Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 58:




Đại Ngụy là thuộc về thiên tử, có người thanh danh còn vang dội hơn cả thiên tử, còn muốn an ổn thừa kế danh hiệu Vương gia, sợ không phải nói giỡn.
Thanh danh của Nghiệp Vương càng vang càng trở thành một nhân vật lệnh thiên tử kiêng kị …… Thiên tử không phải vì ngưỡng mộ mà không nghĩ tra, là kiêng kị binh quyền trong tay Nghiệp Vương!
Từ từ, Nghiệp Vương, binh quyền, trấn thủ Bắc Man, sổ sách thiếu hụt 26 vạn lượng bạc thuế ruộng.
Trình Khanh tức khắc ra một thân mồ hôi lạnh, Nghiệp Vương khi nào sẽ bị lạnh nàng không xác định, nhưng cái đầu của nàng hiện tại liền có thể lạnh.
“Ngài là ——”
Nàng nửa ngày cũng chưa nói ra được, ma ốm hướng nàng cười, thoáng chốc trong khoang thuyền liền như xuân về trăm hoa đua nở.
Đây là tuyệt sắc!
Đôi môi không có huyết sắc phun ra những lời đánh nát may mắn của Trình Khanh:
“Ngươi và ta cũng là có chỗ tương tự, ngươi muốn vì phụ thân lật lại bản án, bổn thế tử cũng không muốn làm chuyện này mơ mơ hồ hồ bị ấn đi xuống, phủ Nghiệp Vương tuy không tính là hào phú, nhưng cũng không đến mức ngay cả bạc cứu tế của phủ Hà Đài cũng phải giữ lại, Trình Khanh, ngươi giúp bổn thế tử kiểm tra trướng mục, chính là đang xuất lực cho án tử của phụ thân ngươi.”
Thế tử Vương phủ!
Địa vị của ma ốm quả nhiên rất lớn.
Thế tử là tước vị người thừa kế, sau khi Nghiệp Vương qua đời, ma ốm trước mặt Trình Khanh liền sẽ kế thừa vương tước, trở thành ‘ Nghiệp Vương ’ đời kế tiếp.
Dù cho còn chưa có kế thừa vương vị, Trình Khanh cũng không bắt quàng nổi đại nhân vật như thế tử Nghiệp Vương.
Trình Khanh ngay cả tú tài cũng chưa thi đậu.
“Gặp qua thế tử.”
Trình Khanh không thể lại kêu người ta là ma ốm, nếu ở trong lòng kêu thàng quen, bất tri bất giác hô ra miệng, cái đầu của nàng lập tức liền rơi.
Thế tử đã nhận ra được Trình Khanh nhìn như thái độ cung kính, kỳ thật cũng không sợ hắn…… Thế tử không có thẹn quá hoá giận, hắn thậm chí có chút mới lạ, nghé con mới sinh không sợ cọp, Trình Khanh có lẽ là còn chưa có ý thức được sai biệt thân phận giữa hai người.
Nếu ý thức được, vẫn cứ không sợ, vậy càng thú vị.
Thế tử không để bụng cung kính của Trình Khanh có phát ra từ nội tâm hay không, so với kẻ ngây ngốc chỉ biết dập đầu phụ hoạ, giao tiếp cùng người như Trình Khanh càng nhẹ nhàng hơn.
“Hiện tại ngươi đã biết thân phận ta, ngươi còn thay ta thanh tra hết trướng mục, ngươi đã là nhảy lên con thuyền phủ Nghiệp Vương, Trình Khanh, ngươi có sợ không?”
Trình Khanh thực nghiêm túc hỏi hắn:
“Nếu tiểu nhân nói sợ hãi còn có thể rời thuyền không?”
Thế tử bị nàng chọc cười, nuốt vào vài tiếng khụ khụ, cố ý hù dọa nàng: “Chỉ có hai loại người có thể tùy ý rời thuyền, thứ nhất là người của phủ Nghiệp Vương, thứ hai là ng·ười ch·ết.”
Trình Khanh nghĩ nghĩ, cho loại đáp án thứ ba:
“Tiểu nhân chính là một con dân bình thường của Đại Ngụy, phủ Nghiệp Vương gia lớn nghiệp lớn, nơi nào dùng đến nhân vật nhỏ như tiểu dân? Chỉ là tình cờ gặp gỡ mới cùng thế tử có giao thoa, tiểu dân hiện tại chỉ nghĩ vì phụ thân rửa sạch tội danh, bắt được h·ung th·ủ, ở trên sự kiện này mục tiêu của tiểu nhân và thế tử là nhất trí, tiểu nhân nguyện làm lính hầu, cho thế tử sở dụng!”
Con thuyền lớn phủ Nghiệp Vương này tuy phong cảnh, Trình Khanh cũng không xem trọng.
Ai là thiên gia chính thống, Trình Khanh liền hướng về phía đó —— Trình Khanh tổng kết lại chính là: Tạm thời hợp tác có thể, tưởng muốn nàng trường kỳ để phủ Nghiệp Vương sử dụng liền không cần bàn nữa!
Đêm đã khuya, Trình Khanh được đưa rời khỏi thuyền. Lúc nàng đến, tỳ nữ thủ vệ mặt mang tươi cười vừa lòng, lúc nàng rời đi lại phảng phất như đã bị nhục nhã rất lớn.
Thế tử là người kim tôn ngọc quý cỡ nào, chịu hạ mình thấy một tên tiểu tử ngay cả công danh cũng chưa có, đối phương không cảm kích chảy nước mắt, ngược lại còn cự tuyệt thế tử mời chào!
