Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 26:




Bảy, tám năm trước, Trình đại lão gia trúng gió qua đời, vị trí tộc trưởng mới đến phiên Trình Ngũ lão gia ngồi.
Nói đến thật châm chọc, Ngũ lão gia và Lục lão gia là huynh đệ ruột thịt, hai anh em dựa vào lẫn nhau, Lục lão gia bảo đảm Ngũ lão gia ngồi vững chắc vị trí tộc trưởng, Ngũ lão gia trái lại bảo đảm tài nguyên trong tộc có thể ưu tiên cung cấp cho Lục lão gia, làm như vậy đích xác có tư tâm, lại cũng biểu hiện tình cảm huynh đệ.
Trình đại lão gia và tổ phụ của Trình Khanh cũng là huynh đệ ruột thịt, khi tổ phụ Trình Khanh qua đời, nhị phòng lâm vào nội loạn, Trình đại lão gia vừa là tộc trưởng vừa là đại bá, lại không có giúp Trình Tri Viễn xuất đầu, Trình Khanh cũng muốn ha hả cười lạnh.
Sự tình mười mấy năm trước, Trình Khanh không có tinh lực truy cứu, sau khi Trình đại lão gia chết, đại phòng không chỉ có mất vị trí tộc trưởng, mà mấy năm nay cũng chậm rãi yên lặng, một nhà Trình Khanh trở lại huyện Nam Nghi, đại phòng không có tỏ ra bất luận thái độ gì, Trình Khanh tự nhiên cũng lười đi lại cùng đại phòng.
Đại nương tử tức giận nhà cũ ra tay tàn nhẫn, Nhị Nương tử lại có hơi chút bị dọa sợ:
“Tiểu lang, bọn họ lần này không thành công, không biết lần sau sẽ lại chơi thủ đoạn gì tới đối phó đệ!”
Trình Khanh trấn an các tỷ tỷ: “Đệ thấy Ngũ thúc gia hôm nay rất là tức giận, đấu đá bên trong trong tộc nháo lớn mất mặt xấu hổ, thủ đoạn của nhà cũ phạm vào kiêng kị của Ngũ thúc gia, lão nhân gia sẽ không mặc kệ, chúng ta trước cứ an tĩnh xem biến, thúc tổ mẫu nói rất đúng, đệ cần tĩnh tâm chuẩn bị qua mấy ngày nữa lại khảo thí.”
Mạnh Hoài Cẩn nói nàng nằm ở vị trí trung đẳng trong số các thí sinh tham gia khảo thí, có đủ tiêu chuẩn thông qua khảo thí nhập học, nhưng trước khi trúng tuyển thư viện, Trình Khanh vẫn không yên tâm.
Thậm chí loại tình huống này, nàng càng phải bài trừ việc vặt vãnh quấy nhiễu!
……
Nhị phòng.
Chu lão phu nhân ở trong phòng ngủ chính, bọn nha hoàn đều bị đuổi ra ngoài, Chu lão phu nhân ngồi trên giường không nói một lời, Chu ma ma quỳ trên mặt đất một cử động cũng không dám.
Bà đã làm hỏng chuyện lão phu nhân giao đãi!
Việc nhỏ như vậy mà cũng có thể bị bại lộ, Chu ma ma rất khó hướng Chu lão phu nhân báo cáo kết quả công tác.
Chu ma ma đương nhiên sẽ không hạ độc vào trong canh bổ dưỡng mang cho Trình Khanh, nếu Trình Khanh uống xong xảy ra vấn đề, tất cả mọi người sẽ chỉ trích nhị phòng, canh là không có độc, có độc chính là nhân tâm, là mưu hại khó lòng phòng bị…… Giám thị Hoàng phu tử già cả mắt mờ, Trình Khanh dù có lý cũng không thể biện giải, ai ngờ Mạnh Hoài Cẩn lại nhúng tay, còn tóm được học sinh mà Chu ma ma đã an bài.
Còn có Trình Ngũ lão gia, không biết vì sao lại đến nhanh như vậy!
Chu ma ma ban đầu định đợi cho kết cục Trình Khanh gian lận đã định, sau đó mới truyền tin tức quay lại huyện Nam Nghi, ngũ phòng có muốn quản cũng đã chậm, nhưng sự tình không phát triển dựa theo bà dự đoán, Chu ma ma thực vô thố.
Mạnh Hoài Cẩn tóm được học sinh hàn môn mà bà thu mua, Chu ma ma sợ tới mức trái tim đập bang bang, dù bà không có tự mình tiếp xúc cùng đối phương, nhưng vẫn chột dạ rời đi.
