng giám đốc nữa, nếu anh không là một người đứng trên vạn người nữa, liệu tôi có còn ở bên anh như bây giờ không? Anh vừa là thực lòng hỏi tôi, vừa là thử tình cảm của tôi... Tôi hiểu.

"Chồng của em giỏi giang lắm mà, không làm Tổng giám đốc tập đoàn Diên Kính nữa thì anh vẫn dư sức xây dựng một công ty khác. Có điều, anh sẽ không làm như vậy, có đúng không?"

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, mấy đầu ngón tay đẹp đẽ luồn vào mái tóc dài: "Tại sao em tin anh sẽ không từ bỏ Diên Kính?"

"Vì đó là công sức một đời của ông nội, vì anh nhất định sẽ không để mọi thứ rơi vào tay của Lưu Tố Cầm"

Anh đã vì cái chết của mẹ mà tranh đấu, vì ông nội mà tranh đấu...dù cuộc đấu tranh giữa những người cùng gia đình này vô cùng mệt mỏi. Tôi biết anh đã cố gắng hơn người ta rất nhiều, nỗ lực hơn tất cả rất nhiều... Người đàn ông của tôi, nếu có thể, tôi nguyện nắm tay anh vượt qua hết giông bão cuộc đời, cùng anh tranh đấu!!!

"Em tin tưởng anh thế sao?"

Tôi kiên định gật đầu: "Tin chứ. Em chưa từng gặp qua người nào giỏi giang hơn anh"

Anh siết chặt tôi vào trong lòng, cúi xuống hôn lên tóc tôi, cất giọng trầm trầm: "Dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, An An, em nhất định phải tin anh".

Tôi ngẩng đầu lên hôn lại vào cổ anh, hôn yết hầu nam tính quyến rũ vương đầy mùi hương sữa tắm thơm ngát: "Em có thể hỏi một câu được không?"

"Em hỏi đi"

"Sau khi ông nội tỉnh lại, sau khi sóng yên biển lặng, anh có thể nói hết cho em chuyện giữa anh và chị Hiền được chứ?". Tôi thu hết can đảm, nín thở chờ anh trả lời. Tôi chưa bao giờ hỏi anh quá khứ thế nào, tương lai dự tính ra sao, càng không can thiệp vào những chuyện tình cảm trước kia của anh. Nhưng bây giờ tôi muốn biết, thực lòng muốn biết anh rút cục là yêu ai!!!

Trái với suy nghĩ của tôi, anh không những không trả lời mà lại hỏi ngược lại: "Tại sao em tin ông nội sẽ tỉnh lại? Nếu ông không tỉnh lại nữa, không phải em sẽ không có câu trả lời sao?".

Khi anh nói câu này, tôi cảm nhận thấy hô hấp của anh hơi khó nhọc, có lẽ anh dù đau lòng nhưng vẫn phải chấp nhận một sự thật rằng ông nội bị đứt mạch máu não như vậy, sau này sẽ rất khó tỉnh lại.

Tôi cười cười: "Em không biết, em có một niềm tin mãnh liệt như vậy. Anh cũng tin như thế chứ?"

"Trong lòng anh đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi".

Tôi nghĩ, duyên phận của chúng tôi vốn là như vậy, vốn định sẵn sẽ phải chia xa, nếu không đã không lắm trắc trở đến như thế. Những lúc tôi muốn hỏi anh, thì lại có bao nhiêu chuyện ập đến khiến tôi không thể hỏi được. Những lúc anh cho tôi cơ hội để hỏi, tôi lại mệt mỏi trong mối quan hệ giữa chúng tôi đến mức không muốn hỏi. Sau này, khi nghĩ lại những lời này, tôi liền cảm thấy mình rất ngốc. Nếu lúc đó tôi mạnh mẽ một chút, dứt khoát một chút, có lẽ kết cục của chúng tôi đã khác rồi.

***

Ngày hôm sau, mới sáng sớm tin tức về chuyện Chủ tịch tập đoàn Diên Kính rơi vào trạng thái hôn mê đã ngập tràn trên mặt báo. Tin tức rất rầm rộ, các phóng viên quây kín trụ sở chính của tập đoàn, tình hình trước mắt vô cùng căng thẳng.

