Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 149:




Quân ân khó lường, mặc kệ vì sao, Ngũ lão gia nuôi nữ nhi huyện chúa cứu giá có công là sự thật, tộc nhân nơi nào còn dám nghi ngờ hắn bao che Trình Khanh.
Trình Khanh nghe người ta nghị luận lúc này lại không có đầu mối.
Trình Dung sao lại cứu giá có công?
Một tiểu nương tử khuê phòng, nào có cơ hội cứu giá!
Bởi vì có Mạnh Hoài Cẩn trước đó nhắc nhở, Trình Khanh đã có chuẩn bị tâm lý, nếu bỗng nhiên hạ thánh chỉ nói Trình Dung được tuyển làm hoàng tử phi, nàng sẽ không kinh ngạc như vậy.
Không phải hoàng tử phi, là huyện chúa, quá kỳ quái!
Ngũ phòng khách đông như mây, đều đang chúc mừng Lý thị giáo dưỡng ra nữ nhi làm vẻ vang cho trong tộc.
Lý thị ở trước mặt mọi người cười nói yến yến, đóng cửa lại lại cười không nổi:
"Lão gia, Dung nương bất chợt được phong làm huyện chúa, trong lòng ta quá không yên ổn, đứa nhỏ này đi kinh thành đến tột cùng đã đụng phải chuyện gì nha!"
Hoàng ân dễ hưởng như vậy sao.
"Cứu giá có công", bốn chữ này nói đến dễ dàng, lại có nguy hiểm quá lớn làm bạn!
Dung nương đã tao ngộ nguy hiểm bao lớn, mới có thể được hoàng đế phong làm huyện chúa?
Lý thị hận không thể lắp cánh bay đến kinh thành, không tận mắt nhìn thấy Trình Dung hoàn hảo không tổn hao gì, Lý thị không yên tâm!
Ngũ lão gia đồng dạng quan tâm.
Chuyện lớn như vậy, kinh thành bên kia cũng chưa viết thư tới báo cho.
Lần trước ông viết thư cho bào đệ Trình Lục lão gia cũng vậy, đối với việc Trình Dung có khả năng được chọn làm hoàng tử phi, Trình Lục lão gia cố tránh nói, không chịu trả lời chính diện.
Ngũ lão gia đã sớm thập phần hối hận vì đưa nữ nhi đi đến kinh thành.
Không bằng ở lại Nam Nghi chọn rể.
Tư tâm cũng nghĩ để Trình Dung gả càng tốt, vì tranh một hơi, lại khiến hôn sự của Trình Dung không chịu ông và thê tử khống chế.
"Mấy ngày tới, trong kinh có lẽ sẽ có thư tới, Lục đệ không viết thư, hài tử Dung nương kia sẽ không để chúng ta suy đoán lung tung, nhất định sẽ nói rõ ngọn nguồn. Bà chậm rãi thu thập hành lý chờ, đọc xong thư mới khởi hành, đối với sự tình ở kinh thành cũng có chuẩn bị!"
Lý thị lau nước mắt, "Vậy nghe lão gia!"
Chờ bà đi kinh thành, là có thể che chở cho Dung nương, phu thê Lục lão gia cũng quá không đáng tin cậy, Lý thị hiện tại ai cũng không tin, chỉ tin chính mình tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được.
Qua mấy ngày, trong kinh quả nhiên có thư tới.
Trình Lục lão gia và Trình Dung đều viết thư.
Lục lão gia nói Trình Dung được phong làm huyện chúa là chuyện tốt, Trình thị trên mặt có ánh sáng, hôn sự của bản thân Trình Dung liền tăng thêm bậc thang.
Thư của Trình Dung càng nhiều là an ủi cha mẹ, sự tình vì sao được phong làm huyện chúa cũng chỉ nói đơn giản vài câu.
Hóa ra nàng cứu giá có công, nhưng không phải cứu thánh giá, mà là vì cứu Thái Hậu ở Đại Từ Bi Tự nên bị thương, Thái Hậu ra cung lễ Phật gặp nạn, được Trình Dung phấn đấu quên mình cứu giúp, cực kỳ cảm động, xong việc bảo hoàng đế phong nàng làm huyện chúa.
Có bổng lộc không có thực ấp, phong hào huyện chúa tuy dễ nghe, lại cũng không phải ân điển khó có thể thừa nhận, thỉnh cha mẹ không cần lo lắng.
Thế này là không cần lo lắng?
Ban đầu là Lý thị đêm không thể ngủ, hiện giờ đổi thành Ngũ lão gia lo lắng đến ngủ không yên.
"Nữ nhi vào kinh, cũng may có Mạnh Trạng Nguyên chiếu cố, đủ loại chuyện trước kia, đã không hề chú ý."
Trên thư của Trình Dung còn viết một câu như vậy.
Mạnh Hoài Cẩn lần trước có thư đều viết cho Trình Khanh, Ngũ lão gia liền gọi Trình Khanh tới hỏi chuyện, lại đưa thư của Trình Dung cho nàng xem.
Trình Khanh xem xong thư, châm chước mở miệng:
"Mạnh sư huynh vẫn chưa gửi thư báo cho cháu, nhưng Dung cô cô được phong làm huyện chúa, mà không phải là gả cho hoàng tử?"