Trình Khanh cho rằng chính mình là ai, ngay cả Mạnh giải nguyên tiền đồ vô lượng như vậy cũng ——
Nào biết thế tử Nghiệp Vương một chút đều không tức giận, còn cười:
“Đây là người thông minh, nếu người không muốn vì Vương phủ làm việc sẽ phải ch·ết, thì Đại Ngụy đã sớm t.h.i t.h.ể khắp nơi, chút khí độ này bổn thế tử vẫn phải có.”
Mời chào Trình Khanh cũng chỉ là thuận miệng nói, dù hắn có thông minh như thế nào hiện giờ cũng chỉ một tiểu thư sinh không có công danh, không thể giúp Vương phủ nhiều việc, ngược lại là Vương phủ còn phải xuất ra tài nguyên tới bồi dưỡng Trình Khanh, vụ làm ăn này là lỗ hay lãi cũng chưa rõ không cần phải sốt ruột.
Cứ tiếp tục quan sát.
Có vụ án tham ô bạc cứu trợ, cơ hội Trình Khanh giao tiếp cùng phủ Nghiệp Vương còn nhiều.
……
Thế tử Nghiệp Vương đối với Trình Khanh rất có khen ngợi, lại không biết Trình Khanh nhìn như bình tĩnh, sau khi rời thuyền tay chân liền nhũn ra.
thế tử Nghiệp Vương là một tên bệnh kiều.
Xuất thân tôn quý, thân thể lại không tốt, loại phối trí này thực dễ ra biến thái, ốm đau sẽ tra tấn thân thể và ý chí của con người, người thường vô quyền vô thế thường phát tiết lên người thân của chính mình, nhưng người có quyền có thế liền rất dễ giận chó đánh mèo lên người vô tội.
Chọc ai cũng chớ có chọc bệnh kiều, cấp bậc nguy hiểm của thế tử Nghiệp Vương cao hơn hẳn Du Tam, Du Tam chỉ có thể tìm phiền toái cho nàng, thế tử vừa lật mặt khả năng chính là muốn mạng nhỏ của nàng!
Cự tuyệt mời chào của thế tử Nghiệp Vương, Trình Khanh đã lấy dũng khí rất lớn.
Nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn đứng ở bên cạnh xe ngựa, hai chân Trình Khanh mới sinh ra một cổ lực, nàng bước nhanh đi qua:
“Sư huynh!”
Trình Khanh có thật nhiều vấn đề, nàng muốn hỏi Mạnh Hoài Cẩn vì sao đường rộng thênh thang không đi, lại mạo nguy hiểm giảo hợp cùng phủ Nghiệp Vương. Muốn hỏi Mạnh Hoài Cẩn rốt cuộc là nghĩ như thế nào, vì sao phải giúp nàng như vậy, những lời này đổ ở trong họng không nói nên lời, mọi hiểu biết của nàng về Mạnh Hoài Cẩn đều là nghe được từ trong miệng người khác, Mạnh Hoài Cẩn rốt cuộc là dạng người gì nàng cũng không hiểu biết.
Mỗi người đều có bí mật của chính mình, khi làm ra mỗi lựa chọn đều có nỗi khổ riêng, tựa như nàng cũng sẽ không nói cho Mạnh Hoài Cẩn việc bản thân là nữ giả nam trang, sẽ không đề cập đến việc ‘ xuyên qua ’, vậy cần gì phải đối với Mạnh Hoài Cẩn đào bới đến tận cùng!
“Đi thôi, ta đưa ngươi trở về Nam Nghi, ngày mai ngươi có thể trở lại thư viện đi học, sự tình phát sinh mấy ngày nay ngươi có thể coi là một giấc mộng, tỉnh lại cái gì cũng đã quên, ngươi vẫn là Trình Khanh một lòng học ở lớp Đinh, ta cũng sẽ giúp ngươi học bù kiến thức bị khuyết thiếu.”
Trình Khanh chui vào trong xe ngựa, ngồi đối mặt cùng Mạnh Hoài Cẩn.
Nàng liếc nhìn Mạnh Hoài Cẩn một cái, “Sư huynh, thế tử Nghiệp Vương phái người nghiệm thi di hài của phụ thân ta, ngươi có biết không?”
Mạnh Hoài Cẩn trầm mặc.
Được rồi, xem ra là có biết!
“Loại sự tình này ngủ một giấc sao có thể quên được? Ta đã gặp qua thế tử Nghiệp Vương, đã thanh tra ra 26 vạn lượng bạc thiếu hụt, ta còn đã biết án tử của phụ thân liên lụy đến Nghiệp Vương nên mới không thẩm, càng đã biết phụ thân là bị người độc chết……”
Những việc nên biết và không nên biết, thế tử Nghiệp Vương đều nói cho nàng, trừ phi đại não nàng cấu tạo đơn giản như con trùng đế giày mới có thể coi như hết thảy đều chưa từng phát sinh qua!
“Vậy ngươi có trách ta đã tìm ngươi kiểm toán hay không?”
Mạnh Hoài Cẩn hỏi nàng, Trình Khanh nghĩ cũng chưa nghĩ liền lắc đầu, “Không, ta thực cảm tạ sư huynh, thế tử Nghiệp Vương điệu thấp tới Tuyên Đô phủ, tới Nam Nghi, khẳng định không phải vì ta. Thế tử tìm người nghiệm thi di hài của phụ thân ta hoàn toàn có thể gạt ta, là sư huynh giúp ta có cơ hội tiếp xúc với chân tướng, tới gần trung tâm của việc này, ta tình nguyện làm quỷ minh bạch cũng không nghĩ làm người hồ đồ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.