Tôi thấy anh xem cổ phiếu, cổ phiếu của Diên Kính chỉ trong vòng một tiếng đã bắt đầu tụt dốc và vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, có thể sẽ còn rớt giá thê thảm hơn thế nữa.

Giữa lúc tình hình rối ren như vậy, bên ngoài phòng làm việc của anh có tiếng gõ cửa. Quân đặt điện thoại xuống bàn, lãnh đạm nói:

"Vào đi".

Chị Hiền đẩy cửa bước vào, thấy tôi đang đứng bên cạnh anh, ánh mắt chị ấy có sượt qua vài tia phức tạp rồi rất nhanh thu về vẻ ôn nhu như cũ, lịch sự gật đầu chào tôi một cái, sau đó quay sang nói:

"Anh, Hoàng Minh Kính muốn triệu tập hội đồng quản trị".

Anh không có vẻ bất ngờ gì trước thông báo này, chỉ gật gật đầu: "Em liên lạc với các cổ đông còn lại đi"

"Vâng"

Thật ra, tin tức ông nội bị hôn mê lẽ ra phải được người nhà anh giữ kín. Bởi vì thế nên mới có chuyện ông không đến bệnh viện mà phải mời các bác sĩ về nhà để điều trị. Bây giờ mới chỉ trải qua một ngày mà tin tức này đã lọt ra ngoài, chắc chắn là có người đã ngầm tung tin ra rồi.

Tôi nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng động viên: "Anh, cố lên"

Anh lặng lẽ gật gật đầu.

***

Hai tiếng sau, hội đồng quản trị đã có mặt đầy đủ trong phòng họp lớn, chỉ trừ duy nhất ông nội. Hôm nay, người ngồi ở vị trí của ông nội lại là Hoàng Minh Kính, ngồi cạnh ông ta còn có Lưu Tố Cầm và Hoàng Minh Hải.

Hoàng Minh Kính nhìn xung quanh một lượt, sau đó dừng lại trên người tôi khoảng mấy giây mới quay đi. Ông ta cất giọng nói trước:

"Chắc mọi người cũng đã nghe chuyện Chủ tịch bị đột quỵ dẫn đến hôn mê rồi"

Tất cả cổ đông đều gật đầu: "Chúng tôi đã biết thông tin này, cũng chia sẻ sự không may này với gia đình của Chủ tịch. Chỉ là, bây giờ tin tức đã lan ra khắp các báo, cổ phiếu cũng bắt đầu lao dốc, tình hình thế này rất không ổn".

"Tôi biết, vì thế nên tôi mới lập tức triệu tập cuộc họp này, mục đích là bầu ra một chủ tịch mới".

Nghe ông ta nói vậy, tôi vô thức liếc sang nhìn anh, thấy anh vẫn tựa lưng vào ghế bình thản lắng nghe, ngoài mặt không biểu lộ ra thái độ gì cả. Ông nội còn đang bị như vậy, họ đã vội vàng muốn bầu ra một chủ tịch mới. Thật quá đáng!

"Anh Kính nói vậy nghĩa là như thế nào?"

"Các vị đã biết quy định mấy chục năm nay của công ty rồi. Ai là người nhiều cổ phần nhất, đóng góp nhiều nhất cho tập đoàn, người ấy sẽ nhậm chức vụ Chủ tịch. Bây giờ ba tôi hôn mê, không rõ sống chết như thế nào, người nhiều cổ phần nhất trong công ty chỉ có tôi và Tổng giám đốc".

Một cổ đông gật gù: "Đúng vậy, hai người mỗi người đang giữ 20%, lại đều là người cùng một nhà với Chủ tịch. Nhưng...số cổ phần đang tương đương"

Lưu Tố Cầm cười cười: "Nếu xét về quyền thừa kế, đây là tôi chỉ ví dụ nếu có chuyện không may xảy ra với ba chồng tôi thôi nhé, thì số cổ phần của ông sẽ được chia ra thành ba phần. 15% là của chồng tôi, 15% của Tổng giám đốc Quân, 15% còn lại là của Hoàng Minh Hải".

