Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 172:




Hoàng đế tự mình ban cho Trình Dung lễ tang trọng thể, người khác không tán thành!
Nếu cứu giá bị thương nặng không trị là điềm xấu, về sau ai dám đi cứu giá…… Khác gì nói hoàng đế là điềm xấu, hay là nói cứu Thái Hậu là điềm xấu?
Trình Khanh nói vậy, nhóm tộc lão đều trầm mặc.
Ngũ lão gia dám đưa ra việc cho Trình Dung táng nhập vào phần mộ tổ tiên, cũng chính là dựa vào điểm này.
Thấy mấy tộc lão trao đổi ánh mắt, cha Trình Hành sốt ruột, răn dạy Trình Khanh:
"Trưởng bối trong tộc nghị sự, nào có chỗ cho tiểu bối như ngươi xen mồm lung tung, còn không mau mau lui ra ngoài!"
Trình Khanh cười tủm tỉm hỏi hắn: "Đường bá, lâu không thấy Hành đường huynh, đường huynh gần đây có khoẻ không. Hiện giờ đã là viện thí, Hành đường huynh có khảo qua viện thí năm nay không?"
Cha Trình Hành tức giận đến tưởng hộc máu.
Hà lão viên ngoại nói, Hà Uyển một ngày không gả, Trình Hành liền một ngày không cho xuất hiện ở huyện Nam Nghi.
Năm trước bị kỹ nữ nháo cho như vậy, Trình Hành rơi xuống bóng ma tâm lý, mấy ngày trước tham gia viện thí năm nay, khảo đến rối tinh rối mù, đến nay vẫn là một đồng sinh, đại phòng đang bực muốn chết, Trình Khanh còn đ.â.m d.a.o vào trong lòng Trình phụ, Trình phụ hận không thể một ngụm cắn c.h.ế.t Trình Khanh.
Trình Khanh hiểu rõ gật đầu: "Xem ra Hành đường huynh năm nay lại không qua viện thử, đường bá đừng nóng vội, năm nay khảo không được thì sang năm lại khảo, Hành đường huynh vốn cũng còn trẻ, chỉ cần đường bá dùng nhiều chút tâm tư trên người Hành đường huynh, y theo thiên tư của Hành đường huynh, nào có đạo lý ngay cả tú tài cũng không thi đậu, ngài nói đúng không?"
Đúng cái rắm!
Chính mình nói hắn là tiểu bối không tư cách xen mồm, tên nhãi ranh này liền trả lời lại một cách mỉa mai, bảo hắn quản tốt con trai ruột trước, lại nhọc lòng việc Trình Dung an táng ở nơi nào!
Càng khiến Trình phụ tức giận là, nhãi ranh Trình Khanh này nói chuyện kẹp d.a.o kéo, các tộc nhân đều nghe, lại thoáng như lão tăng nhập định không một ai phản ứng!
Không ai dám đứng ra quản giáo tên nhãi ranh này sao?
Còn không phải là trúng tiểu tam nguyên thôi sao, có bao nhiêu ghê gớm chứ.
Trình phụ sắp tức c.h.ế.t rồi, cãi nhau qua lại cùng Trình Khanh không thú vị, dù có cãi thắng thì sao? Chỉ biết ném thân phận của chính hắn.
Trình phụ trực tiếp bỏ qua Trình Khanh, chỉ nói Trình Dung:
"Dù công chúa hoàng gia sớm mất, đồng dạng cũng không có táng nhập vào hoàng lăng, chẳng lẽ công chúa không tôn quý hơn so với huyện chúa sao?
Đúng vậy, công chúa chẳng lẽ không tôn quý hơn so với huyện chúa?
Công chúa hoàng thất chưa gả mà chết, cũng không thể táng nhập vào hoàng lăng.
Phương pháp xử lý của hoàng thất kỳ thật không sai biệt lắm so với Trình thị, ở phụ cận hoàng lăng chọn một đỉnh núi, an táng công chúa.
Ví như triều hiện tại.
Hoàng tử, công chúa chết, đều an táng ở Kim sơn.
Hoàng đế thì tại Thiên Thọ sơn.
Hoàng Hậu sau khi chết, sẽ hợp táng cùng hoàng lăng với hoàng đế, hoàng lăng ngoại trừ táng đế hậu, còn có hậu phi chôn cùng.
Trình phụ lấy lý do này tới phản bác, nhóm tộc lão vốn đã d.a.o động lại hai mặt nhìn nhau.
Nói vậy, cũng có đạo lý.
Huyện chúa tôn quý, chẳng lẽ công chúa liền không tôn quý?
Công chúa cũng không táng nhập hoàng lăng Thiên Thọ sơn, mà là an táng ở Kim Sơn.
Phòng nghị sự vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ, trình phụ thực đắc ý, liếc Trình Khanh: nhãi ranh, ngươi không phải khéo mồm khéo miệng sao, tiếp tục nói đi! Trình Khanh đang muốn nói chuyện, cửa phòng nghị sự vang lên tiếng cãi cọ ồn ào, nàng quay đầu nhìn, lại là đám người Trình Khuê và Trình Mạo, tiểu bối Trình thị, vốn nên ở thư viện đi học, lại bỗng nhiên xuất hiện ở phòng nghị sự.
Chẳng lẽ bọn họ cũng tới phản đối Trình Dung táng nhập vào phần mộ tổ tiên?
"Các vị trưởng bối, Ngũ thúc gia, Trình Khuê có chuyện muốn nói."
"Trình Mạo cũng có chuyện muốn nói."
"Trình Giác tại đây!"
