Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh

Chương 5: Gặp biến




Tiểu Phương không còn nơi nào để về chỉ có thể trở lại Tam gia sớm hơn dự định. Vừa bước vào trong nhà đã nghe tiếng mẹ chồng hỏi:
“Huỳnh Tiểu Phương, Tam Thần đâu? Nó không đi cùng cô à?”
Tiểu Phương quên mất là phải gọi hắn về cùng. Cô nuốt nước bọt, thở cũng không dám. Tìm cớ nói với Tam lão phu nhân:
“Mẹ, anh ấy bận việc ở công ty. Con về trước.”
Vừa dứt lời là tiếng của Tam Phát chen ngang.
“Em dâu em làm vợ kiểu gì vậy? Chồng mình đi chơi cùng tiểu tam mà không biết sao?”
Tam Phát ném điện thoại xuống trước mặt cô.
“Không tin, em xem đi!”
Tam lão phu nhân nghe xong rất tức giận. Bà đi thẳng đến trước mặt cô giáng một bạt tai rõ to xuống.
“Chồng đi đâu không biết làm sao làm người vợ tốt? Còn giúp nó nói dối ta? Bạt tai này xem như cảnh cáo con lần này. Lần sau sẽ phạt nặng hơn. Mau cút về phòng đi!”
Tiểu Phương bị tát đến chảy máu miệng nhưng cô không thể làm gì khác ngoài im lặng chịu đựng.
Cô cúi đầu xin lỗi mẹ chồng rồi về phòng. Đi thẳng vào bên trong phòng tắm xả nước lạnh.
Cô nghe nói nước lạnh có thể làm giảm sưng đau.
Cứ thế mặc vòi nước xả lên người. Cô đã làm theo nhưng sao lòng vẫn đau như ai đó cắt da cắt thịt cô vậy?
Khi nỗi đau không nói thành lời chỉ có thể dùng nước mắt để diễn tả. Mà đến khóc còn phải trốn vào một gốc không cho ai thấy.
Cô gái nhỏ như cô quá thê thảm mà.
Tiểu Phương dựa vách tường đá trong phòng tắm trượt dài xuống.
Thất thần ngâm nước 4 tiếng đồng hồ.

Tam Thần về đến nhà đã là lúc nửa đêm. Hắn loạng choạng trở về phòng. Khi mở cửa phòng tắm thì phát hiện cô nằm ngất ở trên sàn.
Gọi cô mấy lần vẫn không tỉnh. Tam Thần bế cô lên, lấy tay tát nhẹ cô vài cái. Mắt cô nhắm nghiền, vô phát hiện trán cô rất nóng.
Tam Thân đặt cô xuống giường định mặc kệ mà nghĩ đến lợi ích sau này nên đành ra tay giúp đỡ.
Hắn nhắm mắt nhắm mở nhưng tính toán rất chuẩn. Bàn tay thon dài luồng ra phía sau chiếc váy của Tiểu Phương. Miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
“Tiểu Phương, tỉnh dậy cô nên cảm ơn tôi!”
Chỉ một động tác đã thành công kéo váy xuống.
Đồi núi xuân xanh hiện ra trước mắt Tam Thần. Hắn tắc lưỡi:
“Không tồi!”
Theo bản năng người đàn ông, hắn khẽ nuốt nước bọt. Hơi thở dần trở nên nóng rực gấp gáp.
Tam Thần nhanh chóng quay mặt lại, hắn định bỏ đi nhưng không tiếp tục giúp cô, cô sẽ bệnh đến chết. Dù sao trên danh nghĩa, hai người cũng là vợ chồng.
Vậy cho nên, hắn không nhẫn tâm nhìn cô chết.
Tam Thần luồng tay quay sau lưng cô, nâng người cô lên. Bầu ngực căng tròn theo lực mà áp sát vào người hắn. Bàn tay hắn chạm vào làn da tinh mịn. Bất giấc mặt hắn đỏ lên.
Tiếng điều hòa trong phòng êm êm. Điều hoà vẫn chạy sao hắn lại nóng như thiêu như đốt vậy?
Tam Thần thở ra, nhanh chóng làm cho xong. Mang quần áo ướt trút khỏi người cô ném xuống nền gạch.
Chính vào lúc này, cả thân thể kiều diễm đang ở trước mắt hắn như mời gọi.
Vẫn nghĩ, hắn sẽ lợi dụng cô nhưng hắn đặt cô xuống giường kéo chăn qua đắp cho cô. Còn không yên tâm, hắn quấn chăn thêm vài vòng biến cô thành đòn bánh tét.
Nhiệm vụ hoàn thành hắn nằm xuống bên cạnh chìm vào giấc ngủ.

