Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 40:




Vậy cũng khó mà nói, trên hội Văn tài tuấn như mây, có lẽ cũng không có người chú ý tới hắn.”
Lời này của Chu ma ma rất được Chu lão phu nhân thích.
Đúng vây nha, hội văn trung thu tuy là cử hành ở Nam Nghi, nhưng thanh niên tài tuấn ở Tuyên Đô phủ đều sẽ đi, Trình Khanh chỉ là một tiểu lang bình thường, lại sẽ có mấy người chú ý?
Chu lão phu nhân cảm thấy chính mình đối với Trình Khanh giống như quá mức chú ý, tiểu nghiệp chướng kia nơi nào xứng!
……
Ánh trăng một đêm so với một đêm tròn hơn, trung thu cũng một ngày so với một ngày tới gần hơn.
Bọn học sinh thư viện có chút nóng nảy, đều muốn ở trên hội văn trung thu tỏa sáng rực rỡ, khi phu tử giảng bài liên tiếp thất thần.
Trình Khanh đi đến nơi nào cũng có thể nghe thấy tất cả mọi người thảo luận hội văn trung thu, Thôi béo trong lén lút cũng hỏi nàng đã chuẩn bị tốt chưa, Trình Khanh lại hỏi đối phương muốn chuẩn bị gì.
Thôi béo ngạc nhiên nói:
“Mỗi người đều có tác phẩm xuất sắc để bày ra, ngươi không chuẩn bị sao có thể trổ hết tài năng được?”
Ở trên hội Văn cùng một đám người đọc sách so tài?
Đừng đùa!
Trình Khanh dám tham gia khoa khảo, liền bởi vì khoa khảo là dự thi giáo dục tiêu chuẩn, thi cái gì không thi cái gì đều có phân chia rõ ràng, viết bát cổ văn cũng có cách thức cố định. Nhưng muốn nói tài hoa, nàng là thật không có.
Ở trên hội Văn bịa ra vài câu vè, người khác sẽ cười đến rụng răng đi!
Về phần làm kẻ chép văn, Trình Khanh không phải không suy xét qua, hội văn trung thu muốn làm thơ khẳng định là vịnh trăng, nhưng các áng thơ nổi tiếng về trăng trong lịch sử trước triều Đại Ngụy đều đã có tiền nhân viết.
Phạm vi Trình Khanh có thể sao chép chỉ có hai triều Minh, Thanh.
Hai triều này có bài thơ trăng nổi tiếng nào sao?
Nàng thực sự không nhớ ra nổi!
Văn chương tác phẩm xuất sắc càng không cần phải nói, ở thư viện hơn một tháng, phu tử đã ôn tập hết cơ sở cho tất cả mọi người một lần, đang dạy đề…… Ha hả.
Thôi béo nhìn biểu tình của nàng, còn có cái gì không hiểu, hận sắt không thành thép kéo Trình Khanh đến một bên, thần thần bí bí chỉ điểm nàng:
“Ngươi nghĩ mỗi người đều là thi tiên chuyển thế sao, là Tào Tử Kiến bảy bước thành thơ sao, chỉ cần chịu ra bạc, loại văn chương cẩm tú gì mà không mua được?”
Nói nửa ngày hóa ra là nhờ người viết thay, Trình Khanh vô ngữ.
“Ta không có tiền!”
Có tiền cũng không mua.
Nàng còn muốn kiếm chút bạc từ trên tay kẻ ngốc nào đó.
Đáng tiếc nàng không giống những người xuyên việt khác, phàm là đã xem qua thơ từ đều nhớ rõ, đem tới cổ đại tha hồ mà tỏ ra ngầu, dù chính mình không cần cũng có thể bán cho người khác. Trình Khanh rất muốn làm loại sinh ý không tốn tiền vốn này, đáng tiếc lấy thành tích xếp hạng thứ 97 trong khối lớp Đinh của nàng, nào có người tìm nàng mua thơ……
Thôi béo thấy nàng vắt cổ chày ra nước, thập phần bội phục.
“10-20 lượng bạc cũng không có? Trình Khanh, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, hai tay trống trơn đi tham gia hội văn trung thu, Du Tam bọn họ khẳng định sẽ chờ xem chê cười của ngươi. Nếu ngươi thật sự không có tiền, ta có thể cho ngươi mượn một chút cũng được.”
Thôi béo tuy có chút nhát gan, nhưng lại thật sự là một người nhiệt tâm.
10-20 lượng bạc nàng đương nhiên là có, nhưng dùng để thuê viết thơ mang đi hội Văn lấy le, Trình Khanh cho rằng thập phần không đáng giá. Dù có tài hoa như thế nào, nhưng văn chương hay, thơ hay cũng không phải thời khắc đều có thể viết ra được, người khác nếu có thể viết ra được khẳng định sẽ tự mình cầm đi hội Văn để được nổi danh, chịu bán đi hơn phân nửa là đồ chẳng ra gì.
Tiêu tiền đi mua hàng kém chất lượng, Trình Khanh luyến tiếc.
Lại nói, mấy người Thôi béo đi mua văn chương, thơ từ khẳng định không có việc gì, nhưng nếu nàng nổi lên tâm tư này, hơn phân nửa sẽ rơi xuống hố.
