Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 147:




Thôi Ngạn cảm thấy chủ ý của Trình Khanh được, nhưng háo tâm háo lực kiếm bạc như vậy thật là quá vất vả, chẳng nhẽ Trình thị Nam Nghi thiếu chút tiền ấy sao?
Trình Khanh đã bắt được tiểu tam nguyên, Trình thị hẳn là càng đầu tư thêm nhiều tài nguyên hơn ở trên người nàng mới đúng!
Trình Khanh và Thôi Ngạn nói sinh ý, Chu Hằng đã sớm tự giác lánh đi ra ngoài, Trình Khanh nói chuyện cũng không có cố kỵ:
"Tiền trong tộc không phải dễ lấy như vậy, tựa như ngươi giúp đỡ Chu Hằng, chẳng lẽ là bạc Thôi gia tiêu không hết, không giúp đỡ cho người khác, cả nhà các ngươi khó chịu sao?"
Khẳng định không phải!
Thôi gia giúp đỡ Chu Hằng, khả năng còn giúp đỡ người khác.
Nhưng giúp đỡ liền muốn hồi báo, Chu Hằng hiện giờ nhận ân huệ của Thôi gia, tương lai khi Thôi gia hướng hắn cầu hồi báo, Chu Hằng khó có thể cự tuyệt.
Đối với Trình Khanh tới nói cũng là đạo lý như vậy, bạc của Trình thị có thể lấy, nhưng chỉ đến một mức độ nhất định.
Hôm nay nàng nằm ở trên núi vàng núi bạc của Trình thị tích cóp tùy ý hưởng thụ, tương lai nàng phải gánh toàn bộ Trình thị lên vai bò về xephía trước —— thôi bỏ đi, lòng dạ Trình Khanh không rộng lớn như vậy, bất luận lúc nào nàng cũng không thích chính mình ở vào thế bị động.
Chỉ ngẫm lại lời Trình Khanh nói, trong lòng Thôi Ngạn đã vô cùng không thoải mái.
Vậy thật đúng là không thể tiêu quá nhiều bạc của Trình thị.
Hôm nay tiêu, tương lai liền phải hồi báo.
Loại kịch bản này Thôi Ngạn rất quen thuộc, bản thân hắn chính là đối với Chu Hằng như vậy, cũng chưa từng có cảm thấy chỗ nào không đúng. Nhưng đồng dạng sự tình đặt tới trên người Trình Khanh, Thôi Ngạn liền không thoải mái.
"Vậy sinh ý của hai ta bao lâu nữa sẽ làm?"
"Chờ một chút, sang năm đi!"
Còn chờ sao?
Thôi Ngạn nghĩ thầm chính mình gần đây cũng không tiêu xài phung phí, nguyên nhân chính là tích cóp tiền chờ nhập cổ sinh ý Trình Khanh.
Hắn trước đó đã theo bản năng làm như vậy, hôm nay nghe Trình Khanh nói mới phản ứng lại đây, nhập cổ sinh ý với Trình Khanh, hắn kỳ thật cũng không nghĩ hỏi muốn bạc trong nhà.
Sinh ý này hẳn là hắn và Trình Khanh, mà không phải Thôi gia và Trình Khanh!
Trình Khanh nói muốn sang năm mới kết phường……Cũng được, chính mình còn thêm mấy tháng tích cóp, Thôi Ngạn đã ở trong lòng tính toán thu nhập còn lại của chính mình, sang năm cũng khá tốt, mỗi lần đến tết, tiểu lang quân chưa thành gia lại được sủng ái giống như hắn thường thu được lễ trọng.
Cha hắn sẽ cho một phần, nương hắn sẽ cho một phần, tổ mẫu hắn cũng cho một phần, thứ huynh đệ tưởng lấy lòng hắn cũng sẽ vắt óc tìm mưu kế tặng lễ cho hắn.
—— hắc hắc, tiểu gia là có tiền.
……
Trình Khanh đồng ý tiếp thu số sa tanh của phường dệt Hà gia, lại muốn phường dệt thu giá thấp hơn hàng hoá bình thường trên thị trường một thành là được.
Điều này khác với lão thái gia giao đãi, quản sự phường dệt lưỡng lự, chạy nhanh báo cáo lên trên.
Hà lão viên ngoại mang theo cháu gái Hà Uyển ra cửa giải sầu kỳ thật cũng không đi xa, chỉ là từ Nam Nghi tới Tuyên Đô phủ.
Quản sự tới báo, nói yêu cầu của Trình Khanh.
Hà lão viên ngoại sờ sờ râu:
"Trình tiểu lang là không muốn chiếm tiện nghi của Hà gia, đứa nhỏ này vẫn khách khí. Nhưng lão phu lại thưởng thức kiểu quân tử yêu tiền vẫn giữ đạo nghĩa, thôi, cứ theo lời hắn nói mà làm đi!"
Hà Uyển cùng bọn tỳ nữ đá cầu nửa ngày, trên trán ra mồ hôi mỏng: "Ông nội, cháu giống như thấy được quản sự phường dệt."
Hà lão viên ngoại nghĩ nghĩ, đem tính toán của chính mình nói ra.
Mặt Hà Uyển ửng đỏ.
