Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 156:




Trình Khanh rời đi đột nhiên, Du Tam cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Chờ phát hiện Trình Khanh hướng thư viện xin nghỉ dài hạn để đi kinh thành, Du Tam rất là mất mát.
Phản ứng đầu tiên lại có thể là muốn cưỡi ngựa đuổi theo…… Phi phi phi, hắn đuổi theo làm cái gì? Trình Khanh sau khi trúng tiểu tam nguyên liền hồ đồ, hắn hẳn nên nắm chặt thời gian khổ đọc, sang năm thi hương nhất cử áp qua Trình Khanh, thừa dịp Trình Khanh không ở đây, lại cướp đám đồng môn hồ đồ ở lớp Ất 3 vào trận doanh chính mình mới đúng!
Du Tam thuyết phục chính mình.
Tâm tình của Trình Khuê không có nhẹ nhàng như Du Tam.
Vì sao bỗng nhiên Trình Khanh muốn đi kinh thành?
Còn có Ngũ lão gia.
Ngũ lão gia đối với sự vụ trong tộc luôn luôn để bụng, việc trong tộc không thể thiếu Ngũ lão gia xử lý, không nên tùy tiện rời đi như vậy, nhất định là kinh thành có chuyện lớn gì đó đã xảy ra.
Trình Khanh có tư cách biết, thậm chí tham dự, chính mình lại chẳng hay biết gì, chênh lệch giữa chính mình và Trình Khanh thật sự lớn như vậy sao?
Nếu là chuyện trong tộc, chính mình cũng có nghĩa vụ ra một phần lực.
Trình Khuê lo được lo mất.
Du Tam muốn tác quái, Thôi Ngạn và Chu Hằng cùng c.h.ế.t thủ trận doanh không lùi bước, không thể để Trình Khanh sau khi trở về phát hiện Du Tam đã thống trị toàn bộ lớp Ất 3.
Toàn bộ Nam Nghi, ngoại trừ Trình Khanh cùng Ngũ lão gia, đại khái chỉ có Liễu thị biết Trình Dung đã chết, Liễu thị lo lắng Trình Khanh chạy đến kinh thành ở trên đường sẽ chịu khổ, lại cái gì cũng chưa nói, còn dặn dò Trình Khanh yên tâm lên đường, nói chính mình sẽ chiếu cố tốt trong nhà —— từ khi một nhà các nàng trở lại Nam Nghi, ngũ phòng đối với các nàng chiếu cố quá nhiều, đến khi ngũ phòng cần duy trì, Trình Khanh cũng nên ra sức.
Trong lén lút, Liễu thị lại trộm khóc mấy tràng vì Trình Dung.
Tiểu nương tử như hoa, bỗng nhiên liền không có, đều là người làm cha mẹ, Liễu thị đối với tâm tình của Ngũ lão gia và Lý thị đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Nếu Trình Dung vẫn còn ở Nam Nghi, có lẽ sẽ không phải chết…… Cho nên nữ nhân gả cho một hôn phu tốt thật sự có quan trọng như vậy sao? Bị cái c.h.ế.t của Trình Dung ảnh hưởng, Liễu thị lần đầu tiên đối với quan niệm cố hữu của chính mình sinh ra d.a.o động.
Lúc trước còn oán Trình Khanh không hiểu chuyện nói lung tung ra bên ngoài, quấy nhiễu hôn sự của ba tỷ muội Trình Tuệ, hiện tại Liễu thị lại không có sốt ruột như vậy.
Cái c.h.ế.t của Trình Dung khiến Liễu thị kinh hãi run sợ, chỉ nghĩ ba tỷ muội Trình Tuệ bình bình an an, sinh hoạt ở địa phương nàng có thể thấy được.
Từ Nam Nghi đến kinh thành, tốc độ bình thường ít nhất cũng phải một tháng.
Ngũ lão gia mang theo Trình Khanh, những nơi có thể đi đường thủy thì tuyệt không đi đường bộ, thế nhưng chỉ dùng hơn mười ngày đã chạy tới cách kinh thành chỉ còn Thông Châu.
Một đoạn đường cuối cùng Ngũ lão gia ngại ngồi xe quá chậm, lựa chọn cưỡi ngựa.
Trình Khanh chỉ có thể may mắn kiếp trước chính mình có học qua cưỡi ngựa.
Tới trạm dịch Thông Châu, Mạnh Hoài Cẩn lại có thể sáng sớm đã chờ ở nơi đó.
Thấy Ngũ lão gia và Trình Khanh, Mạnh Hoài Cẩn cũng không rảnh lo có người ngoài nhìn hay không, hướng về phía Ngũ lão gia quỳ một gối xuống đất:
“Là Hoài Cẩn tự cho là đúng, hại Dung tiểu thư.”
Là hắn tự cho là đúng!
Tự cho là hào phóng, tự cho là một công đôi việc, nhường cơ hội cứu Thái Hậu cho Trình Dung, khiến Trình Dung được phong làm huyện chúa.
Nếu Trình Dung không được phong làm huyện chúa, sẽ không tiến cung.
Không tiến cung, người sẽ không phải chết. Chỉ cần người còn sống, mọi chuyện khác đều có biện pháp giải quyết, không nghĩ làm hoàng tử phi, cũng không cần đi cứu giá.
Hắn tưởng trả lại ân tình của Trình thị, lại hại Trình Dung, hiện giờ càng thêm không thể hoàn lại.
