Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh

Chương 25: Bị bắt cóc




Lần đầu tiên sau bao ngày kết hôn, người đàn ông ôn nhu hôn lên trán vợ mình.
“Tôi thật không hiểu tại sao lại có thể vì em mà từ chối em ấy?”
Tiểu Phương đẩy hắn ra. Cô nhớ lại gương mặt cùng lời hắn của hắn mà rùng mình.
“Anh bị tâm thần phân liệt hay đa nhân cách?”
Người đàn ông tức giận:
“Tôi nói như vậy chưa đủ rõ sao?”
“Tôi?”
Tam Thần ngồi xuống giường. Không biết từ lúc nào hắn đặt tay vào sau gáy cô gái rồi đẩy cô vào lòng hắn.
Tiểu Phương vùng vằng:
“Anh là gì vậy?”
“Em có cần tôi lặp lại lần nữa?”
Thay vì vùng vẫy. Huỳnh Tiểu Phương bắt đầu ngồi yên mặc cho hắn ôm. Cô sợ hắn vì để trả thù cho Trương Bối Vy mà nói yêu cô. Sau đó lợi dụng tình cảm của cô rồi một phát đá cô văng ra khỏi cuộc sống của hai người bọn họ.
“Tam gia, ngài giỡn đủ chưa? Tôi còn đang bệnh. Xin ngài nương tay!”
Tam Thần đưa tay nắm lấy bả vai của cô. Nhìn thẳng vào đôi mắt:
“Sao vậy? Em không tin tôi?”
Cô lắc đầu:
“Vừa rồi còn ôm cô ta. Bây giờ nói yêu tôi? Tam gia, trái tim ngài to thật. Có thể chứa cùng một lúc nhiều người.”
Cô nói xong nằm xuống nhắm mắt. Hắn ngồi ở cạnh đắp chăn lên cho cô. Kiên nhẫn ngồi trông coi cô ngủ.
“Tôi sẽ chứng minh cho em thấy!”
Trong lòng hắn tự nhủ:
“Có thể xem đây là phép thử. Xác định tình cảm của tôi!”

Buổi sáng, y tá đến gõ cửa phòng:
“Tam thiếu phu nhân, mời người đi làm kiểm tra sức khỏe trước khi xuất viện.”
Tam Thần mở cửa ra hiệu cho cô ta:
“Suỵt! Mới sáng sớm đã ồn ào cái gì?”
Y ta mang khẩu trang, cúi mặt:
“Xin phép tôi đưa thiếu phu nhân đi kiểm tra.”
Tam Thần vội đóng cửa:
“Cô ấy còn đang ngủ. Vội cái gì?”
Định đóng cửa thì cô ta lấy chân chặn lại:
“Kiểm tra buổi sáng cho kết quả chính xác nhất.”
“Còn có vụ này?”
Tiểu Phương đã tỉnh từ lâu. Lúc vệ sinh cá nhân ra nghe thấy bên ngoài ồn ào. Cô không muốn nằm ở bệnh viện nữa nên chầm chậm đi ra cửa nói với y tá.
“Để tôi đi với cô!”
“Vậy mời thiếu phu nhân ngồi lên xe đẩy!”
“Được!”
Tam Thần bước theo sau nhưng như được tính toán sẵn. Điện thoại của hắn reo lên. Nhìn vào số lưu là của Trương Bối Vy.
Hắn tắt máy. Lần thứ hai… Rồi đến lần thứ tư. Tiểu Phương nói với hắn:
“Tam gia, ngài nên nghe máy trước đi!”
“Ừ!”
Hắn quay lưng ra bên ngoài hành lang nghe máy.
Lúc này y tá đẩy Tiểu Phương đến khoa chẩn đoán hình ảnh. Trong lúc chờ đến lượt, y tá hỏi:
“Thiếu phu nhân, sáng nay người đã uống thuốc chưa?”
“Chưa vì tôi sợ ảnh hưởng đến kết quả!”
Y tá đưa cho cô một viên thuốc:
“Uống vào đi ạ sẽ không ảnh hưởng đến kết quả.”
Tiểu Phương vội nuốt viên thuốc. Sau đó cô thấy hoa mắt rồi ngáp liên tục. Quả nhiên chỉ một lúc sau đã gục xuống.
Nữ y tá kia rất điềm tĩnh đẩy cô vào trong phòng thay quần áo.
Không lâu sau, trong trang phục lao công đẩy một cái thùng đồ bẩn của bệnh nhân khi chụp X-quang trở ra. Tất cả mọi người đều không biết Huỳnh Tiểu Phương đang nằm bên trong đó.

Trong phòng bệnh, Tam Thần đợi rất lâu không thấy Huỳnh Tiểu Phương quay lại. Đúng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn còn nghĩ cô về đến. Nhưng khi mở ra thì thấy một y tá khác mang theo chiếc xe lăn nói với hắn:
“Xin phép tôi đưa thiếu phu nhân đi kiểm tra trước khi xuất viện!"
Tam Thần nghĩ hắn điên rồi. Một câu nói mà nghe tận hai lần. Hắn khó hiểu hỏi:
“Không phải đã có người đến đưa cô ấy đi từ sáng sớm sao?”
“Ai ạ? Chúng tôi vừa mới phân công người xong!”
Người đàn ông lớn giọng mắng chửi:
“Chết tiệt! Mau trích xuất CCTV lại cho tôi. Xem cô ấy đang ở đâu? Không tìm ra, các người chuẩn bị tinh thần nghỉ việc đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.