Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 31:




Nghe nói Trình Khanh muốn mang đại nương tử đi theo xem bảng, Tam Nương tử nóng lòng muốn thử, Trình Khanh lập tức bảo đảm, lần tới sẽ mang tam tỷ ra cửa.
Ba tỷ tỷ đều có tư dung, mang một người đi ra ngoài còn được, mang hai người Trình Khanh sợ sẽ khiến mấy tên lưu manh chú ý.
Liễu thị đối với bốn hài tử kỳ thật đều nuông chiều như nhau, đại nương tử nghe nói có thể đi xem bảng thật cao hứng, Liễu thị cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò đại nương tử nhất định phải đội mũ có rèm.
Sáng hôm sau, Trình Khanh rời giường từ sớm, đại nương tử cũng đã mặc xong đồ.
Lần này, Trình Khanh lựa chọn ngồi thuyền đi.
Sáng sớm gió sông thổi bay rèm mũ của đại nương tử, dung mạo xinh đẹp như ẩn như hiện, đại nương tử tâm tình nhẹ nhàng.
Trình Khanh thấy đại tỷ cao hứng, tâm tình của chính mình cũng tốt.
Hai người một đường ngồi thuyền tới chân núi, nhưng lại là tới quá sớm, bên cạnh khu vực bố cáo của thư viện đã vây quanh không ít người, đều đang chờ thư viện dán bảng vàng.
Nơi Trình Khanh đi đến bị mọi người né tránh, không ai muốn làm bạn cùng nàng.
Đại nương tử xem ở trong mắt, gấp ở trong lòng, Trình Khanh trái lại an ủi nàng:
“Không có quan hệ, đại tỷ, ‘mười năm gian khổ học tập không người hỏi, nhất cử thành danh thiên hạ đều biết’, đệ không vội.”
Mười năm gian khổ học tập quá dài, Trình Khanh chờ không nổi.
Nhưng trước mắt mới là năm thứ nhất, Trình Khanh vẫn chờ được.
Qua nửa canh giờ, mới có người của thư viện xuống núi dán bảng, lần này có gần trăm người tham gia khảo thí nhập học, người trúng tuyển không đủ mười người, tên của Trình Khanh có nằm trong đó!
“Tiểu lang, đệ đã khảo trúng!”
Nước mắt đại nương tử đảo quanh hốc mắt, đây là biểu hiện của vui sướng.
Phụ thân Trình Tri Viễn bỗng nhiên qua đời, trụ cột trong nhà đổ, từ sau đó, mỗi sự kiện đều phát triển theo chiều hướng xấu, việc Trình Khanh thi đậu thư viện, là chuyện vui đệ nhất trong nhà!
Trình Khanh cũng cao hứng, vạn sự khởi đầu nan, mất hơn ba tháng nàng đã đạt được thành công bước đầu trên con đường khoa khảo.
Trình Khanh được thư viện Nam Nghi tuyển chọn!
Tin tức này truyền đến, nhóm láng giềng hẻm Dương Liễu đều cao hứng thay cho Trình Khanh.
“Trình tiểu lang khổ đọc như vậy, sao không thi trúng được?”
“Là một tiểu lang quân hiếu thuận lại tiến tới……”
Nhóm láng giềng chúc mừng Liễu thị, Liễu thị vừa mừng vừa lo, nửa nọ nửa kia.
Tiểu lang thế nhưng thật sự được thư viện tuyển chọn!
Liễu thị trước kia tuy cùng Trình Tri Viễn coi tiểu nữ nhi như nhi tử mà nuôi lớn, nhưng hai vợ chồng lại không nghĩ đi khiêu chiến luật pháp triều đình, không nghĩ bảo ‘ Trình Khanh ’ đi tham gia khoa khảo, Trình Tri Viễn thật sự chưa từng dạy ‘ Trình Khanh ’ tứ thư ngũ kinh.
Nào biết Trình Khanh sau khi trở lại Nam Nghi tự học ba tháng, liền thông qua khảo thí của thư viện Nam Nghi, thiên phú đọc sách này khiến Liễu thị thực giật mình.
—— nếu Trình Khanh thật sự là một đứa con trai, vong phu Trình Tri Viễn ở dưới chín suối không biết sẽ vui mừng nhiều đến nhường nào!
Nhị Nương tử và Tam Nương tử không rõ chân tướng, liên tiếp cười:
“Mẫu thân, đệ đệ tất nhiên sẽ có tiền đồ.”
“Đúng vậy, mẫu thân, chờ đệ đệ khảo trúng công danh, người khác cũng không dám tùy ý ức h.i.ế.p chúng ta nữa……”
Hai thiếu nữ mới mười mấy tuổi đột nhiên tao ngộ biến cố gia đạo sa sút, cũng đã phải thừa nhận rất nhiều, mặc dù Trình Khanh thi đậu thư viện không phải là lấy được công danh, nhưng đã đủ khiến cho Nhị Nương tử và Tam Nương tử vạn phần vui mừng. Đây là hy vọng nha!
Trải qua nửa năm tra tấn này, có thể thấy được hy vọng đi ra khỏi khốn cảnh, ai sẽ không cao hứng?
