Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 42:




Du Tam là loại người đến chó cũng ghét, Trình Khanh nhìn khó chịu, sau khi biết Du tri phủ là thanh quan, Trình Khanh khi dỗi Du Tam cũng không nương tay.
Du Tam có thể làm gì nàng?
Chỉ cần hắn nâng tay lên một chút, Trình Khanh sẽ kêu lên là công tử tri phủ đánh người…… Nàng thực để ý da mặt, nhưng đấu cùng loại người như Du Tam này mà còn giữ mặt mũi, vậy sẽ bị ức h.i.ế.p chết.
Du Tam nâng nâng lông mày, “Ta tuy không có khảo trúng tú tài, nhưng vẫn có thể đáp được ba đạo đề, ta sợ sư đệ ném mặt của thư viện, cho nên mới quan tâm ngươi. Đừng có cậy mạnh, mười lượng bạc mà thôi, nếu sư đệ không chi ra nổi, ta làm sư huynh giúp ngươi ra cũng được.”
Trình Khanh ngạc nhiên nói:
“Ta nhớ mang máng Du sư huynh bị trong nhà chặt đứt tiền tiêu vặt, chính ngươi cũng phải tiết kiệm sống qua ngày, sao còn có thừa tiền tới giao phí vào cửa cho ta?”
Phụt ——
Thôi béo núp ở phía sau không nhịn được, cười lên tiếng, sau đó chạy nhanh che miệng mình lại.
Du Tam cũng đã thấy hắn, ai kêu thân hình Thôi béo phá lệ bắt mắt, tưởng giấu cũng không giấu được, tên mập mạp này học cùng lớp Đinh chín với Trình Khanh, lại ở chỗ này với Trình Khanh, khẳng định là cùng một đám.
Bị ánh mắt hung tợn của Du Tam trừng, Thôi béo kêu khổ trong lòng.
May mà Trình Khanh mới là mục tiêu Du Tam nhằm vào, Du Tam quay ra nhìn Trình Khanh, âm trắc trắc cười: “Ngươi còn dám nói chính mình không nghe lén!”
“ m thanh các ngươi nói chuyện quá lớn, ta cũng không có cách nào không nghe, Du sư huynh, nơi này nhiều người như vậy, ngươi thật sự muốn cùng ta thảo luận chuyện ngày đó sao? Nghe nói đêm nay Du tri phủ cũng được mời đến, hay là……”
Người làm sai bị trong nhà chặt đứt tiền tiêu vặt là Du Tam.
Người bị Mạnh Hoài Cẩn phạt chép 《 Luận Ngữ 》 mười lần cũng là Du Tam.
Nếu Du Tam không sợ mất mặt, Trình Khanh nguyện ý ở trước mặt mọi người tuyên dương hộ Du Tam, ngay cả tới trước mặt Du tri phủ thì Trình Khanh cũng không luống cuống.
Trình Khuê thấy hai người phải đương trường nháo lên, chạy nhanh ngăn cản: “A Hiển, chúng ta vẫn nên vào thôi.”
Ở cửa quá nhiều người, không chỉ có người đọc sách chờ vào bàn, còn có bá tánh tới xem náo nhiệt, thậm chí còn có người bán rong, ở trước mặt một đám người như vậy tranh chấp, dù thắng cũng mất mặt.
Du Tam hừ một tiếng, bọn họ đều có chuẩn bị mà đến, từng người chọn ba chiếc đèn lồng đang muốn giải đề.
Quản sự tiếp đãi cửa cười giải thích:
“Du công tử, năm nay hội Văn sửa lại quy củ, đáp ra ba đạo đề có thể vào bàn, có thể thắng một chiếc đèn lồng, đáp ra mười đạo đề, sẽ được thưởng 10 lượng bạc, đáp ra hai mươi đạo đề sẽ được thưởng 50 lượng bạc, nếu có thể đáp ra ba mươi đạo đề thì sẽ là một số rất lớn!”
Trình Khanh đã xem một loạt đề trên đèn lồng, đang nghĩ ba đạo đề được một cái đèn lồng, nàng có ba tỷ tỷ, nếu muốn mỗi người một chiếc đèn lồng, nàng ít nhất cần đáp đúng chín đạo đề mới được.
Cộng thêm Liễu thị, nàng định khiêu chiến chính mình một chút, xem có thể làm đúng 12 đạo đề hay không.
Lúc này, vừa nghe nói đáp đúng mười đạo đề liền có bạc, Trình Khanh không khỏi đứng lại.
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
—— ngạn ngữ thật sự không gạt người, trong sách có người đẹp như ngọc hay không nàng không xác định, nhưng trong sách thật sự có căn nhà bằng vàng.
Giải đề không chỉ không cần trả phí vào cửa, còn lấy được bạc!
Trong lúc nhất thời, bốn phía nổi lên âm thanh nghị luận, không ít thư sinh nóng lòng muốn thử.
Ngay cả Du Tam cũng động tâm.
Muốn nói trước đây, Du Tam nơi nào để chút bạc này vào mắt, nhưng hơn một tháng này Du gia chặt đứt bạc tiêu hàng tháng của hắn, Du Tam ngày thường ăn xài phung phí, hắn cũng không có thói quen tích cóp tiền, đột nhiên bị chặt đứt tiền tiêu vặt, Du Tam thật sự rất nghèo!
