Cuộc Đời Nàng Kỹ Nữ

Chương 2: Đã Biết Yêu Ở Tuổi 18




Buổi sáng cô vẫn đi hái nấm như thường lệ, cô đi ngang qua một cái cây to, trên những ngọn cây có những trái đào mộng nước, màu hồng đào tròn trịa nhìn rất cuốn hút người đi lại. Vì thấy đào tươi đào ngon nên cô sẵn tiện hái vài trái đem đi bán, đến trưa Minh Tinh xuống núi đem một mớ nấm và rổ đào ra chợ ngồi bán, nay có đào ngon nên khách tấp nập lại mua của cô rất nhiều.
Mấy phút sau chỉ còn 2-3 quả đào và cỡ một nửa ký nấm, cô ngồi mòn mỏi mà không thấy một vị khách nào đến mua tiếp số còn lại, trời nắng nóng nên cô sang lựa chỗ mát mà ngồi, sẵn tiện chợp mắt một tí. Một thanh niên tuấn tú, vẻ đẹp cũng gọi là sắc sảo, cậu đi ra chợ để mua ít đồ. Nhìn sang qua phía dưới gốc cây thì thấy Minh Tinh đang ngồi ngủ gục.
" Này cô gái, tôi muốn mua đồ"- Cậu ấy khụy chân xuống mà kêu cô bán cho mình, đôi mắt cậu dán chặt vào cô đang ngủ, cậu nhìn kĩ thì thấy Minh Tinh rất đẹp. Đường nét sắc sảo lây động lòng người.
Cô bật tỉnh giấc, mở mắt ra thì thấy một nam thanh niên soái ca trước mặt cô. Hai cặp mắt nhìn nhau đắm đuối, cô say mê trước nhan sắc này của cậu. Bất giác cô tỉnh táo thì hỏi " Cậu muốn mua gì?". Cậu ấy nhìn xuống và ngước lên nhìn cô " lấy hết đi ". Cô hơi bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cô bán hết số hàng rong này, cô ngạc nhiên hơi lừng chừng vì không tin cậu ấy sẽ mua hết. Cô ngập ngừng e dè và đưa cho cậu, tay cậu cầm giỏ đồ ấy sơ ý chạm vào tay cô. Minh Tinh rụt tay lại tỏ vẻ hơi ngại ngùng và nhìn cậu ấy.
" À tôi xin lỗi, tôi không cố ý "- Cậu ấy gãi đầu mà ngại ngùng xin lỗi " Cô ở đâu đến đây, hình như cô không phải người ở dưới núi này". Vì cách ăn mặc của cô hơi bẩn, áo có chỗ rách chỗ không, người dân bán hàng quanh đó đều có một cái trại để dựng bán hàng, giao diện của bọn họ rất ổn, chỉ có riêng cô mang phong cách trên miền núi nên cậu tò mò hỏi.
" Tôi từ núi Phủ Lý xuống đây để bán"
" Từ đây lên núi Phủ Lý cũng xa, thân cô con gái mà đi tận xuống đây cô cũng giỏi lắm đấy "- Cậu gật gù khi nghe câu trả lời của cô mà khen thưởng. Một lúc sau cậu móc trong túi ra một mớ tiền.
" Cô cầm lấy "- Cậu đưa cho cô và nở nụ cười hiền hòa.
" Hết đống này chỉ có 40k thôi, anh đưa nhiều thế này sao mà được" - Cô đếm tiền còn dư rất nhiều, nên cô muốn trả lại số dư đó.
" Cô cứ cầm lấy, coi như tôi cho cô "- Cậu phủi tay khuyên cô là cứ lấy, vì cậu thấy cô khó khăn nên có nhiêu cho bấy nhiêu. " Thế cho tôi hỏi cô nương đây tên là gì? ", trong lòng cậu ngộ ý tò mò về thân phận cô gái này, không cần giữ hình tượng điển trai mà hỏi tên để bắt chuyện với cô.
