Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 68:




Tên mập mạp này tuy không mời tự đến, miệng lại giống như lau mật, hống cho Liễu thị thật cao hứng.
Chờ Thôi béo rời đi Liễu thị còn nói, “Đồng môn trong thư viện con đều dễ ở chung như vậy mới tốt!”
Trình Khanh cười cười, “Mẫu thân, đại tỷ, con có lời muốn nói với mọi người, có quan hệ cùng biểu huynh Tề gia.”
Mặt đại nương tử liền đỏ lên, đi theo Trình Khanh vào phòng.
“Tiểu lang, có tin tức về việc thi vào thư viện của Tề biểu ca sao?”
Trình Khanh đóng cửa sổ, nói thẳng sự thật, “Chuyện Tề biểu ca muốn thi vào thư viện Nam Nghi đệ không giúp được gì, về tư tâm đệ cũng không muốn Tề biểu ca trúng tuyển vào thư viện.”
Đại nương tử và Liễu thị đều kinh ngạc nhìn nàng, Liễu thị hỏi, “Tiểu lang, con đang nói bậy gì đó ——”
“Mẫu thân, con không có nói bậy.”
Trình Khanh kể lại chuyện mà mình đã nhìn thấy ở trên hội văn, từ lúc Tề Duyên Tùng được đầu bảng của thanh lâu ưu ái, bao gồm cả việc nàng phái Tư Mặc nhìn chằm chằm Tề Duyên Tùng, Tề Duyên Tùng ở huyện Nam Nghi làm cái gì, kết giao cùng Thi Thi Minh Nguyệt Lâu như thế nào, sau khi không trúng tuyển vào thư viện Nam Nghi liền cầm lễ vật đi đến ngũ phòng, cuối cùng mới đến hẻm Dương Liễu…… Ngay cả việc Tề Duyên Tùng đưa tặng Thi Thi một lọ nước hoa tường vi mấy chục lượng cũng kể ra.
“Vị Tề biểu huynh này không nói thật, một bên cùng kỹ nữ thanh lâu pha trộn, một bên nói muốn ở gần đây để chăm sóc đại tỷ, nếu không phải không thi đậu vào thư viện, sẽ không đi lại nhà chúng ta, con không đồng ý gả đại tỷ cho người như vậy.”
Gương mặt đỏ ửng của đại nương tử chậm rãi rút đi, chỉ còn lại một mảnh trắng bệch.
Việc này làm cho đại nương tử thực khó tiếp thu, sau khi trở về Nam Nghi thật lâu mới chờ được Tề gia quan tâm, Tề Duyên Tùng lại tuấn tú lịch sự, không chỉ là biểu ca ruột thịt, còn là hôn phu tương lai.
Có thiếu nữ nào mà không mơ mộng?
Nguyện tìm được một lương nhân, nắm tay cả đời, đại nương tử chính là nghĩ như vậy.
Tề Duyên Tùng lại ân cần như vậy……
Tuy đưa lễ vật không quá chú trọng, cũng có thể đẩy nói là tâm tư nam nhân không cẩn thận.
Đại nương tử chưa từng tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, Tề Duyên Tùng lại là hôn phu tương lai, nàng sẽ tự động tình!
Trình Khanh không chút nào che giấu triển lãm một mặt khác của Tề Duyên Tùng cho nàng, nói cho đại nương tử sự quan tâm của biểu huynh là có rắp tâm khác, hôn phu tương lai săn sóc là giả…… Có thể nói tình thân, tình yêu đều đả kích lớn, đại nương tử 17 tuổi nhận không nổi.
Liễu thị đau lòng ôm lấy đầu vai nàng, “Đừng nghe đệ đệ con nói bậy, trong đó khẳng định có hiểu lầm, ta thấy hài tử Duyên Tùng kia tuấn tú lịch sự, sao sẽ cùng nữ tử thanh lâu lui tới được. Dù có là thật, cũng do nữ tử thanh lâu hống đi, Tề gia chẳng lẽ sẽ đồng ý cho kỹ nữ vào cửa sao? Nếu Duyên Tùng hồ đồ, mẫu thân dù không cần mặt, cũng sẽ làm chủ cho con!”
Liễu thị nhẹ giọng khuyên giải an ủi.
Trình Khanh bất đắc dĩ.
Ý tưởng của nàng và Liễu thị không giống nhau.
Liễu thị cảm thấy nam nhân có thể cải tạo,……Nhưng Trình Khanh không xem trọng Tề gia, lại không mừng Tề Duyên Tùng, đâu có nhiều kiên nhẫn đi cải tạo đối phương như vậy, có thời gian kia, còn không bằng một lần nữa đổi một đại tỷ phu nhân phẩm đáng tin cậy hơn không được sao?
Thời đại không giống nhau, quan niệm không giống nhau.
Liễu thị không phải mẹ kế ác độc, đúng là bởi vì nàng thiệt tình yêu thương đại nương tử, mới không chịu qua loa hủy diệt việc hôn nhân này.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trình Khanh không bớt việc một cái, lôi kéo đại nương tử tinh tế giải thích:
“Tuệ nương, nhà chúng ta không có thiếp thất lung tung rối loạn, không đại biểu nhà khác không có.…… Nữ nhân gả chồng, phải nhìn nam nhân, càng phải nhìn nhà chồng, con vốn chính là ngoại tôn nữ Tề gia, sau khi gả qua mẹ chồng chính là mợ ruột, lại có trưởng bối ở bên trên nhìn, cuộc sống sẽ không kém!”
