Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 48:




Hắn đã là quân dự bị của quan viên Đại Ngụy, lại là Giải Nguyên của tỉnh, phân lượng ở trước mặt Thẩm Học Đạo càng cao hơn so với Trình ngũ lão gia.
Thẩm Học Đạo xác thật thực coi trọng hắn.
Mạnh Hoài Cẩn vì Trình Khanh nói chuyện như vậy, Thẩm Học Đạo liền không tiện xụ mặt:
“Ngươi làm sư huynh thật đủ xứng chức, e sợ bản quan chậm trễ sư đệ trong thư viện của ngươi sao.”
“Ta càng nhiều là vì ngài mà suy nghĩ.”
Người lớn lên đẹp còn có tài hoa, nói cái gì cũng có vẻ đặc biệt thành khẩn, dù Thẩm Học Đạo biết Mạnh Hoài Cẩn là đang giúp Trình Khanh, nhưng nhìn gương mặt Mạnh Hoài Cẩn kia liền tình nguyện tin tưởng hắn.
“Ngươi nha…… cho Trình Khanh vào đi, chúng ta cũng trông thấy tiểu tài tử đêm nay.”
Thẩm Học Đạo nói “tiểu tài tử” là trêu chọc, nhưng chờ Trình Khanh vào phòng khách, mọi người phát hiện Trình Khanh thật sự rất nhỏ.
Thân hình đơn bạc kia nói là thiếu niên cũng kém một chút hương vị.
“Trình Khanh gặp qua chư vị đại nhân!”
Thái độ nhưng thật ra không kiêu ngạo không siểm nịnh, chưa làm Trình thị Nam Nghi mất mặt.
Trình Khanh đã bay nhanh đánh giá xong phòng khách, Trình Ngũ lão gia và Mạnh Hoài Cẩn là nàng nhận thức, trưởng thư viện Trình Sơn tuy không quen biết nàng, nhưng nàng ở thư viện xa xa cũng gặp qua, một nam nhân trung niên có vài phần giống Du Tam, hẳn là Du tri phủ…… Có hai người khác, một người trên mặt mang cười, một người nghiêm túc, ai là Thẩm Học Đạo?
Thời khắc mấu chốt vẫn là Mạnh Hoài Cẩn dùng ánh mắt ám chỉ cho nàng, Trình Khanh lại chắp tay thi lễ thật sâu:
“Học sinh gặp qua Thẩm tông sư.”
Thẩm Học Đạo nghiêm túc, “Trình Khanh, nghe nói ngươi giải được rất nhiều Đề Toán Học, ngươi tuổi còn nhỏ, sao lại chỉ chuyên nghiên cứu toán học như vậy?”
Toán học giỏi cũng sai ư?
Học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ, lời này tựa như tẩy não, là một thế hệ người Trình Khanh từ nhỏ đã nghe đến lớn. Toán học giỏi, rất nhiều thời điểm chẳng khác nào mang hào quang, đây là địa phương kiêu ngạo của nàng, nhưng sau khi xuyên qua một chuyến, toán học giỏi lại bị người nghi ngờ.
Trình Khanh cực kỳ buồn bực.
Nếu có thể chọn, nàng cũng không nghĩ lưu tại Đại Ngụy, nơi này mạt sát hơn hai mươi năm nỗ lực của nàng, hết thảy đều phải bắt đầu từ đầu, còn là tiêu chuẩn bình phán hoàn toàn không giống nhau!
“Hồi tông sư, học sinh khi còn nhỏ bướng bỉnh, phụ thân nói học sinh không kiên định, khó học đại nghĩa thánh nhân, liền dùng toán học mài giũa tâm tính của học sinh.”
Không biết vì sao, Trình Khanh có trực giác, vị Thẩm Học Đạo này giống như không thích nàng.
Thẩm Học Đạo hỏi chuyện có thể là bẫy rập, nàng cần trả lời cẩn thận, không thể bị người chọn ra tật xấu.
Dù sao mặc kệ nàng học cái gì, đều là mài giũa tâm tính, vì đặt nền móng cho đại nghĩa thánh nhân, đây tuyệt đối là câu trả lời tiêu chuẩn!
Thẩm Học Đạo không tỏ ý kiến, lại đương trường hỏi Trình Khanh một phen.
Tứ thư ngũ kinh Trình Khanh nhất định chưa minh bạch hết, nếu nàng có đại bản lĩnh như vậy, lần trước cũng không chỉ thi được hạng 97 trong lớp Đinh.
Nhưng nàng đã học thuộc đề mục sách, các câu hỏi của Thẩm Học Đạo nàng cơ bản đều có thể đáp được, trung quy trung củ, Thẩm Học Đạo cũng chọn không ra tật xấu, sau khi hỏi xong, Thẩm Học Đạo hòa hoãn hơn rất nhiều:
“Cơ sở khá ổn, kinh nghĩa còn cần thâm nhập hiểu biết thêm.”
“Học sinh cẩn tuân dạy bảo của tông sư.”
Trình Khanh ngoan ngoãn nghe giáo huấn, Du tri phủ cười ha ha: “Đừng có quá nghiêm túc, hắn dù sao cũng vẫn chỉ là một tiểu thiếu niên, chỉ cần không chậm trễ khoa cử, toán học tốt cũng là ưu điểm!”
Trình Khanh là con cháu Trình thị, Lý tri huyện cũng vì Trình Khanh nói chuyện, Thẩm Học Đạo rốt cuộc cũng thư hoãn sắc mặt, gật đầu với Trình Khanh:
“Ngươi thật sự không tồi, về sau chớ nên bị những thứ lung tung phân tán tâm lực, sang năm viện thí, ngươi có thể thử xem!”
Khảo qua viện thí, đó chính là tú tài.