Cửa phòng nghị sự ồn ào nhốn nháo, Trình phụ vui mừng, "Trình Khanh có thể tới, tiểu bối khác trong tộc cũng có thể tới, cho bọn họ tiến vào đi, mỗi người phát biểu ý kiến của mình!"
Tiểu bối nói chuyện không cố kỵ, vừa lúc có thể mắng Ngũ lão gia.
Trình phụ chủ trương muốn kéo những người này vào trong, Ngũ lão gia chậm rãi gật đầu: "Đều tiến vào đi, các ngươi không đi học, cùng tiến đến phòng nghị sự khẳng định có chuyện muốn nói, không cần ầm ĩ, chọn ra một đại biểu nói đi."
Trình Khuê dẫn mọi người tiến vào, nhìn thoáng qua Trình Khanh, lại chào hỏi các vị trưởng bối.
"Cháu cùng chư vị tộc huynh đệ đều đã bàn bạc qua, chúng cháu cho rằng Dung cô cô có thể táng nhập vào phần mộ tổ tiên Trình thị, cũng nên táng nhập vào phần mộ tổ tiên Trình thị!"
Di, Trình Khuê lúc này nói chính là tiếng người!
Trình Khanh từ trước đến nay cảm thấy Trình Khuê làm người dối trá, giờ phút này lại có cảm giác một lần nữa nhận thức Trình Khuê.
Phụ thân Trình Hành cũng không nghĩ tới ý đồ của đám người Trình Khuê đến là như thế này, hắn nhìn đám tiểu bối một lần, mọi người đều gật đầu, hiển nhiên đều duy trì cách nói của Trình Khuê.
Trình phụ xấu hổ tới cực hạn, làm ra một bộ dáng vô cùng đau đớn:
"Khuê ca, đường bá không thiếu được muốn nói ngươi, ngươi nói đường bá ở chỗ này chống đối ngũ thúc gia của cháu là vì chính mình sao? Ta là vì tổ tiên anh linh của Trình thị có thể an giấc ngàn thu, cũng suy xét vì đàn tiểu bối các ngươi!"
Trình phụ chỉ kém chửi thẳng, đám hồ đồ các ngươi, đều không cần tiền đồ của chính mình đúng không?
Người trẻ tuổi hành xử khác người cũng nên có hạn độ!
Trình Khuê lạy dài: "Đa tạ đường bá quan tâm, Dung cô cô là cứu giá mà chết, Hoàng Thượng cho Dung cô cô sau khi c.h.ế.t được lễ tang trọng thể, chẳng lẽ bên trong Trình thị chúng ta còn muốn hẹp hòi tương đãi sao? Trong tộc nếu có lời bất bình, vậy không ngại cũng dạy nữ nhi trong nhà noi theo Dung cô cô. Về phần tổ tiên Trình thị, nghĩ đến cũng sẽ nhận đồng Dung cô cô trung dũng, sẽ không cảm thấy Dung cô cô táng nhập phần mộ tổ tiên là mạo phạm đối với bọn họ!"
Hóa ra Trình Khuê cũng giỏi nói, chỉ là trước kia không có sân khấu.
Nhưng trải qua hôm nay, Trình Khuê ở trong đồng lứa trong tộc khẳng định là đã trổ hết tài năng.
Mặc kệ cuối cùng Trình Dung có được táng nhập vào phần mộ tổ tiên hay không, Ngũ lão gia sẽ nhớ ân tình của Trình Khuê, các trưởng bối trong tộc cũng sẽ nhìn Trình Khuê bằng con mắt khác.
Không phải mỗi tiểu bối đều có dũng khí đĩnh đạc đối mặt với trưởng bối trong tộc!
Hơn nữa Trình Khuê người ta không phải tùy tiện nói bậy, ngay cả Trình Khanh nghe vào lỗ tai cũng không chọn ra tật xấu, nói khá tốt, chiếm đại nghĩa.
Trình phụ trừng mắt.
Trình Khuê còn chưa nói xong!
"Chất nhi thực cảm kích sự quan tâm của đường bá, nhưng chính mình không đủ nỗ lực, chỉ dựa vào tổ tiên che chở, chỉ sợ cũng khó có tiền đồ, tiền đồ của tiểu bối chúng cháu, đương nhiên muốn dựa vào chính mình kiếm được!"
Lời Trình Khuê nói làm các trưởng bối phòng nghị sự không khỏi gật đầu.
Trình Tam lão gia vuốt râu:
"Khuê ca rất có chí khí, Mạo ca, cháu cũng nghĩ như vậy chứ?"
Trình Tam lão gia là đương gia của tam phòng, cũng là ông nội của Trình Mạo, trường hợp này, hắn cũng muốn cháu trai có thể nói hai câu, không thể để Trình Khanh và Trình Khuê giành hết nổi bật —— Trình Khanh tuy không thân cùng nhị phòng, nói đến cùng cũng là cháu của nhị phòng, cộng thêm Trình Khuê, đám cháu nhị phòng có đủ tranh đua, Trình nhị lão gia mất sớm thật có phúc khí!
Trình Mạo dùng sức gật đầu:
"Tất nhiên là như thế! Tiền đồ tương lai của tôn nhi và các huynh đệ như thế nào cần xem cá nhân nỗ lực và duyên pháp, chẳng lẽ còn có thể trách ở trên đầu Dung cô cô? Nếu Dung cô cô dưới suối vàng có biết, đương nhiên sẽ phù hộ hậu bối chúng cháu, mà không phải cố tình gây trở ngại tiền đồ của chúng cháu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.