Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 16:




Du thiếu gia nói với bên ngoài, truyền tới tai Trình Khanh, nàng cũng chỉ cười cười.
Chuyện phóng ngựa dọa người, nàng đã đáp lễ nhị phòng, lai lịch của Du thiếu gia nàng cũng đã hỏi thăm rõ ràng, công tử tri phủ Tuyên Đô, nếu ở hiện đại chính là con trai của thị trưởng, con cháu của quan…… Trình Khanh sớm muộn gì cũng sẽ đáp lễ trêu đùa của đối phương, hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của nàng vẫn là thi đậu thư viện Nam Nghi, không thể bị Du thiếu gia phân tâm.
Muốn thắng lấy sự tôn trọng của người khác, đầu tiên chính mình phải có thực lực.
Ngay cả thư viện Nam Nghi cũng không thi đậu, nàng dựa vào cái gì muốn trong tộc coi trọng!
Kế hoạch của nàng cũng là tham gia khảo thí nhập học trong tháng sáu, hiện giờ đã là cuối tháng tư, Trình Khanh nói cho chính mình không nên gấp gáp, tĩnh tâm tiếp tục học tập.
Trình Khanh mỗi ngày ngoại trừ đọc diễn cảm ngâm nga, còn an bài thời gian rèn luyện cho chính mình, nàng cũng không ra khỏi cửa, chỉ đi xoay quanh chiếc giếng trời, không đi đến khi quần áo mướt mồ hôi nàng tuyệt không dừng lại, Liễu thị thêm dược liệu ngũ phòng tặng vào trong cơm canh của Trình Khanh, hai tháng khổ đọc, thân thể Trình Khanh không chỉ không bị kéo suy sụp, trên mặt lại nhiều vài phần khí sắc hồng nhuận của người khỏe mạnh.
“Tiểu lang, màu vàng trên mặt con đã bớt đi một chút!”
Liễu thị thực vui mừng.
Trước kia, khi Trình Khanh không sinh bệnh, làn da tương đối trắng nõn, một hồi bệnh nặng mệt thân thể, làm cho khuôn mặt nhỏ vàng như nến.
Hai tháng đóng cửa không ra ngoài, bệnh khí rút đi, màu vàng cũng phai nhạt, làn da nàng bắt đầu trắng trở lại.
Liễu thị không để bụng bề ngoài của Trình Khanh, nàng để ý chính là khỏe mạnh thân thể Trình Khanh.
Trình Khanh nhìn gương đồng nửa ngày, ngũ quan chưa có hoàn toàn mở ra, khuôn mặt vẫn trẻ con, nàng cũng lười làm chính trở nên đen —— không cần thiết, Đại Ngụy kiến quốc 150 năm, ca vũ thăng bình, huyện Nam Nghi còn đỡ, nghe nói ở phương nam, nam tử còn coi việc cài trâm, đánh phấn là đẹp!
Với màu da này của Trình Khanh, ném vào trong thư viện Nam Nghi, một chút cũng không khác biệt, mười học sinh thì có chín người trắng hơn so với nàng.
Trình Khanh yên tâm.
Khổ đọc hai tháng, nàng mới rời khỏi gác mái, tuyên bố chính mình kết thúc bế quan.
Đại nương tử hỏi nàng có nắm chắc khảo trúng thư viện hay không, Trình Khanh cười gật đầu: “Đệ tận lực thử một lần!”
Nàng vừa xuất quan, liền tự mình đi ngũ phòng, cảm tạ Lý thị tặng sách, cũng cho thấy chính mình đã làm tốt chuẩn bị tham gia khảo thí nhập học thư viện. Lý thị khuyên nàng không cần gấp, trước dưỡng tốt thân thể quan trọng hơn, Trình Khanh lần đầu tiên phản bác Lý thị:
“Thúc tổ mẫu, một tấc thời gian một tấc vàng, cháu hiện tại lãng phí một chút thời gian đều là không phụ trách với tiền đồ của chính mình, cháu muốn thử một lần.”
Trải qua biến cố, đứa nhỏ này thật sự trưởng thành quá sớm.
Hai tháng qua đi, án tử của Trình Tri Viễn vẫn không có cách nói xác thực, khâm sai Trương đại nhân đã rời phủ Hà Đài, trở lại kinh thành…… Lý thị nhìn ánh mắt Trình Khanh đã nhiều vài phần thương hại.
“Vậy đi thử một lần xem, thi không đậu cũng không quan hệ, thư viện Nam Nghi không phải khoa khảo, lần này không thi đậu, ba tháng sau lại có thể khảo, cháu đừng có tạo áp lực quá lớn cho chính mình.”
Trình Khanh cảm tạ sự quan tâm của Lý thị.
Nàng không hỏi án tử của Trình Tri Viễn, lúc này không có tin tức chính là tin tức tốt, nếu triều đình phán định Trình Tri Viễn có tội, tin tức khẳng định đã sớm truyền khắp huyện Nam Nghi, không có người nghị luận, vậy vẫn cứ giằng co.
Trình Khanh tính toán chờ sau khi chính mình thông qua khảo thí nhập học thư viện Nam Nghi lại nói một lần cùng Trình Ngũ lão gia.
Hiện tại sao, Ngũ lão gia còn chưa muốn thấy nàng.
Trình Khanh hoàn toàn có thể lý giải.
