Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 161:




Mạnh Hoài Cẩn nhíu mày:
"Thế tử có chuyện liền thỉnh nói thẳng đi, không cần thử ta, Trình thị đối với ta có ân, Dung tiểu thư c.h.ế.t đột nhiên, trong lòng ta có nghi ngờ, thuận tiện đã nói nghi ngờ này cho Trình thị cũng không sai."
Lời có thể nói, hắn khẳng định sẽ nói.
Không thể nói, tự nhiên cũng không nói.
Mạnh Hoài Cẩn cũng nói rõ ngọn ngành cho Tiêu Vân Đình, đúng là hắn đang nổi lên hiềm khích với Tiêu Vân Đình, nhưng cũng sẽ không trở tay bán Tiêu Vân Đình cho người khác!
Tiêu Vân Đình cười cười, "Ta chỉ cho rằng ngươi còn chưa kịp nói, nếu đã nói, liền không cần ta lãng phí miệng lưỡi sức lực nói lại một lần nữa. Đáng thương cho Nhu Bình huyện chúa đúng lúc tuổi hoa liền hương tiêu ngọc vẫn, nếu ta là người nhà của nàng, cũng sẽ bi thống dị thường…… Nhưng như vậy thì có thể làm sao bây giờ, hoàng đế nói Nhu Bình huyện chúa là bị thương nặng không trị mà chết, Trình thị cũng chỉ có thể tiếp thu. Tựa như Trình thị cảm thấy một kỹ nữ lưu tại Tuyên Đô phủ có ảnh hưởng đến danh dự của các tiểu thư trong tộc, liền không lưu tình chút nào đuổi kỹ nữ đi, tao ngộ của Nhu Bình huyện chúa, so sánh với kỹ nữ kia cũng không có gì khác biệt."
Tiêu Vân Đình so sánh chuyện giữa Trình Dung và Thi Thi.
Hóa ra đây là nguyên nhân Tiêu Vân Đình mời Thi Thi tới đánh đàn trợ hứng.
Đây là một loại ẩn dụ.
Tiêu Vân Đình không chỉ có đang khinh miệt Thi Thi, cũng đang khinh miệt Trình Dung.
Trình Khanh không có bạo nộ giống như Tiêu Vân Đình tưởng.
Nàng thực nghiêm túc hướng Tiêu Vân Đình giải thích:
"Ta không phủ nhận Trình thị Nam Nghi làm việc bá đạo, nhưng Trình thị có điểm mấu chốt của chính mình, chúng ta thỉnh Thi Thi cô nương đổi một chỗ khác buôn bán, cũng không phái ác nô đánh c.h.ế.t Thi Thi, còn trả lại xác c.h.ế.t của nàng cho người nhà, bồi thường mấy lượng bạc đưa một bộ quan tài, giả mù sa mưa nói vài câu tiếc hận liền chấm dứt một mạng người. Dù cho nàng là kỹ nữ, cũng có cha mẹ sinh dưỡng, vẫn là có người sẽ thương tâm khổ sở vì nàng."
Tiêu Vân Đình không tính toán nói thẳng Trình Dung, mà lại lấy tao ngộ của Thi Thi ra làm đối chiếu, Trình Khanh cũng không ngại dùng sự thật tới phản bác.
Lại nói tiếp, nàng còn cho Thi Thi một trăm lượng bạc lộ phí!
Thi Thi khả năng vô tội, hành vi của Trình thị bá đạo, nhưng việc Thi Thi thu tài vật của Tề Duyên Tùng là thật, lợi dụng lời ngon tiếng ngọt làm Tề Duyên Tùng hứa hẹn chuộc thân cho nàng cũng là thật. Nàng là kỹ nữ, lấy việc có mị lực như vậy làm kiêu ngạo, nhưng đại tỷ Trình Tuệ lại là tiểu thư đàng hoàng, người khác nghị luận đối với kỹ nữ là làm rạng rỡ thêm vinh dự, đối với Trình Tuệ lại quá tru tâm.
Cho nên nói Thi Thi vô tội, lại không có vô tội như vậy.
Mà Trình Dung chết…… Trình Dung khiến ai ghét bỏ, muốn lấy mệnh tới để đền tội, như vậy phải có bao nhiêu nghiêm trọng. Quan phủ trước khi phán tử hình cho phạm nhân còn phải trải qua thẩm vấn trên công đường, Trình Dung lại là c.h.ế.t không thể hiểu được, cùng tao ngộ của Thi Thi hoàn toàn là hai việc khác nhau!
Không đợi Tiêu Vân Đình nói cái gì, Trình Khanh lại nói:
"Mạnh sư huynh đích xác đã nói qua cái c.h.ế.t kỳ của Dung cô cô có điểm kỳ quặc, Dung cô cô c.h.ế.t có quan hệ cùng Nhu Gia huyện chúa, thế tử vừa rồi cũng ở bên cạnh chứng thực điểm này. Nếu thế tử biết toàn bộ chân tướng, xin cứ nói thẳng, nếu chân tướng này cần Trình Khanh trả giá đại giới tới đổi, vậy cũng xin thế tử nói ra cái gì có thể trao đổi, Trình Khanh sẽ tận lực thỏa mãn nhu cầu của thế tử."
"Trình Khanh!"
Mạnh Hoài Cẩn ra tiếng ngăn lại.
Tiêu Vân Đình muốn không phải gì khác, chính là Trình thị.
Một bước này sẽ khiến Trình Khanh muốn ngừng mà không được, đúng là muốn dùng chân tướng cái c.h.ế.t của Trình Dung lôi kéo Trình Khanh lên thuyền.