Một chút liền làm cho Ngũ lão gia sửng sốt.
Trình Dung được phong huyện chúa, tự nhiên vẫn là nữ nhi Trình gia.
Nhưng nếu hoàng đế cố ý chọn Trình Dung làm con dâu, vậy Trình Dung cứu Thái Hậu, hoàng đế thuận nước đẩy thuyền hạ chỉ tứ hôn khả năng lớn nhất.
Hoàng đế phong Trình Dung làm huyện chúa cũng không tứ hôn, khả năng Trình Dung được chọn làm hoàng tử phi liền cực nhỏ!
Như thế lại là một tin tức tốt.
Trong lòng ngũ lão gia buông lỏng, rốt cuộc vẫn lo lắng cho nữ nhi, bảo Lý thị mau mau đi lên kinh, lại dặn dò Trình Khanh nhiều liên hệ cùng Mạnh Hoài Cẩn, Trình Khanh đều đáp ứng.
Nếu không phải Trình Khanh còn việc học, Ngũ lão gia kỳ thật còn muốn Trình Khanh đi cùng Lý thị đến kinh thành.
Khi Trình Khanh rời khỏi ngũ phòng cũng suy nghĩ chuyện này.
——, Mạnh sư huynh giống như sống ở kinh thành thực không tồi!
……
Kinh thành.
Tiêu Vân Đình cũng đang phát ra cảm khái tương tự Trình Khanh:
"Mạnh Hoài Cẩn, ngươi thật là hào phóng, bổn thế tử vì ngươi chuẩn bị Thanh Vân Thê, ngươi chắp tay nhường cho người khác, quen biết nhiều năm, ta lại không biết ngươi thương hương tiếc ngọc như thế…… Nếu vậy, sao lúc trước ngươi không cưới nữ nhi Trình thị kia?"
Tiêu Vân Đình mang theo cười.
Người quen thuộc hắn lại biết, Tiêu thế tử cười đại biểu sự tình rất nghiêm trọng.
Tỷ như giờ phút này, tỳ nữ Tiểu Kế mà Tiêu thế tử tin trọng ngay cả đại khí cũng không dám suyễn.
Ai, Mạnh Trạng Nguyên sao lại làm ra loại sự tình này chứ, cô phụ tín nhiệm của thế tử…… Tiểu Kế đang thế Mạnh Hoài Cẩn lo lắng, cũng đang trách cứ Mạnh Hoài Cẩn, thân thể thế tử không tốt, Mạnh Hoài Cẩn còn chọc thế tử sinh khí như vậy.
Mạnh Hoài Cẩn bị Tiêu Vân Đình chỉ trích, cũng không có sợ hãi.
"Ngài an bài Thanh Vân Thê, ta vẫn luôn cự tuyệt, dù không nhường cơ hội cho Trình Dung, ta cũng sẽ không đi cứu Thái Hậu."
Hắn gian khổ học tập nhiều năm, không cần dựa vào thủ đoạn như vậy thượng vị!
Xa thơm gần thối là đạo lý bất biến, khi Tiêu Vân Đình ở kinh thành, Mạnh Hoài Cẩn ở Nam Nghi, hai người cách xa cũng không có bao nhiêu mâu thuẫn, chờ Mạnh Hoài Cẩn tới kinh thành, cọ xát cùng Tiêu Vân Đình liền tăng lên.
Một ít việc làm thủ đoạn của Tiêu Vân Đình, Mạnh Hoài Cẩn cũng không tán thành.
Tựa như lợi dụng Thái Hậu làm bè, lấy công cứu giá trổ hết tài năng. Thái Hậu năm nay đã gần bảy mươi, lúc Tiêu Vân Đình động thủ không có nửa điểm băn khoăn, người này tâm quá độc ác, Thái Hậu còn vẫn luôn rất yêu thương Tiêu Vân Đình.
Mạnh Hoài Cẩn trước đây đã từng cự tuyệt, Tiêu Vân Đình không coi là một chuyện, Mạnh Hoài Cẩn mới trực tiếp đẩy Trình Dung đi ra ngoài, Tiêu Vân Đình chính là tính cách như vậy, nhất định phải đến nông nỗi này mới biết được là Mạnh Hoài Cẩn không phải đang nói đùa.
Tiêu Vân Đình nhìn chằm chằm Mạnh Hoài Cẩn một lúc lâu, cuối cùng cười nhạo:
"Ngươi đọc sách thánh hiền là vì khoa khảo nhập sĩ, mà không phải làm ngươi giống thánh nhân, có phẩm hạnh cao khiết. Ngươi cảm thấy chính mình thiếu Trình thị, cho nên muốn giúp Trình Dung, ngươi không muốn cưới Trình Dung, là sợ Trình Dung gả cho ngươi, bổn thế tử có thể thông qua ngươi đi giữ chặt Trình thị Nam Nghi……phân lượng của Trình thị Nam Nghi ở trong lòng bổn thế tử còn chưa có nặng như vậy!"
Tiêu Vân Đình nhắc tới Trình thị Nam Nghi là ngữ khí khinh miệt, Mạnh Hoài Cẩn cũng không bóc trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.