Nói rồi, bà ta nhìn về phía Hoàng Minh Hải, tiếp lời: "Con trai thứ của tôi đã chấp nhận nhượng lại 5% cổ phần cho ba ruột. Vậy tức là chồng tôi đủ tư cách để lên nắm quyền chủ tịch tập đoàn quản trị".

Ông nội vẫn còn chưa chết mà họ đã sớm tự chia tài sản thừa kế rồi. Lòng dạ thật vô cùng bạc bẽo!!!

Một số cổ đông túm tụm lại bàn tán, sau đó có một người nói: "Anh Kính có di chúc của Chủ tịch không?"

"Không có. Ba tôi bị đột quỵ bất chợt, cho nên chưa chuẩn bị sẵn di chúc gì. Mà dù có chưa phát sinh quyền thừa kế đi chăng nữa thì tôi tạm thời vẫn đủ số cổ phần để nhậm chức Chủ tịch".

Ông ta nói xong câu này, anh liền đưa giơ tay lên...vỗ tay!!!

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn về phía phát ra tiếng vỗ tay ấy, Quân mặt mày vẫn thản nhiên như không có gì, chậm rãi lên tiếng:

"Ba của tôi nói rất đúng. Bây giờ chưa phát sinh quyền thừa kế, ông đương nhiên đủ tư cách nhậm chức vị Chủ tịch".

Sắc mặt của Hoàng Minh Kính và Lưu Tố Cầm lập tức trở nên vô cùng khó coi. Anh nhấn mạnh câu "ba của tôi" và "đủ tư cách", bởi vì Hoàng Minh Kính thực ra không hề có trình độ hay thực lực quản lý gì cả, trước đây ông nội nắm quyền điều hành tập đoàn, sau này là giao cho anh quản lý và đưa tập đoàn tiếp tục đi lên, Hoàng Minh Kính trước nay chỉ ngồi ở một bên nhàn nhã hưởng lợi nhuận thu về mà thôi. Lưu Tố Cầm mới là kẻ đứng sau giật dây tất cả.

Hoàng Minh Hải thấy vậy đành bổ sung vào: "Tôi đồng ý nhượng lại 5% cổ phần của mình".

Như vậy. Hoàng Minh Kính có 25% cổ phần, vừa đủ để hơn anh.

Hai tiếng sau, cuộc họp kết thúc, kết quả cuối cùng là Hoàng Minh Kính được tạm thời giữ chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Diên Kính.

Lúc mọi người đã ra về hết, Lưu Tố Cầm cố tình nán lại cuối cùng. Khi trong phòng chỉ còn tôi, anh và bà ta, Lưu Tố Cầm nói:

"Tổng giám đốc, tôi thấy anh hình như ngồi trên vị trí đó cũng lâu lắm rồi"

"Tôi vẫn còn cảm thấy chưa đủ". Anh đặt bút xuống bàn, xoay ghế quay lại phía bà ta, bình thản trả lời.

"Tôi nghĩ đến lúc anh nên nhường lại cho con trai tôi rồi. Đừng có cái gì tốt đẹp cũng tranh hết phần của nó".

Bà ta liếc nhìn về phía tôi, ánh mắt hiện rõ sự khinh bỉ tột độ: "Ồ, bây giờ mắt dùng người của anh kém đến nỗi dùng cả đứa khố rách áo ôm này làm trợ lý cho mình cơ à?". Lưu Tố Cầm tặc lưỡi: "Vợ chồng tình cảm quá nhỉ? Tôi cứ tưởng anh sẽ không thích thứ dơ bẩn như thế này chứ?".

Đúng vậy, mục đích bà ta mua tôi về cho anh, chính là sỉ nhục anh!!! Đem một người phụ nữ thấp hèn đến cho một Tổng giám đốc một người trên vạn người như anh, chắc chắn là điều sỉ nhục lớn nhất. Nhưng tại sao ông nội lại đồng ý?