Làm tộc trưởng rất bận, ai muốn thấy liền thấy, vậy Trình Ngũ lão gia không phải sẽ mệt c.h.ế.t sao!
Nghe nói Trình Khanh đã chuẩn bị tốt cho tháng sáu tham gia khảo thí nhập học thư viện, Chu lão phu nhân lại bắt đầu tu bổ cành hoa: “Chu ma ma, Khanh ca nhi tuổi còn nhỏ, khổ đọc hai tháng thân thể nhất định rất mệt, ngươi đưa cho hắn chút canh bổ dưỡng đi.”
Chu ma ma cúi đầu ứng lời.
Theo ý của Chu ma ma, lão phu nhân vốn không nên gấp như vậy, rốt cuộc Trình Khanh ngay cả thư viện cũng chưa thi đậu, trình độ kém Trình Khuê thiếu gia quá xa.
Nhưng Trình Khanh lần trước tổn hại thanh danh của Trình Khuê thiếu gia, chân chính chọc giận lão phu nhân, lão phu nhân một chút đều không muốn nhìn thấy Trình Khanh xuất đầu.
Chu ma ma dưới đáy lòng cảm thán một phen, lão phu nhân là chủ, nàng là nô, lão phu nhân phân phó, nàng làm sao dám không tuân lời?
—— muốn oán cũng oán Trình Khanh mệnh không tốt, không có thể đầu thai làm cháu trai ruột của lão phu nhân!
Ngày Trình Khanh tham gia khảo thí nhập học thư viện Nam Nghi, Liễu thị và ba tỷ tỷ đứng ngồi không yên, so với bản thân Trình Khanh còn khẩn trương hơn.
“Đây lại không phải khoa khảo, cần gì như thế?”
Trình Khanh nói giỡn cùng các nàng, “Hiện tại đã khẩn trương như vậy, chờ đến khi con tham gia khoa khảo, mấy người ban đêm có khi còn không ngủ yên.”
Tam Nương lẩm bẩm, “Đêm qua tỷ đã không ngủ được rồi!”
“Tam tỷ, tỷ phải tin tưởng đầu óc đệ đệ thông tuệ, là hạt mầm đọc sách trời sinh.”
Trình Khanh nói vài câu, giảm bớt khẩn trương, tâm tình Liễu thị thập phần phức tạp.
Liễu thị không biết có nên hy vọng Trình Khanh thi đậu hay không.
Nếu thi đậu thư viện, Trình Khanh sẽ thật sự đi lên con đường khoa cử, Liễu thị nhất định sẽ lo lắng cho Trình Khanh, sợ bí mật giới tính của Trình Khanh bị bại lộ.
Nếu không thi đậu……hai tháng khổ đọc của Trình Khanh Liễu thị cũng xem ở trong mắt, Trình Khanh thật sự rất để ý việc này, cũng vì thế mà vất vả trả giá, nếu Trình Khanh không thi đậu, chẳng phải là thuyết minh nàng kém hơn so với người khác sao, con trai giả chung quy không biến thành thật được!
Khi Liễu thị vẫn còn đang mâu thuẫn rối rắm, Trình Khanh đã sửa sang lại quần áo ra cửa.
Huyện Nam Nghi kênh rạch chằng chịt dày đặc, cửa sau nhà Trình Khanh có một con sông nhỏ nối thẳng thư viện, đường thủy nhanh hơn đường bộ, Trình Khanh nhìn thuyền nhỏ trong sông lui tới không dứt, từ bỏ ý tưởng gọi lái đò.
Không an toàn.
Không thể đảm bảo có thể có người chơi xấu hay không.
Nếu có người giống như Du thiếu gia lại đến trêu đùa một lần, tỷ như cố ý đẩy nàng rơi xuống nước, làm nàng hôm nay không tham gia khảo thí được, liền lại phải chờ ba tháng sau.
Bỏ lỡ lần này, cũng chỉ có thể chờ đến tháng chín lại đi thi.
Nàng đương nhiên muốn thi được vào thư viện sớm, nếu chờ ba tháng nữa, ai biết sẽ có biến cố gì hay không.
Trình Khanh từ bỏ ngồi thuyền, ngồi kiệu ngồi xe đều có nguy hiểm, vẫn nên dựa vào hai cái đùi đi đến, coi như rèn luyện thân thể.
Nàng vừa ra khỏi cửa liền có láng giềng chủ động chào hỏi cùng nàng, mỹ danh Trình Khanh hiếu thuận và có chí khí đã truyền khắp hẻm Dương Liễu, mỗi ngày giờ Mẹo, trên gác mái nhà Trình Khanh liền sẽ truyền đến âm thanh đọc sách, bất luận trời mưa hay nắng, hơn hai tháng qua chưa bao giờ gián đoạn.
Tiểu lang nỗ lực như vậy, nhóm láng giềng phần lớn đều có thiện ý, hy vọng Trình Khanh có thể thi đậu.
Trình Khanh nhận lấy thiện ý của nhóm láng giềng:
“Trình Khanh nhất định không phụ kỳ vọng của tất cả mọi người!”
Vừa dứt lời, phía sau nàng lại có tiếng vó ngựa truyền đến, Du thiếu gia khiến người ghét ngồi trên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống Trình Khanh:
“Ngươi ngay cả xe cũng không có, phải đi bộ đến thư viện? Cũng phải mười mấy dặm đường, chờ ngươi đi tới thư viện, người khác đều đã khảo xong rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.