Mạnh Hoài Cẩn rất muốn Ngũ lão gia đánh hắn, mắng hắn, Ngũ lão gia cố tình lại là vẻ mặt lạnh nhạt:
“Ngươi đứng lên đi, ngươi đường đường là Trạng Nguyên tôn sư, hiện tại lại là hầu giảng Hàn Lâm Viện, quỳ trước người không có chức quan như lão phu tính là cái gì. Nơi này là Thông Châu, cách kinh thành gần như vậy, ngươi chẳng lẽ cho rằng chuyện phát sinh ở nơi này không truyền đến kinh thành sao?”
“Mạnh sư huynh, đứng lên đi, đi vào nói chuyện.”
Trình Khanh cũng khuyên Mạnh Hoài Cẩn đứng lên.
Ngũ lão gia khi còn ở Nam Nghi không cho Trình Khanh nói “báo thù”, thoạt nhìn đã tiếp nhận phán đoán suy luận của hoàng đế đối với nguyên nhân cái c.h.ế.t của Trình Dung, nhưng thân là phụ thân, chẳng lẽ thật sự không muốn biết nguyên nhân cái c.h.ế.t của Trình Dung sao?
Ông đương nhiên muốn biết!
Trình Khanh cũng rất muốn biết.
Trình Khanh tuy không cho rằng Trình Dung là bị Mạnh Hoài Cẩn hại chết, nhưng Mạnh Hoài Cẩn hiển nhiên biết chút gì đó, lúc này Mạnh Hoài Cẩn thẹn trong lòng, đại khái là cơ hội duy nhất nguyện ý nói chân tướng cho nàng và Ngũ lão gia, Trình Khanh đương nhiên muốn lập tức bắt lấy!
Trình Khanh cho rằng có thể từ chỗ Mạnh Hoài Cẩn biết vì sao Trình Dung có thể đúng lúc cứu Thái Hậu, lập công cứu giá.
Ngũ lão gia vẻ mặt mệt mỏi, vào phòng liền không nói một lời.
Mạnh Hoài Cẩn đầu lưỡi đều phiếm khổ ý:
“Là Hoài Cẩn sai, ta ngẫu nhiên biết được có người dự mưu bất lợi với Thái Hậu, liền báo tin tức cho Dung tiểu thư, khuyến khích nàng đi tránh công cứu giá, Dung tiểu thư vì cứu Thái Hậu mà té xuống khe nước gãy chân, Thái Hậu quả nhiên rất là cảm động, thỉnh Hoàng Thượng phong Dung tiểu thư làm huyện chúa. Dung tiểu thư xảy ra chuyện, đại thương vừa mới khỏi, được triệu vào trong cung yết kiến tạ ơn……Đủ loại bất hạnh hôm nay, đều do ý niệm nhất thời kia của ta gây ra, là ta hại Dung tiểu thư mất tánh mạng.”
Mạnh Hoài Cẩn nói tình ý chân thành.
Hắn không nguyện cưới Trình Dung, vì sao phải tự cho là đúng muốn đi can thiệp vào hôn sự của Trình Dung?
Chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy được ý tưởng của Trình Dung, biết Trình Dung không muốn gả vào hoàng gia, cũng biết được ba vị hoàng tử ở trên việc tuyển phi phân cao thấp.
Thông qua viết thư cho Trình Khanh, uyển chuyển nhắc nhở Trình thị, Trình thị giống như cũng không có động tĩnh, cứu Thái Hậu là một công lao lớn, Thái Hậu hàng năm ăn chay lễ Phật, rất từ ái, Trình Dung bằng vào công này, hướng Thái Hậu cầu một ân điển tự chủ hôn sự là được.
Nhưng người định không bằng trời định, đẩy Trình Dung đi cứu giá, lại là đẩy Trình Dung lên con đường hoàng tuyền.
Mạnh Hoài Cẩn đứng ở trong phòng, nhớ tới năm trước khi rời đi Nam Nghi, Trình Dung ở bờ sông chất vấn hắn, sau đó cho hắn một cái tát.
—— Trình Dung đánh đến quá nhẹ.
Trình Khanh nhìn Ngũ lão gia trầm mặc không lên tiếng một cái, truy vấn Mạnh Hoài Cẩn:
“Không nói đến Dung cô cô vì sao được phong huyện chúa, tuy là sư huynh cho Dung cô cô cơ hội, Dung cô cô cũng chính mình trải qua cân nhắc mới lựa chọn đi Đại Từ Bi Tự cứu giá. Sư huynh tuy là Trạng Nguyên năm trước, tiến vào Hàn Lâm Viện thành cận thần của thiên tử, nhưng cũng không có quyền tự do đi lại ở trong cung, Dung cô cô c.h.ế.t ở trong hoàng cung, người phải phụ trách với cái c.h.ế.t của Dung cô cô, như thế nào cũng không tới phiên sư huynh.”
Việc nào ra việc đó.
Mạnh Hoài Cẩn tự trách, là không nên để Trình Dung đi tranh công cứu giá.
Nhưng tin tức là Mạnh Hoài Cẩn cung cấp, đi Đại Từ Bi Tự cứu giá lại là Trình Dung chính mình lựa chọn.
Trình Khanh không biết Trình Dung lúc ấy xuất phát từ suy tính gì mới có thể đi cứu Thái Hậu, nhưng một bước này là Trình Dung tự đi ra, không thể đẩy toàn bộ đến trên người Mạnh Hoài Cẩn.
Trình Dung c.h.ế.t ở trong cung, hung thủ hại c.h.ế.t Trình Dung cũng ở trong tòa cung điện nguy nga kia, không phải Mạnh Hoài Cẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.