Tôi cắn chặt môi dưới, giận đến nỗi cơ thể run lên. Bà ta sỉ nhục tôi thì được, nhưng bà ta sỉ nhục anh... tôi chỉ muốn lao đến bóp chết bà ta.

Anh đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần Lưu Tố Cầm, ánh mắt bình thản đến kỳ lạ:

"Bà nhắc lại lần nữa tôi nghe xem?"

Chưa bao giờ tôi thấy anh đáng sợ như vậy, đáng sợ hơn lần đầu tiên đe dọa tôi gấp nhiều lần. Giọng nói lạnh đến mức thấu xương, khiến sắc mặt Lưu Tố Cầm cũng bắt đầu trở nên run run. Có lẽ, bà ta vẫn tự cho rằng bây giờ ông nội đã nằm một chỗ, Hoàng Minh Kính đã làm chủ tịch, bà ta không cần phải sợ hãi bất kỳ điều gì nữa. Tuy nhiên, tôi rõ ràng là thấy ánh mắt của Lưu Tố Cầm vẫn thấp thoáng một tia sợ hãi trước khí thế như muốn bức người đến chết của anh.

"Không phải...sao? Bảo vệ vợ cơ đấy, ở cùng với nó lâu ngày nên tư tưởng cũng thấp hèn như nó rồi sao? Định đe dọa cả mẹ mình cơ à?"

Anh nhếch miệng cười, nụ cười lạnh lẽo như xuất phát từ mười tám tầng địa ngục khiến cho tôi dù không bị anh đe doạ cũng cảm thấy run rẩy: "Bà nói ai là mẹ tôi cơ?"

Vừa nói, anh vừa tiến sát lại bà ta, vừa đi vừa bẻ khớp ngón tay răng rắc, khoảng cách càng bị thu hẹp bao nhiêu, sát khí của anh lại càng lớn bấy nhiêu. Lưu Tố Cầm cảm thấy anh đi đến gần như vậy, nhất thời tưởng rằng Quân sẽ dùng tay bóp chết bà ta, cho nên đành hít sâu một hơi, cố gắng cứng miệng:

"Hoàng Minh Quân, mày dám?"

"Sao tôi lại không dám?"

"Tao là mẹ kế của mày. Là vợ của ba mày, mày dám giết...tao...?"

Anh không thèm trả lời, bước chân vẫn lạnh lùng tiến lại. Có lẽ đây là lần đầu tiên Lưu Tố Cầm thấy thái độ của anh đáng sợ như vậy, tôi cũng chưa từng thấy Quân trong bộ dạng như thế này. Người đàn ông mà tôi biết dù bình thường có hơi lãnh đạm một chút, nhưng vẻ mặt và phong thái ngang tàng thế này thì tôi chưa gặp bao giờ găp qua. Quanh anh tỏa ra một hơi thở lạnh lẽo đầy kinh sợ, khiến cho người ở bên cạnh không rét cũng run.

Lưu Tố Cầm càng lúc càng trở nên mất bình tĩnh, bà ta hét lớn: "Mày...tao mà chết...mày cũng...đi tù...Lúc đó...công ty vẫn là của...con trai tao"

"Sai lầm lớn nhất của bà". Anh ngừng lại vài giây, ánh mắt toát lên sự tàn nhẫn khó che giấu: "Là sỉ nhục cô ấy".

Mặc dù lúc đó tâm trạng đang cực kỳ căng thẳng nhưng khi nghe được mấy lời ấy phát ra từ chính miệng của anh, tôi thật sự cảm thấy trong lòng đã nở hoa bung bét rồi.

Người đàn ông này...anh không chê tôi.

Dù bị ép cưới tôi để sỉ nhục mình, anh cũng không chê tôi.

Anh không chê tôi là tốt rồi. Sao tôi lại cảm thấy anh bây giờ còn ngầu hơn cả Trịnh Hạo Vũ lúc ở Uzbekistan thế nhỉ? Anh chính là không cần dùng đến bất cứ hành động gì, chỉ tính riêng ánh mắt và khí chất hiện tại thôi là đã đủ khiến đối phương sợ hãi đến mất hết lý trí rồi.