Thảm nhất chính là không có sinh hoạt phí, nhưng tiêu chuẩn sinh hoạt lại không giảm xuống được, Trình Khuê và các đồng môn đã phải giúp đỡ hắn chút bạc, Du Tam trước đây thường không phải vì tiền bạc mà nhọc lòng, lúc này nghe nói đáp đúng hai mươi đạo đề sẽ có 50 lượng bạc, thế nhưng lại đáng xấu hổ có chút động tâm.
Người này còn nói đáp đúng ba mươi đạo đề, khen thưởng càng cao hơn, Du Tam nổi lên hứng thú:
“Đáp đúng 30 đề sẽ như thế nào?”
“Ba mươi đạo đề, có thể thắng 100 lượng bạc, còn có thể đi đến trước mặt đại nhân Học Đạo bộc lộ quan điểm.”
Quản sự chậm rì rì nói ra khen thưởng cao nhất, bốn phía một mảnh âm thanh ong ong.
“Thẩm tông sư thế nhưng cũng tới?”
“Chẳng lẽ là lừa người sao……”
“Không dám lớn mật như thế!”
“Các ngươi nhường một chút, ta muốn đi đáp đề, đừng chặn đường!”
Vừa nghe nói Thẩm Học Đạo tới hội Văn, nhóm người đọc sách mất đi rụt rè.
Học Đạo mỗi tỉnh đều là do triều đình trực tiếp sai khiến, phẩm cấp còn không cao bằng tri phủ, nhưng địa vị ở trong lòng người đọc sách lại cao hơn tri phủ, bởi vì đại nhân Học Đạo phụ trách quản lý trường học, học sinh khảo hạch và công tác khoa khảo ở mỗi khu vực!
Liền nói Trình Khanh, sang năm nếu muốn khảo tú tài, phải thông qua huyện thí, phủ thí, viện thí, qua ba thí mới tính là có công danh “Tú tài”.
Không nói đến huyện thí và phủ thí, viện thí cuối cùng để đạt được công danh tú tài chính là do đại nhân Học Đạo chủ trì.
Do đó, dù chức quan Học Đạo không cao, lại vô cùng được người đọc sách tôn trọng, thường lấy xưng hô “Tông sư” tôn kính để gọi đối phương, tỷ như Học Đạo họ Thẩm ở tỉnh, tất cả mọi người nhắc tới hắn đều xưng là Thẩm tông sư.
Hội Văn trung thu của huyện Nam Nghi đích xác thanh danh truyền xa, ngay cả Thẩm Học Đạo cũng bị hấp dẫn tới!
Thẩm Học Đạo chức quan không cao quyền lực lại rất lớn, không chỉ có thể quản trường học của quan ở tỉnh, mà trường học tư như ‘ thư viện Nam Nghi ’ cũng trong phạm vi quản lý của Học Đạo đại nhân.
Người đọc sách ở cửa hơn phân nửa là không có công danh, vừa có thể thắng một trăm lượng bạc, còn vừa có thể đi đến trước mặt quan chủ khảo viện thí bộc lộ quan điểm, loại dụ hoặc này có mấy người có thể cự tuyệt?
Nghe đại nhân Học Đạo dạy bảo chỉ điểm một chút, có lẽ từ đây ở trên khoa khảo liền thuận buồm xuôi gió……
Cũng chỉ có Du Tam cảm thấy không thú vị.
Cha hắn là tri phủ Tuyên Đô, hắn muốn gặp Học Đạo còn sợ không có cơ hội sao!
Du Tam càng cảm thấy hứng thú chính là 100 lượng bạc kia, về phần cơ hội bộc lộ quan điểm ở trước mặt Thẩm Học Đạo, hắn không hiếm lạ.
Nếu có thể đổi phần thưởng này lấy tiền, chỉ cần mấy chục lượng bạc là hắn sẽ nguyện ý bán ra.
Cơ hội mà Du Tam không thấy ở trong mắt, Trình Khanh lại rất động tâm.
Nàng không trông cậy vào đại nhân Học Đạo có thể lộ đề cho nàng, chỉ điểm hay không cũng không quan trọng. Nhưng nếu Thẩm Học Đạo tới tham gia hội văn trung thu, đám người tri huyện bổn huyện, trưởng thư viện, Trình Ngũ lão gia, thậm chí Du tri phủ khẳng định sẽ đi đón tiếp đi?
Đó là các thân sĩ trong vòng của Tuyên Đô phủ, được lộ mặt ở trước mặt Thẩm Học Đạo, chính là lộ mặt trước một đám thân sĩ, đừng nói là Trình Khanh, ngay cả tú tài tầm thường cũng không có cơ hội trà trộn vào đi.
Cử nhân mới miễn cưỡng có tư cách.
Giải Nguyên một tỉnh giống như Mạnh Hoài Cẩn đại khái mới có thể ở trước mặt Thẩm Học Đạo và chư vị đại nhân tự do lên tiếng, lấy thân phận tương đối bình đẳng đối thoại cùng bọn họ——
Hiện giờ chính mình bắt được cơ hội này, có tác dụng hay không?
Trình Khanh tự hỏi chính mình như thế.
Đây quả thực là vô nghĩa, đương nhiên rất hữu dụng!
Đối với triều Đại Ngụy, Trình Khanh không hài lòng nhất chính là tin tức bế tắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.