Cuộc Sống Ở Tiên Giới Của Hành Nhỏ

Chương 16: Sự cố bất ngờ




Tiết học sáng nay là Luyện Đan.
Tiên sư bước vào lớp, mang theo một nụ cười hiền hậu.
"Chào các học trò!" tiên sư nói.
"Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục học về kỹ thuật luyện chế đan dược."
Tiên sư giảng bài một cách say sưa, thu hút sự chú ý của tất cả học trò.
Bên trong lớp học luyện đan, không khí ngập tràn mùi hương thơm nồng nàn của thảo dược. Ánh sáng dịu nhẹ từ những ngọn nến lung linh tỏa sáng khắp căn phòng, tạo nên một bầu không khí huyền bí và ấm áp.
Trên các bệ cao, những lò luyện đan đang bừng bừng lửa đỏ. Khói hương từ các loại thảo dược tỏa ra nghi ngút, quấn quýt lấy nhau, tạo thành những hình thù kỳ ảo trên trần nhà.
Học viên trong lớp học đang chăm chú theo dõi quá trình luyện chế đan dược của tiên sư. Nụ cười rạng rỡ nở trên môi họ, ánh mắt lấp lánh niềm tin và hy vọng.
Tiên sư, với mái tóc bạc trắng và bộ râu dài, đang say sưa hướng dẫn học viên cách thức luyện chế đan dược. Giọng nói của tiên sư trầm ấm và uyên bác, vang vọng khắp căn phòng, truyền tải kiến thức cho học viên một cách dễ hiểu.
Mỗi học viên đều có một bàn học riêng, trên đó bày đầy đủ các dụng cụ cần thiết cho việc luyện đan. Họ cẩn thận chọn lựa thảo dược, điều chỉnh nhiệt độ lò luyện đan và theo dõi quá trình luyện chế một cách tỉ mỉ.
Bầu không khí trong lớp học luyện đan vô cùng yên tĩnh và trang trọng. Mọi người đều tập trung cao độ vào việc học tập, không ai dám cất tiếng nói chuyện hay gây náo loạn.
Thỉnh thoảng, tiếng nổ lách tách từ lò luyện đan vang lên, báo hiệu một viên đan dược đã được luyện chế thành công. Học viên xung quanh đều reo hò chúc mừng, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui.
Hà Diệp cũng không ngoại lệ, nàng vỗ tay tán thưởng nồng nhiệt, trong lòng thầm ao ước một ngày nào đó cũng có thể tự tay luyện chế được những viên đan dược.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, át cả tiếng reo hò của mọi người.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía lò luyện đan của Hỏa Diệc, nơi vừa phát ra tiếng nổ.
Chỉ thấy một làn khói đen mịt mù cuồn cuộn bay ra. Mọi người hoảng hốt chạy tán loạn, không biết chuyện gì xảy ra.
Hà Diệp cũng vội vàng chạy theo, tò mò nhìn về phía lò luyện đan.
Khi làn khói tan đi, mọi người đều ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt.
Hỏa Diệc nằm bẹp dí dưới sàn nhà, khuôn mặt đen sì vì muội than, mái tóc dựng đứng như bờm ngựa.
Hỏa Diệc không hề bị thương, nhưng nồi luyện đan của hắn đã bị lật úp, nắp nồi văng ra xa cả mét.
Trên mặt đất, vương vãi những mảnh vỡ của nồi luyện đan và những viên đan dược cháy xém.
Hỏa Diệc lồm cồm đứng dậy, nhìn xung quanh với vẻ mặt bơ phờ.
Hắn ta khẽ nhăn mặt, thổi phù phù những mảnh vụn than trên môi.
"Xui xẻo!" Hỏa Diệc nói.
Mọi người xung quanh đều phì cười trước bộ dạng của hắn ta.
Hà Diệp cũng không thể nhịn được, bật cười khúc khích.
Hỏa Diệc nhìn thấy Hà Diệp cười, càng thêm tức giận.
Hắn ta trừng mắt nhìn nàng, quát lớn:
"Cười cái gì hả con nhóc kia? Chẳng lẽ ngươi thấy ta thất bại mà vui à?"
Hà Diệp nín cười, nhún vai:
"Ta chỉ thấy ngươi trông... hài hước quá thôi.”
"Ngươi…” Hỏa Diệc nói không nên lời.
Hắn ta trừng mắt nhìn Hà Diệp, cố gắng tìm kiếm từ ngữ thích hợp để phản bác.
Nhưng càng nghĩ, hắn ta càng cảm thấy lời nói của Hà Diệp có một phần nào đó đúng.
Hình ảnh hắn ta vừa ngã nhào, khuôn mặt nhọ nhem, quả thật có phần... khôi hài.
"Hỏa Diệc," tiên sư nói, "con bị thiếu kỹ thuật luyện chế đan dược rồi, lửa quá lớn. May mắn là con không bị thương, nhưng con cần cẩn thận hơn trong lần sau."
Hỏa Diệc cúi đầu nhận lỗi.
"Thưa tiên sư," hắn ta lắp bắp, "con... con sẽ cố gắng hơn ạ."
Tiên sư gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
"Con cần phải luyện tập nhiều hơn," tiên sư nói. "Và phải luôn ghi nhớ những lời dạy của ta. Lò luyện đan là một công cụ nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng."
Hỏa Diệc cúi đầu thấp hơn, cảm thấy xấu hổ vì sự thất bại của mình.
Hắn ta biết rằng tiên sư nói đúng. Hắn ta đã quá chủ quan và thiếu kiên nhẫn, dẫn đến việc mắc sai lầm.
Hắn ta dọn dẹp tàn dư của vụ nổ và bắt đầu luyện tập lại từ đầu.
Hà Diệp, quan sát Hỏa Diệc, nhìn hắn ta với vẻ mặt tội lỗi, biết vậy nàng không nên cười người ta.
Nàng biết rằng Hỏa Diệc đang rất xấu hổ.
Nàng tiến đến gần Hỏa Diệc,
"Đừng buồn nhé," nàng nói. "Ai cũng có lúc mắc sai lầm.”
Hỏa Diệc ngước nhìn Hà Diệp, cảm thấy bất ngờ. Hắn ta không ngờ rằng Hà Diệp sẽ nói những lời động viên như vậy với hắn. Đồ ngốc này mới cười hắn cơ mà.
"Buồn gì mà buồn, ta là ai chứ” Hà Diệp mạnh miệng nói.
Hà Diệp không đáp mà chỉ mỉm cười quay về chỗ của mình.
Kết thúc buổi học, không có sự cố nào xảy ra nữa. Nhưng cũng không ít học viên chưa luyện được đan dược, trong đó có Hà Diệp.
Hà Diệp nhìn những viên đan dược hoàn chỉnh của các bạn với ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn chút thất vọng.
Nàng đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể luyện chế thành công viên đan dược nào.
Nàng biết rằng mình cần phải luyện tập thêm nhiều hơn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.