Gả đến nhà khác, ai biết sẽ như thế nào.
Ai không muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, phu thê vốn là nhất thể, một người thứ ba cắm vào, thân mật khăng khít ban đầu liền có hiềm khích.
Nhưng thế đạo này lại như vậy, nếu nữ nhân không cho trượng phu nạp thiếp chính là không hiền huệ, là ghen tị.
Liễu thị gặp được đại sự hồ đồ không chủ kiến, nhưng lý giải về hôn nhân so với Trình Khanh thì khắc sâu hơn nhiều. Trình Tri Viễn lại vẫn luôn làm quan viên, mấy chuyện linh tinh nàng nghe được nhiều, thấy được cũng nhiều, biết tình đời chính là như thế, Tề Duyên Tùng có tật xấu, nhưng nếu đổi thành hôn phu khác cũng sẽ như vậy!
Đại nương tử dựa vào đầu vai nàng nức nở, Liễu thị nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nói rất nhiều biện pháp, dạy đại nương tử sau khi kết hôn làm như thế nào chậm rãi lung lạc được Tề Duyên Tùng.
“Đợi sau khi con sinh được con trai thì sẽ tốt, sau khi sinh được con trai sẽ đứng vững vàng gót chân ở Tề gia, nếu có thể sinh được mấy đứa, trên dưới Tề gia đều sẽ nâng niu con, con chính là đại công thần giúp Tề gia khai chi tán diệp.”
Không được.
Trình Khanh nghe đến đau lỗ tai.
Nàng cảm thấy may mắn vì chính mình chưa từng bao giờ nghĩ tới việc khôi phục lại thân phận nữ tử, nếu lúc trước thật sự nghe lời Liễu thị khôi phục lại thân phận nữ tử, qua mấy năm nữa sẽ phải nghe Liễu thị giục kết hôn đi? Còn phải nghe Liễu thị dạy nàng làm một chính thê hiền huệ như thế nào——
Trình Khanh ngẫm lại liền lạnh cả người.
Đại nương tử khụt khịt, cũng có hoài nghi với cách nói của Liễu thị:
“Nhưng phụ thân và mẫu thân không phải ân ái rất nhiều năm sao, phụ thân không nạp thiếp, cũng không có thông phòng!”
Đại nương tử cũng không coi Liễu thị như người ngoài, từ thời điểm nàng bi bô tập nói chính là Liễu thị chiếu cố nàng, phải mấy năm sau nàng mới biết chính mình còn có một người mẹ đẻ khác.
Ơn sinh là ơn, ơn nuôi dưỡng cũng là ơn, Liễu thị và Trình Tri Viễn phu thê ân ái, đại nương tử cũng không có tâm lý bất bình gì.
Liễu thị nói mọi nhà đều có thiếp, đại nương tử liền lấy ví dụ nhà mình tới phản bác, từ nhỏ tận mắt nhìn thấy, há là giả sao?
Tươi cười của Liễu thị vừa ngọt ngào lại vừa chua xót:
“Đứa nhỏ ngốc, người giống như phụ thân con chọn trăm người không ra được một người, nếu có thể gặp được, là phúc của nữ tử đã tu luyện mười kiếp.”
Là phúc cũng là kiếp.
Nàng tuy là gả cho Trình Tri Viễn làm tục huyền, sau khi thành thân Trình Tri Viễn lại rất ngưỡng mộ nàng, phu thê mười mấy năm Trình Tri Viễn không có chuyện phong lưu gì khác, trượng phu như vậy Liễu thị sao có thể không yêu?
Nếu không phải nàng không yên lòng mấy hài tử, ngày đó nàng đã đi theo trượng phu!
Trình Khanh vốn là vạch trần gương mặt thật của Tề Duyên Tùng, lại chọc cho Liễu thị và đại nương tử đều khóc một hồi. Trình Khanh bị khóc cho đầu đều to, nàng không ủng hộ quan niệm của Liễu thị, lại cũng không dễ dàng thay đổi ý nghĩ của chính mình, biện pháp Thôi béo nói không được, đánh gãy chân chó của Tề Duyên Tùng, Liễu thị càng sẽ không đồng ý từ hôn.
Ý tưởng của Liễu thị thực dễ đoán, nhà mình bên này gia đạo sa sút Tề gia cũng không từ hôn, thân thể Tề Duyên Tùng bị tàn tật, Trình gia liền càng không nên ghét bỏ đối phương, bằng không chính là vi phạm đạo nghĩa.
Về phần Trình Khanh nói Tề gia nửa năm nay cố tình giả câm vờ điếc, chỉ là suy đoán của Trình Khanh, không có chứng cứ rõ ràng, Liễu thị không muốn tin!
Đánh gãy chân không được, xem ra phải dùng biện pháp khác……
Trình Khanh đứng một mình ở giếng trời cân nhắc, mí mắt của đại nương tử còn sưng đỏ, xách theo làn váy đi tới.
“Tiểu lang, tỷ biết, đệ là vì muốn tốt cho tỷ, mẫu thân cũng vì muốn tốt cho tỷ. Mẫu thân nói Tề biểu huynh là tuổi trẻ không hiểu chuyện, tỷ biết tình huống khẳng định không lạc quan như lời mẫu thân nói, Tề biểu huynh tới huyện Nam Nghi hơn một tháng mới tới cửa bái phỏng chính là chứng cứ, lọ nước hoa tường vi bị đệ quăng ngã cũng là chứng cứ ——”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.