Chỉ cần Trình Khanh lên thuyền, Trình thị cũng khó thoát được tính kế của Tiêu Vân Đình.
Mạnh Hoài Cẩn có trực giác, ‘ chân tướng ’ trong miệng Tiêu Vân Đình, tuyệt đối là điều Trình Khanh khó có thể thừa nhận.
Muốn đùa nghịch nhân tâm, không có gì ngoài bắt lấy hỉ nộ ai nhạc của một người. Thừa Bình năm thứ 3, Tiêu Vân Đình phái người tìm được hắn, đã dùng cách thức tương tự, nói cho hắn một ‘ bí mật ’ đủ để đóng băng toàn bộ thế giới của hắn, hoàn toàn phá hủy sinh hoạt bình tĩnh của hắn, lại hướng hắn vươn viện thủ ——
Giờ phút này Tiêu Vân Đình lại giở trò cũ!
Cách thức kiểu này, Tiêu Vân Đình rốt cuộc phải dùng bao nhiêu lần?
Mạnh Hoài Cẩn đứng lên, "Trình Khanh, theo ta đi. Không cần Tiêu thế tử hỗ trợ, chúng ta vẫn có thể tra ra được chân tướng, chỉ là thời gian hơi lâu một chút mà thôi. Có thể là mấy tháng, mấy năm, ta cũng vô pháp bảo đảm, nhưng Mạnh Hoài Cẩn ta thề, suốt cuộc đời này, ta đều sẽ không quên cái c.h.ế.t của Dung tiểu thư!"
Trình Khanh nhìn Mạnh Hoài Cẩn, lại nhìn Tiêu Vân Đình, chậm rì rì đứng lên:
"Cũng được, dù sao ta cũng còn trẻ, cảm giác thân thể của chính mình cũng không tồi, đại khái vẫn sống thêm được vài thập niên, chỉ cần có kiên nhẫn có kiên trì, tổng hội sẽ tra ra được chân tướng."
Nàng làm bộ muốn theo Mạnh Hoài Cẩn rời đi, Tiêu Vân Đình lại tựa như một chút cũng không vội, vẫn cứ chậm rãi uống rượu, chỉ thưởng cho Trình Khanh một ánh mắt:
"Vậy các ngươi đi đi, một kẻ là Trạng Nguyên, một kẻ khác cũng có tướng Trạng Nguyên, hai người các ngươi đều là người cực thông minh, bổn thế tử tin tưởng nếu các ngươi khuynh lực điều tra việc này, Nhu Bình huyện chúa đã c.h.ế.t như thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tra ra được manh mối……nhưng chỉ sợ đến lúc đó, các ngươi còn có thể khiển trách hung thủ hại c.h.ế.t Nhu Bình huyện chúa hay không? Ai, khó mà nói, thật là khó mà nói!"
Cái tên bệnh kiều này, thật sự am hiểu sâu nhân tâm.
Trình Khanh rất muốn bóp c.h.ế.t hắn.
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, dưới lầu ngắm cảnh truyền đến một trận ồn ào, một đám người cản lại một thiếu nữ mặc cẩm y đang bước nhanh đi tới:
"Đình biểu ca đang đãi khách, tiếng đàn tốt như vậy, sao không mời Nhu Gia cùng nhau thưởng thức?"
Nhu Gia huyện chúa tới!
Đêm nay xem ra không nghe được chân tướng từ trong miệng Tiêu Vân Đình.
—— Nhưng đã có thể xác định Nhu Gia có quan hệ cùng cái c.h.ế.t của Dung cô cô.
Trình Khanh không nhịn được đánh giá Nhu Gia huyện chúa.
Tiêu Vân Đình không phải nói chuyện giật gân, huyện chúa này thật sự được sủng ái, viên Đông Châu dùng ở trên người huyện chúa là đi quá giới hạn, là đại bất kính. Đông châu không phải người bình thường có thể sử dụng, dạng gì, phẩm cấp gì, quy cách như thế nào, dùng mấy viên, đều có quy định khắc nghiệt.
Nhu Gia huyện chúa dám đeo Đông Châu như vậy rêu rao khắp nơi, khẳng định là được cho phép.
Phúc Trinh Trưởng công chúa cho phép, thậm chí là bản nhân hoàng đế tự mình đặc biệt cho phép —— thật không phải được sủng ái bình thường!
Trình Khanh đang xem Nhu Gia, Nhu Gia cũng ngẩng đầu trông lại.
Đây là Trình Khanh?
Dung mạo bình thường, còn không xứng làm nô tài bên người nàng, Tiêu Vân Đình thế nhưng lại coi trọng một người như vậy, thật là kỳ quái.
Nhu Gia vốn dĩ không nghĩ lại đây.
Nhưng nghe thấy tiếng đàn, Nhu Gia liền không nhịn được.
Tiếng đàn kia triền miên lâm li, nơi nào giống như đang nói chính sự, hình ảnh trong đầu Nhu Gia là Tiêu Vân Đình ôm nữ nhân uống rượu mua vui, càng nghĩ càng bực, mặc kệ Tiểu Kế nói cái gì nàng đều phải lại đây.
Tới lại phát hiện không phải, người đánh đàn ở trong đình, Tiêu Vân Đình và khách nhân ở trên lầu các ngắm cảnh.
Nhu Gia cực kỳ xấu hổ.
Âm thanh Tiêu Vân Đình từ trên lầu truyền đến: "Huyện chúa không ngại thì ngồi xuống ở trong đình, nghe Thi Thi cô nương đạn khúc một chút, cầm kỹ của Thi Thi cô nương không tầm thường, gần đây ở kinh thành rất có danh khí, đợi ta tiễn khách nhân đi lại đến bồi huyện chúa nói chuyện."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.