" Tôi.. tôi tên là Minh Tinh "- Cô vẫn ngại ngùng mà e dè với chàng trai nhà giàu này " Tôi tên là Cửu Thành, sau này nếu có gặp lại tôi sẽ ủng hộ cô tiếp ". Cậu nói xong thì đứng lên rời đi, cô nhìn theo bóng dáng cao ráo điển trai ấy mà ngưỡng mộ. Chiều tà dần xuống, cô thu gọn đồ để còn tranh thủ về nấu cơm nấu nước. Trên đường đi hai bên đường có những cây hoa mọc ven đường rất nổi bật, cô cuối xuống hái nhẹ một cành hoa xuyến chi, bề ngoài thì trắng xinh, bên trong có một màu vàng rực rỡ. Cô vừa đi vừa ngắm nghía cành hoa dại, tuy chúng chỉ là hoa ven đường, nhưng đối với chúng ở đâu cũng là hoa. Hoàng hôn dần buông xuống, hình ảnh cô gái hồn nhiên vui tươi, trên tay cầm một bông hoa, khung cảnh lúc này nếu vẽ trên một bức tranh thì rất đẹp, cô vui tươi trong sáng ở tuổi 17 và cũng là tuổi cô phải bươn chải ra đời sớm hơn bất kì ai.
Về đến nhà, mẹ cô đang ngồi trên ghế với vẻ mặt rất tức giận, nụ cười trên môi cô cũng dập tắt. Bà Nguyệt đứng lên tát cô một cái giáng trời, cô ôm mặt mà nhìn lại mẹ mình, nước mắt cô lăn dài trên má vì đau đớn.
" Tiền đâu. Mày để tiền ở đâu hả "- Bà xô cô xuống chỉ thẳng vào mặt cô mà nói " Tiền hôm qua mẹ lấy đi hết rồi, đâu còn tiền nào nữa đâu mẹ ". Cô vừa nói vừa khóc trong uất ức, vừa mới về là bị đánh ai mà chịu cho nổi.
" Tiền hôm nay mày bán đâu, đưa cho tao nhanh "- Bà tiến lại gần lục lọi kiểm soát trên người cô, bà móc trong túi ra một số tiền với vẻ mặt đầy hạnh phúc, đối với bà tiền là thứ cho bà hạnh phúc nhất. Minh Tinh nhanh tay giật lại " Mẹ ơi không được đâu mẹ, con xin mẹ mà mẹ " hai tay cô giữ chặt những tờ tiền, nước mắt thì rời, miệng không ngừng cầu xin bà tha thứ. Bà ấy tức giận tát cô thêm một cái rõ đau, làm cho cô cũng phải nghiến răng nghiến lợi ôm mặt chịu đựng trong cơn đau thảm ấy. Bà Nguyệt không tranh giành nữa mà đi ra ngoài. Cô ngồi nhặt những tờ tiền rơi tá lả ở dưới đất, vừa nhặt vừa khóc.
Ngày ngày dần trôi qua cô đã là thiếu nữ 18, cô cũng không ngừng gặp Cửu Thành, mỗi lần cô đều xuống núi bán, đều gặp cậu ấy đến mua đồ ủng hộ. Dần dần cô thích cậu, nhưng cô không tiện nói ra, cô biết bản thân mình như thế nào nên cô không dám với tới cao siêu. Thường ngày cậu ghé lại chỗ cô đều mua cho cô một cái bánh bao ăn cho đỡ đói, sáng cô ăn mấy củ khoai lang, bán đến chiều mới về nên cậu thấy vậy trưa nào cậu cũng mua 2-3 cái bánh. Cô không biết trong tâm cậu có thích cô hay không, vì những hành động ân cần quan tâm ấy khiến đối phương sẽ lóe lên suy nghĩ cậu ấy cũng thích mình, nhưng cô dần dập tắt cái suy nghĩ ảo tưởng ấy. Ai lại đi thích một đứa bẩn thiểu nghèo nàn thế này, tuy rất thích nhưng cô luôn muốn sẽ như hiện tại bây giờ, vì cô biết thân phận cô ở đâu, nếu nói ra rằng cô thích cậu thì cậu ấy sẽ chê trách và không còn ở bên cô nữa. Cô đành ôm trọn tình yêu ấy vào lòng để cho sự việc diễn ra tự nhiên. Một ngày nọ, cô không thấy cậu tới lui đến đây nên cô đang rất thắc mắc cậu ấy đang ở đâu, hôm nay không thấy cậu lại mua đồ trong lòng cô không khỏi yên tâm lo lắng cho Cửu Thành.
