Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 152:




Trình Khanh lựa chọn gánh nồi, nói chuyện cũng không có băn khoăn.
Nàng không cầu tỷ phu tương lai có tiền đồ, chỉ cần là người chung thủy còn không được sao?
Liễu thị bị nàng tức giận đến đau đầu, Trình Khanh dỗ rất lâu, Liễu thị còn tưởng đánh nàng, Trình Khanh vội vàng lui đi.
Nàng vừa ra tới, thấy nha đầu tham đầu tham não kia cũng muốn chạy, sắc mặt trầm xuống:
"Đứng lại, lén lút, ngươi học chính là quy củ gì?"
Nha đầu xin tha.
Trình Khanh hỏi nàng nghe lén nói chuyện là có ý tứ gì, nha đầu khụt khịt rớt nước mắt.
Trình Tuệ từ ven tường đi ra: "Tiểu lang, đừng làm khó dễ nàng, là tỷ bảo nàng nghe lén."
Nha đầu nhanh như chớp chạy tới phía sau Trình Tuệ.
Trình Khanh tuổi tuy nhỏ, ngày thường cũng không đánh chửi hạ nhân, nhưng hạ nhân trong nhà lại đều sợ hãi nàng, bởi vì mọi người đều minh bạch, Trình Khanh mới là gia chủ Trình gia, thiếu gia không đánh người không mắng chửi người, sinh khí có thể trực tiếp bán bọn họ đi, phu nhân và ba vị tiểu thư cũng không ngăn được.
Trình Tuệ không có trốn tránh, Trình Khanh cũng nói rõ:
"Đại tỷ tỷ, tỷ thật sự không nghĩ gả chồng sao, sai người đi ra ngoài tản lời đồn?"
Mặt Trình Tuệ đỏ lên, "Liên lụy tiểu lang bị mẫu thân quở trách, tỷ sẽ đi nói rõ với mẫu thân, những lời này thật là tỷ sai người tản đi."
Trình Khanh ngăn lại: "Thôi, kỳ thật đệ cũng nghĩ như vậy, mặc kệ ai làm tỷ phu của đệ, dám làm chuyện thực xin lỗi các tỷ, đệ đều không tha cho bọn họ. Mẫu thân dù sao cũng đã mắng đệ khựng lại, đại tỷ cần gì phải đi chủ động tìm mắng, đệ cũng chưa nói đại tỷ làm sai, chỉ là chúng ta muốn làm cái gì đều phải chú trọng phương pháp."
Muốn nhà trai vì đại nương tử từ bỏ quyền lợi phong lưu vậy phải làm nhà trai ý thức được ưu điểm của nàng.
Làm nhà trai cảm thấy, cưới ba tỷ tỷ của Trình Khanh, mặc kệ từ trên tình cảm hay là vật chất, không nạp thiếp không tìm thông phòng đều là đáng giá.
Trình Khanh không thích miễn cưỡng người khác, nàng muốn nhà trai cam tâm tình nguyện thỏa hiệp.
Nếu triều đình vì Trình gia sửa lại án xử sai, cộng thêm nàng trúng tam nguyên còn chưa đủ phân lượng, vậy không ngại để các tỷ tỷ lại chờ thêm hai năm.
Không, xác thực tới nói là đã hơn một năm.
Hiện giờ đã là cuối năm bảy Thái Bình, nếu hoàng đế không thay đổi niên hiệu, chờ đến mùa thu năm Thái Bình thứ chín, Trình Khanh có thể đi tham gia thi hương khảo cử nhân.
Nàng là cực tưởng bắt lấy một cái Giải Nguyên.
Chờ nàng thành Trình giải nguyên, ba tỷ tỷ cũng nước lên thì thuyền lên…… Nhưng Thái Bình năm thứ chín, nhị tỷ và tam tỷ còn được, đại tỷ đã hai mươi tuổi, như vậy có phải lại làm rớt một bộ phận đối tượng hay không?
Nữ tử hai mươi không gả là ế.
Nam tử tới hai mươi tuổi cũng nên cưới vợ.
Trình Khanh ưu sầu.
Qua năm, khi trở lại thư viện, nàng lại xem đồng môn, giống như mỗi người đều có thể làm tỷ phu của nàng, lại phảng phất mỗi người đều có khuyết điểm, Thôi Ngạn nói ánh mắt nàng dọa người, Trình Khanh xoay người đánh giá Thôi Ngạn:
"Làm ngươi tương lai không nạp thiếp không tìm thông phòng, thật sự khó như vậy?"
Di, đang êm đẹp lại nói cái này làm gì.
Thôi Ngạn thực nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Nếu cùng thê tử cầm sắt hài hòa, kỳ thật không nạp thiếp cũng không có vấn đề gì, nhưng việc này phải là quyết định của chính ta, mà không phải là người khác bức ta làm như vậy, bị người ta dùng thế lực bắt ép cưỡng bách, ta từ sâu trong nội tâm liền rất kháng cự."
Là dạng nữ nhân gì mới có thể khiến hắn cả đời đều xem không ngán?
Thôi Ngạn lâm vào trầm tư.
Suy nghĩ nửa ngày, nếu thê tử tương lai vừa mỹ mạo vừa ôn nhu, lại có thể giống Trình Khanh, khiến hắn nhìn liền rất sung sướng, vậy không nạp thiếp không tìm thông phòng…… Giống như cũng được ha?
Thôi Ngạn nghĩ đến đây thật là tiếc hận, Trình Khanh lại không phải tiểu nương tử.
Nếu không vì nối dõi tông đường, Thôi Ngạn một chút đều không có ý tưởng cưới vợ.