Học Đạo một tỉnh đều nói nàng sang năm có thể thử khảo tú tài, Trình Khanh cảm thấy chính mình có hy vọng rất lớn.
Trên mặt Trình Ngũ lão gia mang ý cười, Mạnh Hoài Cẩn cũng hướng nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Trình Khanh đã nhìn quen trường hợp lớn, những người này chỉ cần vứt bỏ thành kiến, nàng vốn thành thạo mấy trường hợp này, ngôn hành cử chỉ đều tự nhiên hào phóng, sao sẽ khiến người ta ghét được?
Trình Khanh lớn lên dung mạo bình thường, còn là nhi tử của Trình Tri Viễn…… Nhưng sau khi nói chuyện với nàng, thực dễ dàng xem nhẹ hai điểm này.
Du tri phủ đánh giá nàng là có “nét đẹp nội tâm”, Lý tri huyện thực ghen ghét, Trình thị Nam Nghi thật sự có rất nhiều con cháu ưu tú, một tên Trình Khanh mười ba tuổi cũng đã có biểu hiện như vậy, Trình thị sầu gì mà không hưng thịnh!
Chờ khi tỳ nữ lại đến hồi bẩm, nói có người thứ hai giải được ba mươi đạo đề, mặc kệ là Thẩm Học Đạo hay là Lý tri huyện cũng chưa để ý như vậy, đãi ngộ cho người thứ hai khẳng định không giống người thứ nhất.
Lý tri huyện thuận miệng nói: “Cũng là con cháu Trình thị sao?”
Trình Khanh cười đáp: “Hồi đại nhân, là đường huynh của Trình Khanh.”
Lý tri huyện đối với Trình Khuê còn có ấn tượng, “Là người năm trước khảo trúng tú tài đi, các ngươi là đường huynh đệ một phòng đi!”
Cùng một phòng, lại quan hệ bất hòa.
Chuyện Trình Khanh đỡ linh bài về quê bị nhị phòng cự tuyệt có thể nói mọi người ở huyện Nam Nghi đều biết, Lý tri huyện đương nhiên cũng nghe qua.
Án tử của Trình Tri Viễn sẽ được phán định như thế nào trước không nói, tiểu lang Trình Khanh này thực sự không tồi, nếu bị liên lụy, cũng thật lãng phí.
Cách làm của nhị phòng Trình thị chiếm đại nghĩa, lại bất cận nhân tình, Lý tri huyện đối đãi với Trình Khuê liền nhàn nhạt.
Trình Khuê không rõ nguyên do, chỉ nghĩ Trình Khanh nói gì đó bất lợi cho hắn, tay dưới tay áo âm thầm nắm chặt. Thẩm Học Đạo cũng hỏi hắn, Trình Khuê đáp không hề kém so với Trình Khanh, lại không có thể lưu lại trong phòng khách lâu lắm, Trình Ngũ lão gia vuốt râu dê:
“Ánh trăng bên ngoài đẹp, người trẻ tuổi các ngươi cùng đi ngắm trăng giao hữu đi.”
Lý tri huyện cười nói, “Hoài Cẩn cũng mới cập quan, cùng đi ngắm trăng đi, không cần bồi mấy lão nhân chúng ta.”
Cập quan?
Hóa ra Mạnh sư huynh năm nay vừa mới tròn hai mươi tuổi.
Thật trẻ, so với nàng suy đoán còn nhỏ hơn một ít.
Mạnh Hoài Cẩn biết nghe lời, nghe theo kiến nghị của Lý tri huyện, mang theo hai người Trình Khanh và Trình Khuê rời khỏi phòng khách. Mấy người Du Tam chờ ở trong viện, thấy Trình Khuê nhanh như vậy đã ra tới tâm sinh ra cảm giác không ổn, Trình Khuê nhẹ nhàng gật đầu:
“Thẩm tông sư theo lệ thường hỏi một phen.”
Hỏi theo lệ thường?
Không phải là tỏa sáng rực rỡ sao!
Vất vả giải ba mươi đạo đề, thời gian ở trong phòng khách cũng chỉ nửa chén trà nhỏ, cũng quá không đáng giá.
Nhưng thật ra Trình Khanh, ở trong phòng khách ngây người lâu như vậy, có phải đã ngáng chân Trình Khuê hay không?
Ánh mắt Du Tam hung ác, Trình Khanh không d.a.o động.
—— như thế nào, nàng làm cho người ta thích hơn, chẳng lẽ cũng sai sao?
Phòng khách cùng trong viện là hai thế giới không giống nhau.
Phòng khách nghiêm túc, trong viện náo nhiệt.
Mạnh Hoài Cẩn là người nổi tiếng, hắn vừa rời phòng khách liền có rất nhiều người tiến lên bắt quan hệ, nhóm cử nhân muốn tham thảo kinh nghiệm sang năm thi hội của hắn, nhóm tú tài ôm văn chương của chính mình hy vọng nhận được chỉ điểm, người trong nhà có khuê nữ đợi gả thậm chí đối với Mạnh Hoài Cẩn như hổ rình mồi, các kỹ nữ đánh đàn trợ hứng trong biệt viện nhìn Mạnh Hoài Cẩn cũng hai mắt tỏa sáng ——. T𝙧uyện cop 𝘵ừ 𝘵𝙧ang ⩵ T R u 𝐌 T R 𝗨 𝑌 𝗘 N.𝑽n ⩵
“Mạnh sư huynh xin cứ tự tiện, không cần chiếu cố ta, chính ta tùy tiện đi dạo!”
Bản thân Trình Khanh không rời đi cũng sẽ bị người chen ra ngoài, người ta chỉ cảm thấy hứng thú với Mạnh Hoài Cẩn, nàng vẫn là có tự mình hiểu lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.