Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 20:




Trình Khanh không có làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, nàng không xác định là có người cố tình hãm hại hay là chính mình xui xẻo, nhưng nàng không sợ thư viện điều tra, chỉ sợ thư viện không điều tra.
Chuyện này cũng giống như chuyện có hạ táng Trình Tri Viễn hay không, không sợ để sự tình nằm dưới ánh mặt trời, sợ nhất là hàm hàm hồ hồ che lấp lại khiến người khác suy đoán linh tinh.
Cho nên khi bị phu tử giám thị thu bài thi, Trình Khanh lập tức liền biểu lộ thân phận của chính mình:
“…… Vì thanh danh của Trình thị Nam Nghi, sự tình gian lận này cần phải được điều tra rõ ràng!”
Thí sinh cũng có người là con cháu Trình thị, Trình Khanh lấy thanh danh Trình thị ra chắn thương, trong lòng bọn họ không cao hứng, trên mặt lại cần phải duy trì Trình Khanh. Coi trọng đối với danh dự của gia tộc đã khắc vào trong xương cốt bọn họ, mâu thuẫn bên trong về sau lại nói, trước mắt cần phải lấy thanh danh Trình thị làm trọng!
Cho nên, con cháu Trình thị dự thi cũng duy trì điều tra rõ.
Trình Khanh cảm thấy chuyện này khá dễ điều tra, nàng tuy không thấy rõ ai ném cục giấy này qua, nhưng có thể đối chiếu bút tích:
“Trên cục giấy viết đáp án của đề cuối cùng, nếu bài thi của thư viện không bị tiết lộ trước, đáp án chính là nằm ở trong trường thi viết, người chân chính gian lận, khẳng định cũng ở bên trong chúng ta.”
Sự thật chứng minh Trình Khanh đã quá ngây thơ.
Nàng đã xem thường đám người tới thi vào ‘ thư viện Nam Nghi ’, phu tử giám thị đối chiếu một phen, mấy chục bài thi của thí sinh không có một ai có bút tích giống như trên cục giấy.
Trình Khanh há hốc mồm, quan giám thị hỏi nàng còn có biện giải gì không.
Trình Khanh chỉ vào bài thi của chính mình: “Đây tóm lại cũng không phải chữ viết của ta.”
Đúng là vậy.
Chữ trên cục giấy không thể nói là tốt, chữ viết của Trình Khanh trên bài thi càng không xong hơn, đây chính là khảo thí nhập học thư viện Nam Nghi, mỗi thí sinh đều nghiêm túc giải bài thi, tận lực bày ra chữ viết tinh tế của chính mình, chữ của Trình Khanh quả thực là kém cỏi nhất cả trường thi…… Như vậy, nếu phu tử giám thị phê chữa bài thi, hắn ngay cả đáp án cũng không có kiên nhẫn xem, ấn tượng đầu tiên đã rất tệ.
Chữ viết xấu như vậy, còn có mặt mũi tự xưng là con cháu Trình thị, phu tử giám thị cũng rất bội phục trình độ da mặt dày của Trình Khanh.
Tháng sáu trời nắng, các thí sinh bị nhốt ở trong sân phơi nắng, sôi nổi biểu đạt bất mãn.
Tiểu mập mạp mặc cẩm y còn ồn ào chính mình sắp bị nướng thành than, các thí sinh khác cũng phụ họa, trong viện ồn ào nhốn nháo, một người chậm rãi dọc theo hành lang đi tới, mọi người dần dần tắt tiếng.
Là sư huynh áo xanh lớp Giáp đã thoáng đi qua trước khi thi!
“Hoàng phu tử.”
Sư huynh áo xanh chắp tay hành lễ.
Tuy giám thị Hoàng phu tử lớn tuổi, nhưng tinh lực vô dụng, tức khắc như gặp được cứu tinh:
“Hoài Cẩn, ngươi tới vừa lúc, đám tiểu tử này vô pháp vô thiên, lại có thể gian lận ở trong khảo thí nhập học, bị bắt tại trận còn không chịu thừa nhận!”
Tiểu mập mạp nói lắp, “Hoài Cẩn…… Mạnh Hoài Cẩn, Mạnh giải nguyên?”
Vị sư huynh lớp Giáp bề ngoài xuất chúng này, chính là Mạnh Hoài Cẩn?
Trình Khanh đã nghe qua cái tên này.
Sau khi thư viện Nam Nghi xây dựng thêm, Mạnh Hoài Cẩn là nhóm học sinh đầu tiên thi vào thư viện, Mạnh gia thanh bần, ngay cả quà nhập học cũng khó khăn, nhưng Mạnh Hoài Cẩn có khả năng xem qua là nhớ, thi nhập học đứng thứ nhất, từng lần thi các tháng đều là thứ nhất. Nhập học thư viện năm thứ hai liền khảo trúng “Án Đầu”, là tú tài đệ nhất ở phủ Tuyên Đô, Mạnh Án Đầu dần dần nổi danh.
Mạnh Hoài Cẩn hai năm trước tham gia thi hương, không chỉ có thuận lợi trúng cử, còn là cử nhân đứng đầu toàn tỉnh, trở thành “Mạnh giải nguyên”!
Sau khi Mạnh Hoài Cẩn thi được “Án Đầu”, liền không cần tiếp tục giao quà nhập học cho thư viện.
Chờ sau khi Mạnh Hoài Cẩn thành Giải Nguyên, thư viện Nam Nghi trái lại còn muốn trợ cấp tiền cho Mạnh Hoài Cẩn, chỉ vì giữ Mạnh Hoài Cẩn lưu lại thư viện Nam Nghi làm chiêu bài.