Liễu thị bị hai nữ nhi cảm nhiễm, trong lúc nhất thời cũng vui sướng áp qua ưu sầu.
Trình Khanh tiêu mấy văn tiền nhờ người báo tin, chính mình lại không có lập tức trở về hẻm Dương Liễu, mà trực tiếp mang theo đại nương tử đi đến ngũ phòng. Lý thị đã nghe nói nàng thi đậu, thấy nàng tới cửa thật cao hứng, Trình Khanh hàn huyên vài câu, đưa ra mong muốn gặp Trình Ngũ lão gia:
“Không có thúc tổ mẫu quan tâm và thúc gia chiếu cố, cháu trăm triệu không thể thi đậu, đối với tiền đồ tương lai, cháu còn muốn nghe thúc gia dạy bảo, không biết thúc gia hiện tại có phương tiện hay không?”
Lý thị gật đầu, “Vậy thật trùng hợp, thúc gia của cháu sáng sớm hôm nay đã ra cửa, nói phải tìm kiếm một phần lễ vật cho cháu, tính tính thời gian hẳn đã trở lại rồi, ta sai người đưa cháu đi gặp thúc gia của cháu.”
Trình Ngũ lão gia cố ý chuẩn bị hạ lễ cho nàng?
Trình Khanh làm bộ kinh sợ.
Nhưng nàng là thật sự rất kỳ quái, thi đậu thư viện mà thôi, ở trong mắt Trình Ngũ lão gia không tính là cái gì đi, sao còn muốn cố ý chuẩn bị lễ vật?
Nàng lại không phải Mạnh Hoài Cẩn, một hơi trúng Giải Nguyên, không thể khiến Trình Ngũ lão gia cao hứng như vậy.
Trình Khanh một bụng tò mò, sau khi thấy Trình Ngũ lão gia, hành lễ với Trình Ngũ lão gia xong, tộc trưởng đại nhân liền từ trong ống tay áo móc ra một tờ khế ước đưa cho nàng:
“Cháu nhìn xem, có vừa lòng không.”
Trình Khanh nhìn qua, lại có thể là khế đất.
Trấn Võ Tân phía tây huyện Nam Nghi, có một tiểu trang rộng tầm trăm mẫu, thình lình đã quy về danh nghĩa của Trình Khanh!
Trình Khanh nhất thời cũng chưa phản ứng lại đây, tối hôm qua còn đang suy nghĩ đi nơi nào kiếm bạc cải thiện trạng huống kinh tế trong nhà, hôm nay liền có bạc đưa tới cửa?
Huyện Nam Nghi có nước có núi, ruộng tốt thích hợp trồng trọt đặc biệt thiếu, tuy không biết trăm mẫu ruộng này có tốt hay không, nhưng tính sơ sơ, tờ khế đất này của Trình Ngũ lão gia cũng đáng giá mấy trăm lượng bạc —— nhà Trình Khanh không phải không có mấy trăm lượng bạc, cầm số đồ của Liễu thị và ba tỷ tỷ cũng có thể kiếm được một số bạc như vậy, nhưng ôm bạc cũng không có biện pháp mua, đồng ruộng là vật gia truyền, đồng ruộng huyện Nam Nghi vốn dĩ đã ít, rất ít người sẽ bán đất ra bên ngoài!
Hành động của Trình Ngũ lão gia đã khiến cho Trình Khanh bị chấn trụ, sau khi hồi phục lại tinh thần tự nhiên là lắc đầu cự tuyệt.
“Thúc gia, vừa lòng là vừa lòng, nhưng khế đất này Trình Khanh không thể thu.”
Đừng nói, cự tuyệt thứ này nàng thật là có hơi chút đau lòng.
Nhưng nàng có biện pháp nào chứ!
Trình Khanh ở trong lòng mặc niệm một trăm lần ‘thả con săn sắt bắt con cá rô’, mới đành lòng đẩy khế đất trở về.
Đương nhiên, trên mặt nàng không nhìn ra nửa điểm không tha, ngược lại còn thập phần thống khoái.
Trình Ngũ lão gia lại lần nữa xem trọng Trình Khanh hai phân, lại cũng kiên nhẫn giải thích:
“Trăm mẫu tiểu trang đã quy về danh nghĩa của cháu, khế đất đã ghi vào nha môn, nếu cháu không nhận, ta biết cho ai. Sự tình cũng không phải như cháu nghĩ, tiểu trang này là ta hỗ trợ cháu đặt mua, tiền lại không phải ta ra…… Đây là kế tổ mẫu Chu thị của cháu đào bạc từ vốn riêng ra, trung gian trải qua tay của ta, hiện tại biến thành đồng ruộng trên danh nghĩa của cháu, ta giải thích như vậy cháu có hiểu không?”
Kế tổ mẫu Chu lão phu nhân bỏ tiền mua điền trang cho nàng?
Chu thị nào có hào phóng như vậy!
Trừ phi ——
Trình Khanh bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra đây là “Làm chủ” theo như lời Trình Ngũ lão gia trước đó nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.