Tiểu nương tử có cái gì tốt, thích so đo thích tức giận, có chuyện lại không từ từ nói, cứ muốn hắn phải đoán, ở chung quá mệt mỏi! Trình Khanh nghe Thôi Ngạn nói xong, cũng cảm thấy bị chút dẫn dắt.
Nam nhân không thích bị miễn cưỡng, lời này không sai nha.
Bản thân Trình Khanh cũng không thích bị người khác miễn cưỡng, nàng nguyện ý làm cái gì là một chuyện, bị người cưỡng bách đi làm tóm lại sẽ khó chịu.
Cho nên nếu muốn tìm tỷ phu hợp tâm ý, cần phải để các tỷ tỷ cùng đối phương bồi dưỡng cảm tình, từ nghe mệnh cha mẹ biến thành tự do yêu đương mới được?
Trình Khanh lập tức suy xét tính khả thi của tự do yêu đương.
Ở xã hội hiện đại việc này thực bình thường, nhưng ở Đại Ngụy quả thực là muốn khó.
Trình Khanh không nghĩ được biện pháp ổn thỏa.
Nhưng nàng không ngờ, đại tỷ Trình Tuệ rất nhanh liền cho cả nhà một kinh hỉ.
……
Kinh thành.
Qua tết Nguyên Tiêu, trong cung không còn náo nhiệt như vậy, Thái Hậu lại nghĩ tới ân nhân cứu mạng Trình Dung.
Gọi ngự y trị thương cho Trình Dung tới hỏi, ngự y nói Trình Dung đã có thể xuống đất đi lại, Thái Hậu vui mừng, lập tức hạ ý chỉ tuyên Trình Dung tiến cung.
Nội giám truyền chỉ ở phủ Thượng Thư được tiếp đãi nhiệt tình, trong tay áo để hồng bao Trình thượng thư cho, cảm thấy mỹ mãn hồi cung.
Trình Dung từ sau khi đứng dậy sắc mặt trắng bệch, chân phát run.
Thượng Thư phu nhân lo lắng kêu một tiếng "Dung nương", Lý thị từ ngoài phòng tiến vào, ném ra tiểu nha hoàn nâng, vẻ mặt phẫn nộ:
"Thương gân động cốt một trăm ngày là đủ rồi, nhưng Dung nương bị gãy chính là đùi, nàng đi đường đều còn không nhanh nhẹn, trong cung nhiều quy củ như vậy, Dung nương có thể nào tiến cung đi gặp Thái Hậu được?"
Trình Dung ở trong thư nói bị thương nhẹ.
Lý thị tới kinh thành mới biết được, cái gọi là bị thương nhẹ kỳ thật là gãy chân.
Khó trách lúc trước Mạnh Hoài Cẩn nhắc nhở Trình gia phải chú ý, nói Trình Dung có khả năng được chọn làm hoàng tử phi. Chờ Trình Dung cứu Thái Hậu, hoàng đế phong Trình Dung làm huyện chúa, lại không nhân cơ hội tứ hôn —— hoàng ân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn là dễ hưởng như vậy sao, Trình Dung không phải bị vết thương nhỏ, gãy chân, dưỡng không tốt sẽ dễ biến thành người què!
Một người què, sao có thể làm hoàng tử phi được?
Lý thị tức giận đến đôi mắt đỏ bừng.
Bà không hiếm lạ nữ nhi có phong hào huyện chúa gì, bà tình nguyện cứu Thái Hậu chính là người khác.
Bà tức giận chính là trong cung không đủ săn sóc, Dung nương vừa mới có thể xuống đất đi lại, liền hạ chỉ bảo Dung nương tiến cung.
Đi hoàng cung còn có thể không dập đầu không quỳ sao?
Động cái lại quỳ, chân Dung nương còn muốn hay không!
Lý thị càng túc là Trình Lục lão gia thân là thúc thúc, khi nội giám tới truyền chỉ, Trình Lục lão gia rõ ràng có thể thuyết minh tình huống, hướng Thái Hậu thỉnh cầu hoãn mười ngày nửa tháng tiến cung, cố tình lại không rên một tiếng!
Đây là thúc thúc ruột thịt cái gì?
Lục lão gia trước kia cũng không phải người như vậy.
Lý thị giống như không quen biết Trình Lục lão gia.
Có lẽ bà vẫn luôn không quá quen thuộc Trình Lục lão gia, làm tẩu tử vốn cũng không thể cùng chú em nhiều lui tới.
Trình Lục lão gia nhiều năm như vậy vẫn luôn ở bên ngoài làm quan…… Cho nên nàng và trượng phu cảm thấy Trình Lục lão gia sẽ tìm một hôn phu tốt cho Dung nương, Trình Lục lão gia lại muốn dùng Dung nương leo lên phú quý?
Không, người đứng trước mắt không chỉ là Trình Lục lão gia, mà còn là Trình thượng thư Công Bộ.
Lý thị cười châm chọc.
Lý thị thật muốn lập tức mang nữ nhi trở lại Nam Nghi, chân của Trình Dung còn chưa có khỏi hoàn toàn, không chịu nổi xóc nảy, chậm trễ hành trình của Lý thị.
Lý thị nổi bão, Trình thượng thư không tiện tranh chấp cùng tẩu tử, chắp tay sau lưng rời đi, Thượng Thư phu nhân lưu lại khuyên bảo:
"Tẩu tử, ý chỉ của Thái Hậu ai có thể phản kháng? Thái Hậu triệu kiến Dung nương, đều có chỗ tốt cho con bé, tẩu tử đừng lo lắng, ngày Dung nương tiến cung, ta sẽ bồi Dung nương đi, bảo đảm Dung nương tiến cung khỏe mạnh, lại hoàn hảo vô khuyết ra tới!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.