Đến sáng dậy, Tiểu Phương cảm thấy cả người tê cứng. Cô nhìn Tam Thần nằm bên cạnh mà giật mình té xuống giường. Loay hoay mãi mới có thể thoát khỏi chăn ngồi dậy.
Trông bộ dạng này, cô biết mình lành ít dữ nhiều. Chỉ là nhất thời khó chấp nhận, Tiểu Phương lấy chăn quấn người lại khóc lớn, cô với tay dùng gối đập vào người Tam Thần.
“Ai cho anh lợi dụng tôi?”
“Ai cho anh cưỡng ép tôi? Khốn kiếp!”
Lần đầu, có người dám đánh thức Tam Thần bằng cách này. Hắn bực bội quát:
“Đồ điên, cô quậy cái gì vậy?”
Cô vừa khóc vừa hét.
“Chúng ta… tối qua… anh đã…”
Tam Thần cười khẩy:
“Ra là vì chuyện này? Cô nằm mơ đi! Tôi mà thèm động vào cô sao?”
“Vậy quần áo của tôi là ai thay?”
“Tôi!”, Tam Thần ngang nhiên trả lời.
“Vậy còn nói không có. Huhu…”
“Khóc cái gì mà khóc? Nhìn cô bất tỉnh trong phòng tắm nên tôi thay quần áo giúp. ”
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt căm phẫn:
“Trong nhà thiếu gì người, rõ ràng anh lợi dụng tôi!”
Tam Thần chán ghét nói:
“Cô định cho bà lão trong nhà biết chúng ta là vợ chồng giả sao? Bà ấy mà biết, cô sẽ bị đuổi về Huỳnh gia. Cô muốn?”
Tiểu Phương ngồi đó, nước mắt không ngừng rơi. Cô không muốn quay về Huỳnh gia. Càng không muốn người đàn ông đó nhìn thấy.
“Huỳnh Tiểu Phương, cô ngồi đó làm gì? Nhìn cũng đã nhìn rồi. Hay đem móc mắt tôi ra đi.”
“...”
Hắn nói xong, đi vào phòng tắm xả nước. Đồng thời bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa thúc giục:
“Tam thiếu gia, Tam thiếu phu nhân, mời xuống ăn sáng. Lão gia và phu nhân đang chờ ạ!”
Nghe gọi, Huỳnh Tiểu Phương không dám chậm trễ.
Cô hối thúc Tam Thần, sau đó thay quần áo rồi đi cùng hắn xuống nhà.
Vừa kéo ghế định ngồi vào bàn ăn thì bị lão phu nhân ngăn lại:
“Tiểu Phương, ai cho cô ngồi?”
Nghe âm điệu không có gì tốt lành, Tiểu Phương lạnh sống lưng đứng cúi đầu.
Cả nhà bọn họ đang ngồi ăn thoải mái, chỉ có cô là đứng.
Lão phu nhân cười nhẹ một cái liếc mắt nhìn người hầu.
Bọn họ hiểu ý mang tấm ga trắng tinh từ phòng cô và Tam Thần xuống. Hai người hai bên căng ra hai bên.
Tấm ga trắng hoàn toàn trắng tinh không có chút dấu vết gì khác.
Tiểu Phương không hiểu mẹ chồng. Chỉ thấy gương mặt bà ta nhăn lại, ánh mắt như mang dao cùng giọng nói lạnh ngắt:
“Tiểu Phương, cô không phải còn trong trắng?”
Không rét mà run, Tiểu Phương và Tam Thần không phát sinh quan hệ. Bà ta mà biết họ là vợ chồng giả liền đem cô ném về Huỳnh gia?
“Mẹ… Con…”
“Con thế nào?”
Tiểu Phương nuốt nước bọt.
Mẹ chồng đập bàn:
“Con không giải thích được thì cút khỏi Tam gia. Nhà ta không chấp nhận đứa con dâu lăng loàn.” Ngay cả Tam lão gia cũng liếc mắt khinh miệt nhìn cô.
“Tiểu Phương, nhà ta không chấp nhận con gái quan hệ bừa bãi trước hôn nhân. Dù Tam Thần có bên ngoài như thế nào. Nó cũng là con trai. Còn con là nữ. Con không được quyền như vậy!”
Tay Tiểu Phương run run. Cô và mẹ không thể lọt vào tay Dì lần nữa.
“Con… và Tam gia…”
Tam Thần ngắt ngang lời của Tiểu Phương.
“Mẹ, chuyện này con không để tâm.”
Vẫn tưởng hắn sẽ giúp cô nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa.
“Câm miệng! Con trai ra ngoài ăn chơi không tính. Con gái thì không được. Người đâu, mau đánh gãy chân cô ta rồi ném về nhà họ Huỳnh.”
Lời nói như chọc thủng màng nhĩ của cô.
Về nhà họ Huỳnh chẳng khác nào tìm chết? Không còn cách khác, Tiểu Phương rất nhanh nói lớn.
“Mẹ! Thật ra con và anh ấy…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.