Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 117:




Tộc trưởng đời trước là đại phòng Trình thị, cũng chính là bá gia ruột thịt của Trình Khanh, nàng không tùy ý đánh giá người chết, nhưng tộc trưởng thay đổi thành Trình Ngũ lão gia đảm đương, Trình thị Nam Nghi đích xác phát triển càng tốt hơn.
Nội không loạn, ngoại địch tưởng công kích cũng không tìm thấy được khe hở.
Theo Trình Khanh biết, từ sau khi Ngũ lão gia tiền nhiệm, Trình thị liền không xuất hiện sự tình phân gia hoang đường giống như nhị phòng năm đó, đích trưởng tử và mẹ kế bất hòa, thế nhưng ngay cả một viên ngói cũng không muốn, mình không rời nhà, có thể nói là kỳ văn!
Bởi vì đối với Ngũ lão gia có cảm kích và khâm phục, Trình Khanh dù cho biết tính toán của Ngũ lão gia, cũng nguyện ý phối hợp với đối phương thân cận cùng con cháu Trình thị.
Không ai nguyện ý làm người cô đơn, Trình Khanh cũng vậy.
Nhưng nàng càng không phải túi trút giận, tính nết hợp nhau có thể nhiều lui tới cùng con cháu Trình thị, tính nết bất hòa nàng cũng sẽ không chủ động đi lấy lòng.
Ngẫm lại, nàng cũng cự tuyệt mời chào của thế tử Nghiệp Vương, có thể kêu nàng chủ động lấy lòng, vậy con cháu Trình thị cần mặt mũi bao lớn nha! Là so với thế tử Nghiệp Vương có quyền, hay lớn lên soái hơn so với đối phương? Mọi thứ đều không bằng, nha, vậy nghỉ ngơi đi ha!
Tỷ như lần này cùng nhau tới Tuyên Đô phủ khảo thí có người tên Trình Hành, lớn hơn hai tuổi so với Trình Khuê, đối với nàng liền hếch mũi dựng mắt, nơi chốn muốn cạnh tranh cùng nàng, phàm là lời nói của Trình Khanh, đối phương tổng muốn châm chọc, làm Trình Khanh rất là chán ghét.
Vừa hỏi quả nhiên là con cháu đại phòng Trình thị, trong lòng Trình Khanh có chút hiểu ra, sau khi nhà nàng trở lại Nam Nghi, đại phòng coi một nhà các nàng như không khí, Trình Khanh cũng không nghĩ chạy tới đại phòng xin giúp đỡ.
Chờ thánh chỉ triều đình xuống dưới, đại phòng vẫn không đả động.
Trình Khanh liền càng không sao cả.
Có đi hay không có quan hệ gì, tộc nhân ở huyện Nam Nghi nhiều như vậy, chẳng lẽ rời đi sự chú ý của đại phòng, người trong nhà nàng có thể bị nghẹn c.h.ế.t sao?
Trình Hành không thể hiểu được cứ muốn gây sự với nàng, mấy lần trước Trình Khanh đều bỏ mặc, Trình Hành cho rằng Trình Khanh mềm yếu dễ khinh càng thêm làm càn, chờ khi hắn lại lần nữa khiêu khích, Trình Khanh đột nhiên trở mặt, dỗi cho hắn á khẩu không trả lời được.
"Ngươi, trong mắt ngươi không có huynh trưởng ——"
Môi Trình Hành run run, tay chỉ vào Trình Khanh đều phát run, nếu không phải bị những người khác lôi kéo, nhìn rất tưởng xông lên đánh Trình Khanh.
Trình Khanh búng búng tay áo, không thèm để ý cười khẽ, "Trong mắt không có huynh trưởng……chìa khóa đồng thau loại tốt nhất một lượng bạc có thể mua được mười cái, ngươi xứng mấy cái? Ngươi xứng sao?!"
Hả?!
Không phải đang cãi nhau sao, êm đẹp lại nói xứng chìa khóa?
Đầu óc Trình Hành không thông minh, biểu tình cũng hoang mang.
Chờ hồi phục lại tinh thần, trên mặt người khuyên can không nhịn được cười lên tiếng.
Mấy người càng nghĩ càng buồn cười, mạnh mẽ kéo Trình Hành trở về phòng: "Thôi được rồi, đều là chuyện nhỏ, còn muốn tham gia phủ thí hay không?"
Trình Hành cũng tỉnh lại, thẹn quá thành giận:
"Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, các ngươi vì sao lại giúp tiểu tử Trình Khanh kia? Hắn hôm nay không để ta vào mắt, ngày sau cũng sẽ không cung kính với các ngươi!"
Người khuyên can hai mặt nhìn nhau.
Chậc, mọi người đều là huynh đệ cùng tộc, tuổi tác xấp xỉ, bọn họ lại không phải trưởng bối của Trình Khanh, Trình Khanh vì sao phải cung kính với bọn họ?
Huynh đệ cùng bối phận, cứ bình thường lui tới là được rồi.
Người khuyên can không phải thực có thể lý giải ý nghĩ của Trình Hành, nếu không phải Trình Hành liên tiếp khiêu khích, Trình Khanh cũng sẽ không phát hỏa, chuyện này chính là Trình Hành vô lý.
Nề hà Trình Hành nghe không vào, nhận định đồng bạn là cảm thấy Trình Khanh có tiền đồ, cho nên giúp Trình Khanh.
