Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh

Chương 2: Mới cưới đã bị bỏ rơi




Tam Thần lái xe đến một bến cảng bỏ hoang. Chiếc Ferrari dừng lại đột ngột mang theo hai vệt bánh xe in hằn trên đường.
Hắn xuống xe, kéo cô ra bên ngoài.
Người đàn ông lạnh lùng mang theo khí thế bức người đứng trước mặt Tiểu Phương. Hắn là tam thiếu gia nhà họ Tam, vừa làm chồng cô cách đây 1 tiếng đồng hồ.
Tam Thần năm nay 35 tuổi, trời sinh diện mạo đẹp như tạc, vóc dáng chuẩn soái ca, phong thái lạnh lùng cao ngạo đi cùng với độ ăn chơi, phong lưu không ai sánh bằng. Gả cho hắn, Tiểu Phương xác định khổ cả đời.
Sau này hắn có ra bên ngoài vui chơi phải mắt nhắm mắt mở mà chịu đựng. Mọi người còn đồn rằng, ai chọc giận hắn. Hắn sẽ đem người đó hành hạ đến thịt nát xương tan.
Tam thiếu gia được mệnh danh là ác ma. Vậy mà Huỳnh Tiểu Phương vừa tròn 22 tuổi, mới tốt nghiệp ra trường chưa biết mùi vị của tình yêu, ngây thơ trong sáng, đáng yêu lại đi gả cho ác ma?
Đôi mắt phượng của Tam Thần khẽ chớp. Hắn tựa lưng vào chiếc xe phiên bản giới hạn đắt tiền đối diện với cô nói:
“Huỳnh Tiểu Phương, sau này cô muốn sống tốt cần nhớ rõ quy tắc của tôi. Không nghe, không thấy, không hỏi. Và giả vờ không biết. Tôi đi đâu, làm gì không cần cô quản. Nhưng cô đi đâu, làm gì tôi cần phải biết. Nghe rõ chưa?”
Tiểu Phương giương đôi mắt đẹp tựa thiên thần nhìn hắn.
Hắn cười khẩy nâng cằm cô lên:
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Trông em chẳng khác nào một tiểu hồ ly. Muốn quyến rũ tôi ư? Còn lâu!”
Hắn buông ra, đem bàn tay 5 ngón vỗ nhẹ vào mặt cô.
Tiểu Phương cười như không cười. Cô vì sao lại muốn quyến rũ hắn? Người đàn ông trước mặt đúng là tự luyến.
“Tam gia, ngài nghĩ nhiều rồi!”
Âm trầm lạnh lùng cất lên:
“Tôi nghe nói, em có một người mẹ thực vật?”
Nhắc đến mẹ làm Tiểu Phương chảy nước mặt. Cô quật cường nói:
“Cảm ơn ngài quan tâm!”
Hắn buông cô ra, quay lưng lại:
“Tôi có thể giúp em chăm sóc bà ấy. Ngược lại, em phải nghe lời tôi. Em làm được chứ?”
Huỳnh Tiểu Phương nắm chặt lòng bàn tay đến bật máu. Trong giây phút đau khổ nhất, cô nhớ lại nụ cười của mẹ. Tất cả sự chịu đựng của cô và mục đích sống của cô chỉ có mẹ. Giọng cô run rẩy cất lên:
“Tôi đồng ý!”
Tam Thần leo lên xe hắn nói vọng ra:
“Huỳnh Tiểu Phương, tôi cho em ngồi ghế Tam thiếu phu nhân. Nhưng mà cũng cảnh báo cho em biết, chỉ cần em làm tôi không vui. Em cũng đừng mơ tưởng cuộc sống sau này dễ sống nhé!”
Dứt lời, Tam Thần bỏ mặc Tiểu Phương lái xe rời đi.
Tiểu Phương không mang gì theo trong người. Chỉ có thể kéo váy cưới lên đi bộ về nhà.
Xung quanh con đường vắng vẻ không một bóng người. Màn đêm u tối mang theo hơi thở của giá rét len lỏi vào cơ thể gầy gò của Tiểu Phương. Hai mươi mấy năm qua chỉ khi ở cùng mẹ, cô mới cảm nhận được hơi ấm của tình yêu thương. Ngoài ra, chỉ toàn là giả dối, mắng chửi. Toàn những lời nói vô nghĩa, giả tạo.
Huỳnh Tiểu Phương ngẩng mặt lên cao ngăn cảng hai dòng lệ nóng đang tuôn ra. Cô vì sao phải khổ thế này?
Bỗng chốc, cô gái nhỏ lại khuỵu xuống, một tay chống trên mặt đất, tay còn lại ôm lấy trái tim đang bỏng rát đau đớn. Vẫn nghĩ sau khi kết hôn, dù không yêu nhưng ít ra cô sẽ được người mà mình gọi bằng chồng đối xử tốt. Hoá ra cô lại vô tình bước vào một cánh cổng địa ngục khác mà thôi.
Tiểu Phương gào thét:
“Á… Tại sao… Tại sao…?”
Chợt phía sau có giọng nói xa lạ mang theo giễu chợt khiến Tiểu Phương giật mình.
“Em gái nhỏ, sao em lại ở đây khóc một mình?”
Cô quay lại, nhìn thấy người đàn ông trong bộ dạng như kẻ nghiệm khập khiễng bước đến. Hắn đưa tay gảy gảy cái mông của mình rồi đưa lên ngửi. Sao đó còn tự chê hôi:
“Ây chao! Nếu em không chê anh, anh đây sẽ an ủi em…”
Tiêu Phương nắm váy cưới lên bỏ chạy.
“Á… Cứu tôi!”
Người đàn ông cười cười ngoéo mũi:
“Em la đi! Cứ việc la! Rồi sẽ không có ai cứu em đâu!”
Cô như con mòi ngon đang đợi kẻ săn bắt lấy.

Trái lại với vẻ tĩnh lặng đến đáng sợ xung quanh Tiểu Phương, tiếng nhạc xập xình cùng với dàn mỹ nhân đang ngồi cạnh Tam Thần khiến hắn cảm thấy thư giãn.
Hắn ngã người tựa lưng vào ghế sofa của phòng bao VIP. Người phụ nữ bên cạnh, áp sát bộ ngực khổng lồ vào lòng ngực của hắn. Ma sát lên xuống nhẹ nhàng. Giọng ả như bị nhũn ra vậy:
“Tam gia, ngài không về vợ chưa cưới của ngài sao?”
Hắn nhếch miệng lên, sau đó kéo người con gái trước mặt hôn ngấu nghiến. Một lúc sau mới buông cô ả ra. Hắn nói:
“Liên quan gì đến tôi?”
Dứt lời, điện thoại của hắn reo lên. Nhìn dãy số quen thuộc, hắn miễn cưỡng nghe máy. Đầu dây bên kia hét đến điếc tai hắn:
“Súc sinh, mau về nhà cho ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.