Cuộc Sống Ở Tiên Giới Của Hành Nhỏ

Chương 29: Biến mất khỏi Ảo Ảnh Trận




Bầu trời trong xanh, cao vời vợi, điểm xuyết những đám mây trắng bồng bềnh như những dải lụa mềm mại.
Trường học Thiên Linh sừng sững hiên ngang, như một biểu tượng cho sức mạnh và trí tuệ của những người tu tiên.
Trên con đường dẫn đến lớp học trận pháp, những học viên hối hả bước đi. Ánh mắt họ sáng ngời, tràn đầy nhiệt huyết, sẵn sàng cho một ngày học tập mới.
Huyền Linh Tiên Sư đang chờ các học viên đến để dẫn họ đến khu vực thí luyện của trường.
Khi các học viên đã xếp hàng ngay ngắn, Huyền Linh Tiên Sư mở mắt, đôi mắt sáng ngời như hai viên ngọc bích. Ông cất tiếng chào: “Chào các học viên! Hôm nay, chúng ta sẽ đến khu vực thí luyện để thực hành bài học về Ảo Ảnh Trận. Hãy tập trung tinh thần và chuẩn bị sẵn sàng cho thử thách này.”
Giọng nói của Huyền Linh Tiên Sư tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng uy nghiêm, khiến các học viên không khỏi cảm thấy choáng ngợp.
Khu vực thí luyện là một bãi đất rộng lớn, được bao quanh bởi những hàng cây cổ thụ rợp bóng mát. Bầu không khí nơi đây vô cùng thanh bình và tĩnh lặng, thích hợp cho việc tu luyện và thi triển trận pháp.
Huyền Linh Tiên Sư dẫn các học viên đến một vị trí trung tâm, nơi đã được vẽ sẵn một sơ đồ trận pháp đơn giản. Ông giải thích cho các học viên về cách thức vận hành của trận pháp, đồng thời hướng dẫn họ cách đặt tay và vận dụng linh lực để kích hoạt trận pháp.
Vào trận pháp đầu tiên là các nhóm số hai, bốn, sáu. Các học viên trong những nhóm này lập tức tiến lên, hướng về phía Ảo Ảnh Trận, nơi những thử thách và bí ẩn đang chờ đợi họ khám phá.
Khi các học viên bước vào Ảo Ảnh Trận, họ lập tức cảm nhận được sự thay đổi của không gian xung quanh. Những hàng cây cổ thụ và bãi đất rộng lớn dần biến mất, thay vào đó là một khung cảnh mê hoặc với những cảnh vật kỳ ảo, chập chờn như trong giấc mộng.
Thời gian trôi qua, các học viên dần dần thích nghi với Ảo Ảnh Trận, từng bước một khám phá và vượt qua những thử thách.
“Hoả Diệc, sắp đến chúng ta vào rồi! Ta lo lắng quá!” Thuỷ Linh nói nhỏ với Hoả Diệc.
Hoả Diệc quay sang nhìn Thuỷ Linh, trấn an. "Đừng lo, Thuỷ Linh”
“Ta đã dùng Phù Lục May Mắn ngươi tặng rồi, mong là mọi thứ sẽ ổn!” Thuỷ Linh tiếp lời.
Hoả Diệc cười nhẹ, ánh mắt đầy tự tin. "Tốt! Sẽ ổn thôi!”
Cuộc trò chuyện của hai người gây chú ý đến người xung quanh.
Tinh Vân nhìn sang Băng Lôi, đồng đội của nàng trong buổi thực hành hôm nay.
Băng Lôi hững hờ đáp: “Ta cũng đã dùng Phù Lục May Mắn Hoả Diệc tặng rồi!”
Tinh Vân khẽ nhướng mày, nửa như ngạc nhiên, nửa như thích thú. "Có vẻ như Phù Lục của Hoả Diệc rất được ưa chuộng đấy.”
Bên này, Phong Dương nghe thấy vậy liền nói với Hà Diệp đứng bên cạnh:
“Ta không dùng Phù Lục May Mắn của Hoả Diệc!”
“Trùng hợp, ta cũng không có để dùng! Vạn sự tuỳ duyên đi!” Hà Diệp đáp lại.
Các học viên bước lên phía trước khi nhóm số một, số ba, số năm, số bảy được gọi vào Ảo Ảnh Trận.
Họ bước vào Ảo Ảnh Trận, cảm nhận không gian xung quanh biến đổi ngay lập tức.
Bầu không khí dày đặc như mây sương, phủ kín mọi hướng như một lớp vải lụa mỏng che phủ mọi sự vật. Ánh sáng từ những ngôi sao tạo phản chiếu trên mặt đất mờ mờ ảo ảnh, tạo nên một cảm giác bí ẩn và huyền bí.
Hoả Diệc thì thầm với Thuỷ Linh, cố gắng dẫn dắt nhóm qua những khó khăn này. “Bình tĩnh.”
Thuỷ Linh gật đầu, cố gắng kiềm chế nỗi lo lắng. “Có lẽ đây sẽ là một thử thách lớn nhất cho chúng ta đấy.”
Cùng lúc đó, Băng Lôi nhìn quanh với ánh mắt tập trung. “Chúng ta phải cẩn thận, không thể lơ là trong Ảo Ảnh Trận.”
Tinh Vân nhìn ngắm vật liệu xung quanh, cố gắng tập trung vào việc điều chỉnh năng lượng để đáp ứng các thử thách sắp tới.
Bên này, Phong Dương và Hà Diệp cẩn thận quan sát, sẵn sàng để bắt đầu cuộc hành trình khám phá những bí ẩn của Ảo Ảnh Trận.
Họ không hề hay biết, họ đã biến mất khỏi Ảo Ảnh Trận, thứ đang chờ đợi họ không phải chỉ là một buổi thực hành thông thường.
Sau một lúc đi trong ảo ảnh, các học viên bắt đầu nhận ra vấn đề.
Thuỷ Linh, dù cố gắng che giấu sự lo lắng, vẫn không khỏi cảm thấy bất an: “Có điều gì đó không ổn… Ảo Ảnh Trận này khác biệt hoàn toàn so với những gì chúng ta đã học.”
Hoả Diệc cũng bắt đầu nhận ra sự khác biệt đáng ngờ này. “Cảnh giác lên,” hắn ta cảnh báo, giọng nghiêm túc nhưng vẫn trầm ổn. “Ở đây không phải là nơi để chủ quan.”
Tinh Vân, nhạy cảm với năng lượng, cảm nhận được sự thay đổi xung quanh nói với Băng Lôi.
“Năng lượng ở đây… rất khác biệt. Hãy tập trung, nó có thể sẽ dẫn dắt chúng ta.”
Phong Dương và Hà Diệp cũng nhận ra điều bất thường.
“Hãy chuẩn bị cho bất cứ điều gì có thể xảy ra” Phong Dương dặn dò.
Bỗng chốc, mặt đất rung chuyển dữ dội, tiếng rít chói tai vang lên xé toạc bầu không khí tĩnh lặng. Sương mù tan biến, hé lộ một khung cảnh hoàn toàn khác biệt so với những gì họ từng biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.