Chu lão phu nhân tức giận, mắng bà là đồ ngu: “Ngươi đã đánh cờ hiệu quan tâm Trình Khanh đi đưa canh, sao không đợi đến khi Trình Khanh rời khỏi trường thi? Lão đông tây ngũ phòng kia cũng không phải là kẻ ăn chay, lời nói việc làm của ngươi trước sau không đồng nhất, lão đông tây kia khẳng định đã biết hết!"
Chu lão phu nhân nôn nóng, Chu ma ma sợ tới mức dập đầu bang bang.
“Lão phu nhân, người ra mặt tìm học sinh kia là đứa con thứ hai nhà nô tỳ, sau khi làm xong việc này nô tỳ liền tống cổ hắn đi đến thôn trang ở nông thôn tránh đầu sóng ngọn gió, Ngũ lão gia cho dù có hoài nghi cũng không có chứng cứ, chuyện này tất nhiên sẽ không liên lụy đến lão phu nhân.”
Chu lão phu nhân cười lạnh, “Nhi tử của ngươi ở thôn trang nông thôn, còn không bằng bảo hắn đi tìm Tri Tự, về sau liền đi theo bên người Tri Tự làm việc, đừng trở lại huyện Nam Nghi nữa.”
Tính nết và thủ đoạn của lão phu nhân, Chu ma ma so với bất luận kẻ nào đều hiểu hơn, đây là ân điển, cũng là uy hiếp, Chu ma ma không dám bất mãn, lập tức dập đầu tạ ơn.
Chu ma ma không có bất luận chần chờ gì, lập tức cho người đi truyền tin cho đứa con thứ hai, kêu hắn lập tức khởi hành đi tìm nhị gia Trình Tri Tự đang làm tri châu.
Đến bên người Trình Tri Tự làm người hầu, cũng coi như là có tiền đồ.
Người không ở Nam Nghi, Ngũ lão gia có tra như thế nào cũng uổng phí lực.
Chuyện này Chu ma ma không làm tốt, về sau không biết phải làm bao nhiêu chuyện mới có thể đền bù, Chu ma ma thập phần buồn bực.
Chu ma ma không rõ Trình Ngũ lão gia vì sao sẽ đi nhanh như vậy, thẳng đến khi nghe được người đi đến hẻm Dương Liễu báo tin là do Du Tam công tử phái đi, tiểu nhị quán rượu kia cực kỳ kiêu ngạo, thiếu chút nữa bị láng giềng hẻm Dương Liễu đè lại đánh cho một trận…… Chu ma ma khóc không ra nước mắt, Du Tam công tử và Trình Khuê thiếu gia có giao tình, tất nhiên là đứng về phía nhị phòng bên này, phái tiểu nhị quán rượu đến huyện thành báo tin là muốn chế nhạo Trình Khanh!
Cái này kêu là hảo tâm làm chuyện xấu, tiểu nhị quán rượu báo tin, khiến cho Ngũ lão gia rất nhanh liền đi tới thư viện.
Tạo hóa trêu người như thế, Chu ma ma chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Ngay cả Chu ma ma cũng có thể nghe được Du Tam tống cổ tiểu nhị quán rượu tới báo tin, Trình Ngũ lão gia sao lại không tra được?
Con nhà người ta, Trình Ngũ lão gia lười đến hỗ trợ quản giáo, nhưng vị Du Tam công tử này đã hai lần trộn lẫn đến chuyện nhà của Trình thị, Trình Ngũ lão gia cũng không phải tính tình tượng đất.
Ngũ lão gia lập tức soạn một phong thư đưa đi phủ thành, Du tri phủ sau khi xem xong liền giận dữ, phái mấy nha dịch đến huyện Nam Nghi tìm Du Tam, muốn trói hắn đem về phủ thành đánh cho một trận.
Du Tam từ nhỏ đã nghịch ngợm, so chiêu với cha ruột có rất nhiều kinh nghiệm phong phú, nha dịch không bắt được Du Tam, bị hắn trốn thoát, lại không tiện đi đến trước mặt mọi người thư viện trói người, hậm hực trở lại phủ thành phục mệnh.
Lão thái quân Du gia nghe nói việc này, gọi Du tri phủ đến trước mặt mắng một trận:
“Hiển ca mới bao lớn, bướng bỉnh là khó tránh khỏi, con đừng có dọa phá lá gan của hắn, cứ từ từ mà dạy dỗ!”
Du tri phủ nhớ tới nội dung trên thư của Trình Ngũ lão gia huyện Nam Nghi, trên mặt nóng rát, ngay cả mặt mũi của lão mẫu thân cũng không cho: “Tên nghiệt súc kia có bản lĩnh thì cứ trốn trong thư viện cả đời đi, hiện tại nếu con mặc kệ hắn, về sau muốn quản cũng không quản được, hắn là không biết chính mình mấy cân mấy lượng, chạy tới địa bàn người khác tác oai tác phúc, không thể mặc kệ được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.