Đây là lần đầu tiên ông nội nói minh bạch như vậy.
Hừ, không kết thân liền không kết thân, chẳng lẽ tiểu lang quân khắp thiên hạ, chỉ có một mình Trình Khanh là có thể gả?
Trình Khanh hiện tại không thích nàng, nàng sớm muộn gì cũng sẽ khiến Trình Khanh phải chính miệng thừa nhận mắt của mình mù, nói không lựa chọn nàng là sai lầm cực cực lớn, nghĩ đến hình ảnh kia, Hà Uyển không nhịn được bật cười.
Tâm tư vừa chuyển, nàng không có trở về phòng thay quần áo, ngược lại ngồi xuống ở trước mặt Hà lão viên ngoại:
"Ông nội, Trình Khanh không chuyên tâm việc học mà lại phái gia phó ở bến tàu buôn bán hàng hóa, có thể thấy được là thật thiếu bạc. Hóa ra, bạc thật là thứ tốt, ngay cả Trình tiểu lang trúng tiểu tam nguyên cũng thích……Ông có thể đáp ứng một thỉnh cầu của Uyển nương hay không?"
Hà lão viên ngoại đâu nỡ lòng nào cự tuyệt cháu gái.
"Cháu muốn học quản lý phường dệt?"
Nếu Hà Uyển là một tiểu lang năm nay mười lăm tuổi, nói với Hà lão viên ngoại muốn học tập quản lý sinh ý trong nhà, Hà lão viên ngoại sẽ thật cao hứng, cho rằng cháu trai có tiền đồ.
Nhưng mà Hà Uyển lại là cháu gái!
Lão viên ngoại nơi nào bỏ được để Hà Uyển chịu khổ.
Học cái rắm nha.
Hắn sẽ cho cháu gái bảo bối của hồi môn cả đời cũng không xài hết, nô bộc thành đàn, nếu chính Hà Uyển phải vá áo nấu cơm, vậy nuôi một đám nô bộc chẳng phải tất cả đều là phế vật sao!
Chỉ có bản lĩnh quản gia tính sổ, Hà lão viên ngoại vẫn yêu cầu Hà Uyển phải học tập cho tốt.
Nhưng mà để Hà Uyển tiếp nhận sinh ý trong nhà?
Lão viên ngoại trước nay cũng chưa từng suy xét qua.
Ngoại trừ nữ tử tầng dưới chót, liền chưa thấy qua nữ tử xuất đầu lộ diện mưu sinh.
"Uyển nương, đừng có hồ nháo, nếu cháu ngại Tuyên Đô phủ chơi không vui, ông nội lại mang cháu đi nơi khác, đi đến miếu ăn đồ chay như thế nào?"
Hà lão viên ngoại đưa ra kiến nghị đều bị Hà Uyển phủ quyết, nàng giống như quyết tâm muốn đi quản phường dệt.
Phường nhuộm và phường dệt Hà gia đều có mấy cái, sau khi Hà lão viên ngoại giao sinh ý cho mấy đứa con trai, tự nhiên cũng giao đi ra ngoài, duy độc chỉ để lại một phường dệt nhỏ, mỗi năm sản lượng không lớn, hàng hoá ít nhưng tinh, đi chính là chiêu số cao cấp, lợi nhuận khả quan.
Phường dệt này Hà lão viên ngoại chưa cho đi ra ngoài, nguyên là tính toán chờ đến trước khi Hà Uyển xuất giá lại đưa phường dệt đi ra ngoài, cũng sẽ không trực tiếp đưa bạc cho Hà Uyển, mà là nhập cổ đến sinh ý khác, để Hà Uyển sau khi thành hôn mỗi năm nhận tiền lãi là được.
Hà lão viên ngoại thật là dốc hết sức lực suy xét cho Hà Uyển, Hà Uyển lại không quá cảm kích:
"Liền bởi vì ông cho cháu của hồi môn quá nhiều, đám nam nhân không biết xấu hổ mới đánh chủ ý lên cháu. Ông, ông cho cháu thử một lần đi, nếu cháu có thể quản tốt phường dệt, phường dệt này tương lai liền không cần bán đi, lão quản sự và các bạn già cũng không cần tìm đường mưu sinh khác, đây là phường dệt năm đó ông khởi bước làm giàu, ông thật sự bỏ được bán nó đi sao?"
Khẳng định không bỏ được bán đi.
Đây vốn là muốn cho đại nhi tử kế thừa, chính là phụ thân của Hà Uyển, ai ngờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Không có trưởng tử kế thừa gia nghiệp, đem phường dệt này cho ai cũng không được, mấy thúc thúc của Hà Uyển ai cũng không phục ai.
Hà lão viên ngoại vốn muốn một ngụm cự tuyệt, nghe Hà Uyển khuyên bảo xong lại giật mình.
Uyển nương sao bỗng nhiên muốn quản lý phường dệt?
Hà lão viên ngoại chưa nói không được, chỉ đẩy nói là chính mình muốn suy xét, "Ông nội suy nghĩ một chút lại hồi đáp cháu được không? Cho cháu đi quản phường dệt, tổng cần cho các lão nhân phường dệt có chuẩn bị đã."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.