"Đây mới là phủ thí, các ngươi hạ chú quá sớm, về sau cũng không nên hối hận!"
Từ từ, càng nói càng lệch lạc, bọn họ hạ chú khi nào?
Chẳng lẽ huynh đệ trong tộc lui tới, nhất định phải hoặc này hoặc kia sao, cùng Trình Khanh nói chuyện, Trình Hành liền phải không cao hứng……Trình Khanh cũng không có làm sai cái gì nha, tuy khảo huyện Án Đầu, trong nhà được triều đình truy tặng, cũng không thấy ngạo khí.
Nhưng thật ra Trình Hành, tâm nhãn quá nhỏ.
Chỉ trích Trình Khanh trong mắt không có huynh trưởng, cũng nên nhìn xem chính mình có trí tuệ của huynh trưởng hay không!
Trình Khanh không để mấy trò của Trình Hành vào mắt, trận đầu phủ thí nàng phát huy vô cùng tốt, trận đầu khảo kinh thiếp, đây là khảo trí nhớ, yêu cầu viết chính tả một đoạn mà đề thi chỉ định, cũng khảo thư pháp, chữ đẹp sẽ khiến giám khảo chấm thi lưu lại hảo cảm.
Trình Khanh đối với việc chính mình giải bài thi vô cùng vừa lòng.
Sau khi hạ táng Trình Tri Viễn, thư pháp của Trình Khanh ở trong khoảng thời gian ngắn tiến bộ vượt bậc, giống như trong một đêm kế thừa di sản của ‘ Trình Khanh ’.
‘ Trình Khanh ’ viết chữ nhỏ xinh đẹp, Trình Khanh cũng vậy.
Nhưng tính cách hai người không giống nhau, ở trên chữ viết liền có biến hóa, bút phong của ‘ Trình Khanh ’ mang theo nhu uyển của nữ hài tử, Trình Khanh lại là anh khí phóng khoáng.
Phủ thí tổng cộng có ba tràng, giống như huyện thí, trận đầu quan trọng nhất, hai tràng dư lại cũng không cần khảo,…… thư viện Nam Nghi tiêu chuẩn cao, năm nay con cháu Trình thị dám đi thi tự nhiên đều có vài phần bản lĩnh, trận đầu phủ thí yết bảng, con cháu Trình thị mỗi người đều có tên trên bảng, ngay cả Trình Hành cũng không ngoại lệ.
Nhưng Trình Hành một chút đều không cao hứng.
Trình Khanh lại có thể đứng đầu!
Trình Hành buồn bực đến tưởng hộc máu.
Huyện thí khảo thua Trình Khanh cũng thôi đi, phủ thí chính là toàn bộ thí sinh Tuyên Đô phủ tụ tập ở bên nhau, lại có thể còn bị Trình Khanh rút được vị trí thứ nhất?
Viết chính tả một đoạn, Trình Khanh liền thật sự một sai lầm đều không có?!
Các huynh đệ trong tộc chúc mừng, Trình Khanh khiêm tốn:
"May mắn mà thôi, trận thứ hai không biết còn có số phận tốt như vậy hay không."
Đây là nói thật.
Tuyên Đô là tỉnh phủ, thí sinh tham gia phủ thí thêm lên có hơn một ngàn người, nàng có thể trổ hết tài năng, thực lực là cần thiết, nhưng số phận thêm vào cũng ắt không thể thiếu.
Quả nhiên trận thứ hai khảo tạp văn, Trình Khanh có chút khó giải quyết, khi yết bảng nàng liền không phải người đứng đầu.
Kết quả này Trình Khanh đã sớm có chuẩn bị tâm lý, lại làm Trình Hành đắc ý vài ngày, đi đường đều ngẩng đầu ưỡn ngực.
Trình Khanh lười nhác ném cái xem thường, "Ta không lấy đầu danh, ngươi cũng không lấy, này cũng đáng cao hứng?"
—— không so không biết, vừa so liền phát hiện, có Trình Hành, ngay cả Trình Khuê hay làm bộ làm tịch đều cũng trở nên có chút đáng yêu!
Sắc mặt Trình Hành khó coi, âm thầm thề, tràng thứ ba hắn muốn toàn lực ứng phó chặt chẽ ngăn chặn Trình Khanh.
Trình Khanh tham gia phủ thí, người chú ý nàng thật không ít.
Không nói đến trong nhà và ngũ phòng, trong huyện Nam Nghi, Hà lão viên ngoại liền cực kỳ chú ý, trận đầu phủ thí Trình Khanh lại là người đứng đầu, Hà lão viên ngoại lập tức liền nói Trình Khanh còn có thể lại lấy một ‘ phủ Án Đầu ’, Hà Uyển khó hiểu:
"Còn có trận thứ hai và thứ ba, sao ông lại chắc chắn như vậy?"
"Cháu đó nha, cứ chờ xem đi, lão phu đã khi nào phán đoán sai đâu!"
Hà Uyển kỳ thật cũng cảm thấy Trình Khanh lại lấy được ‘ phủ Án Đầu ’ thực không tồi, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua, tính tình của tiểu cô nương luôn có vài phần trái ngược, khi Trình Khanh ở vào thuận cảnh nàng sẽ không nói lời nịnh hót, một khi Trình Khanh ở vào nghịch cảnh, người khác không xem trọng Trình Khanh, Hà Uyển lại sẽ theo bản năng phản bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.