Lớp Giáp tất cả đều là cử nhân, được mời đại nho về dạy. Trình Khanh hoài nghi đại nho kia kỳ thật là cố ý mời cho Mạnh Hoài Cẩn —— toàn bộ huyện Nam Nghi đều biết đại danh của Mạnh Hoài Cẩn, từ trên người người này, Trình Khanh có thể rõ ràng cảm nhận được lý lẽ “tất cả toàn hạ phẩm duy chỉ có đọc sách cao”, nghèo đến quà nhập học cũng không giao nổi lại như thế nào, chỉ cần đọc sách ra thành tích tốt, nháy mắt là có thể thoát khỏi nghèo khó làm giàu!
Trình Khanh không chỉ có biết tên của Mạnh giải nguyên, mà khi tự nhốt mình ở trong nhà bế quan khổ đọc, nàng còn làm “bí cuốn” Mạnh giải nguyên, Mạnh Hoài Cẩn chính mình thi được vào thư viện Nam Nghi, thành công trở mình, Mạnh Hoài Cẩn tự nhiên thực quyền uy ở thư viện Nam Nghi…… Ít nhất ở trong mắt các thi sinh muốn thi vào thư viện Nam Nghi, Mạnh Hoài Cẩn chính là học sinh lợi hại nhất ở đây. Trong mấy chục thí sinh này, chỉ sợ không ít người đều đã làm “bí cuốn” Mạnh giải nguyên.
Ngay cả tiểu mập mạp mặc cẩm y được nuông chiều từ bé, sau khi phát hiện người đến là Mạnh Hoài Cẩn, cũng kích động đến run cả bả vai.
Trình Khanh vẫn còn đỡ.
Dù Mạnh Hoài Cẩn nghe phu tử giám thị nói xong, cầm lấy bài thi trước mặt nàng, Trình Khanh cũng không quá kích động.
Nàng từng gặp qua đủ loại kiểu dáng học bá, thậm chí chính nàng cũng coi như là học bá……Trước khi xuyên qua, nếu không phải tinh anh không có tư cách làm việc ở bên cạnh nàng.
Mạnh Hoài Cẩn cầm lấy bài thi của nàng, Trình Khanh nghĩ thầm: Người này không chỉ có khuôn mặt đẹp, ngay cả ngón tay cũng rất đẹp.
Mạnh Hoài Cẩn nhìn bài thi của Trình Khanh từ đầu đến đuôi:
“Ngươi có định làm đề cuối cùng hay không?”
Trình Khanh gật đầu, có làm đúng hay không không nói, thái độ của nàng là không cho bài thi có chỗ trống.
Mạnh Hoài Cẩn bảo nàng đương trường làm đề cuối cùng, không chỉ có bảo Trình Khanh làm, mà cũng muốn các thí sinh khác làm.
Hoàng phu tử vốn đã nói bài thi lần này không tính, nhưng Mạnh Hoài Cẩn vẫn muốn tất cả mọi người tiếp tục đáp đề.
Hoàng phu tử không ngăn cản, Mạnh Hoài Cẩn đỉnh tên tuổi “Giải Nguyên”, mọi người cũng không dám có dị nghị, một lần nữa lại ngồi xuống đáp đề. Mạnh Hoài Cẩn vẫn luôn đứng ở bên cạnh bàn của Trình Khanh xem nàng đáp đề, đảo giống như giúp Trình Khanh che ánh mặt trời.
Một lần nữa khảo thí, đại bộ phận thí sinh đã không còn tâm trí, bị gián đoạn ý nghĩ, cùng với áp lực ở dưới mí mắt Mạnh giải nguyên đáp đề…..thật nhiều người đều không hạ bút được.
Mạnh Hoài Cẩn đưa bài thi cho Hoàng phu tử xem, cũng không biết hắn nói gì đó, Hoàng phu tử không ngừng gật đầu, Mạnh Hoài Cẩn rút ra mấy bài thi đọc tên, tuyên bố mấy người kia không có chê nghi, cho bọn họ xuống núi.
Về phần những người khác, tất nhiên là có chê nghi, bao gồm cả Trình Khanh.
Trình Khanh rất tò mò đối phương đã phán đoán như thế nào, Mạnh Hoài Cẩn lại không có ý tứ giải thích ở trước mặt mọi người, Trình Khanh muốn đuổi theo hỏi, bị con cháu Trình thị cùng tham gia khảo thí dùng ánh mắt cảnh cáo.
Thật là không hiểu chuyện, có thể nào ở trước mặt mọi người nghi ngờ Mạnh giải nguyên?!
Mạnh Hoài Cẩn sai người mang bài thi mới tới, vẫn kêu đám người Trình Khanh tiếp tục khảo thí.
Tất cả mọi người thành thành thật thật tiếp tục làm bài thi.
Mặt trời chói chang trên cao, bài thi một tờ tiếp theo một tờ, dường như không có cuối, thế nhưng không người dám oán giận, cái tên tuổi “Giải Nguyên” có hàm lượng “vàng” cao đến làm Trình Khanh kinh ngạc.
Cho nên, chờ đến khi Chu ma ma và đám người Du Tam lên núi, nhìn thấy chính là một đám thí sinh ở dưới ánh nắng chói chang, mồ hôi như mưa múa bút thành văn, mà không có tam đường hội thẩm điều tra gian lận như trong tưởng tượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.