Chỉ cần nói Chu lão phu nhân nhị phòng, lần trước phải bồi thường cho nàng một số bạc lớn, trong lòng có thể thoải mái sao?
Còn có Du Tam, ngày công bố thành tích lại ở trước mặt mọi người kích tướng nàng, chính là rắp tâm bất lương.
Những người này khẳng định đang chờ nàng đi mua văn chương, thơ từ, nàng ở thư viện không có bằng hữu gì, cũng không đi lại gần với con cháu Trình thị, nào có con đường đáng tin cậy nào, người chờ bán văn chương cho nàng, có lẽ chính là nhị phòng hoặc là Du Tam an bài.
Trình Khanh tưởng tượng như vậy, không khỏi trên dưới đánh giá Thôi béo, ánh mắt kia làm cho Thôi béo lạnh cả người.
“Ê, ngươi đây là ánh mắt gì, ta muốn cho ngươi mượn bạc cũng là sai sao?”
“Không có việc gì, là ta nghĩ sai rồi.”
Tiểu mập mạp này rất có tiền, không giống người có thể dễ dàng bị thu mua.
Huống chi đây là người thứ nhất trong thư viện phóng thích thiện ý với nàng, Trình Khanh cũng không nghĩ hoài nghi lung tung Thôi béo.
Nghĩ đến tính cách vô pháp vô thiên của tên Du Tam kia, trong hội văn trung thu lần này còn không biết sẽ nháo ra chuyện xấu gì, Trình Khanh khuyên Thôi béo:
“Thôi Ngạn, ta không mượn bạc của ngươi, ta cũng khuyên ngươi đừng tiêu bạc ở trên loại địa phương này, loại văn tài này không che lấp được, cũng không giả vờ ra được, có chính là có, không chính là không, tài tử nổi danh không nhất định có thể khảo được công danh, tranh hư danh kia nếu không đổi được thành ích lợi thực tế, ngươi nói có lỗ không?”
Một chút tiền trinh có thể đổi về tài danh, Thôi béo cảm thấy không lỗ, nếu hắn ở trên hội văn trung thu biểu hiện tốt, trong nhà cao hứng, số bạc cho hắn đâu chỉ là mấy chục lượng!
Nhưng Trình Khanh dùng ánh mắt kia nhìn hắn, Thôi béo mạc danh có hơi chút chột dạ.
Thôi béo bỗng nhiên phát hiện, thân hình Trình Khanh đơn bạc, mặt vàng vọt, bộ dáng không nổi bật, đôi mắt lại rất đẹp.
Đôi mắt này nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, Thôi béo thế nhưng không dám nhìn thẳng, quay đầu sang một bên, vừa nhíu mặt ngũ quan liền nhăn thành một đoàn:
“…… Nếu không mua văn chương, thành tích của chúng ta chỉ là thứ 100 trong lớp Đinh, đi tham gia hội Văn có ý nghĩa gì chứ?”
“Có thơ có rượu, có tài tử tụ tập, còn có tiểu nương tử đội ánh trăng đi đến, Thôi huynh, làm người không cần quá tham, không nổi danh ở hội Văn, cũng có thể hưởng thụ hội Văn, ngươi nói đúng không?”
Trình Khanh vỗ vỗ bả vai Thôi béo, chính mình thong thả ung dung rời đi.
Thôi béo sửng sốt nửa ngày, nhìn bóng dáng Trình Khanh, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp:
“Trình Khanh, ngươi mới mười ba tuổi đó——”
Còn nhỏ hơn hai tuổi so với hắn, biểu hiện lại giống một tay phong nguyệt già đời.
Từ từ, Trình Khanh không phải là nghiêm túc chứ?
Hội văn trung thu thật sự sẽ có giai nhân trình diện, địa phương có tài tử sao không có danh kỹ được!
Danh kỹ thanh lâu đều mong được tài tử tặng thơ làm giá trị con người chính mình tăng vọt.
Ngoại trừ kỹ nữ, một ít tiểu nương tử đàng hoàng cũng sẽ đi cùng phụ huynh đến, hội văn trung thu huyện Nam Nghi, cũng là đại hội tương thân mỗi năm một lần. Thôi béo mắng Trình Khanh tuổi còn nhỏ đã biết này đó, nghĩ đến Trình Khanh vẫn còn đang ở trong hiếu kỳ, nếu trên hội Văn nháo ra chút việc phong nguyệt khẳng định sẽ xong đời, căn cứ lập trường bằng hữu, ngày diễn ra hội Văn hắn nhất định phải nhìn kỹ Trình Khanh một chút.
Mười lăm tháng tám đảo mắt đã đến, cách thư viện Nam Nghi mấy dặm ở ngoài có một đại biệt viện, là nhà của một vị lão Thượng Thư đã về hưu, nhân địa phương thích hợp, hội văn trung thu đã liên tục cử hành mấy năm tại đây.
Mỗi năm vào đêm hội văn trung thu, chung quanh biệt viện Thượng Thư đều sẽ hình thành chợ lâm thời, bên trong biệt viện đối nguyệt ngâm thơ, bên ngoài biệt viện bày các loại quầy hàng, trình độ náo nhiệt có thể so với hội chùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.