Bên phía của gia đình Cửu Thành, phu nhân đang rất tức giận, trước mặt bà là cậu Cửu Thành
" Từ giờ mẹ cấm con giao du với con nhỏ bần hèn đấy, tiếp xúc nhiều sẽ dần yêu. Mẹ không muốn con yêu một đứa nghèo nàn rách nát ngoài chợ, con là phải cưới người con gái giàu sang xinh đẹp ăn học đàng hoàng. Con nghe rõ không hả "- Bà ấy đập bàn xuống tức giận chửi rủa cậu, vì người dân ngoài chợ luôn nhìn thấy cậu giao du có vẻ rất thân mật với Minh Tinh nhưng không vượt quá giới hạn, chỉ ở mối quan hệ bàn bè. Người dân quanh đó liền thấy rồi suy nghĩ xấu cho bọn họ, tin đồn ấy cũng đến tai phu nhân, nên bây giờ bà đang rất tức giận. Một cậu thiếu gia giàu sang phú quý như này lại đi tiếp xúc với kẻ nghèo nàn ấy, người ngoài nói trong nói vào mất mặt nhà họ Cửu, phu nhân không thể chịu nổi con trai mình lại làm ra cớ sự này.
" Con lớn rồi, con đủ tuổi để ra đời và muốn làm những gì mình thích, con 23 tuổi đầu không phải một đứa con nít mà mẹ cứ kiểm soát con. Mẹ đừng cấm con "- Cậu tức giận bỏ đi, mặc kệ mẹ mình đang nói gì, hiện giờ cậu rất khó chịu, cậu không thích ai kiểm soát những chuyện mà cậu làm. Từ lúc gặp Minh Tinh trái tim cậu như được chữa lành và mở cửa đón chờ cô, cậu cũng đang rất thích cô, cậu còn mong muốn sau này có thể cưới cô về làm vợ mình, cậu thích nét ngây thơ hồn nhiên ấy, thích nét mộc mạc giản đơn xinh đẹp đó, chứ không phải như mấy cô tiểu thư ẻo lả kia bôi son chét phấn khiến cậu nhìn vào ngán ngẫm thậm tệ.
Từ lúc bị phu nhân la rầy, cậu vẫn cấm đầu mà gặp cô, lâu lâu nếu cậu có việc bận thì cậu sai người đem đồ ăn đến cho cô. Minh Tinh không phải vì thấy đồ ăn dâng tận miệng miễn phí mà ăn bám, cô nhiều lần khuyên cậu đừng mua nhưng cậu cứ nhất quyết không là không, từ chối lời thỉnh cầu của cô mà cứ tiếp tục âm thầm quan tâm. Cô dần càng yêu cậu ấy hơn những thứ cậu dành cho cô quá ấm áp, 18 năm trời người đầu tiên khiến cô cười nhiều nhất chính là Cửu Thành nhưng... cô không thể nào cùng cậu mà bước tiếp mối quan hệ, cô thà yêu đơn phương còn hơn là sống trong sự sỉ nhục và đe đọa của người dân, ngày nào được gặp cậu ấy thì ngày đó cô càng vui tươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.