ABO Thú Tính

Chương 68:




Văn Hạ dùng tấm chăn lớn để xách mấy thứ đồ đó trên lưng, Tiểu Nghiên Nghiên đang ôm con nai con thì được mẹ dắt đi, họ từ từ rời nhà kho và từ cầu thang quay trở lại tầng một, vừa hay nhìn thấy tấm bản đồ ở hành lang tầng một- - Dòng chữ lớn Viện Nghiên cứu Sinh học Quốc gia thành phố F phản chiếu ánh sáng mờ ảo dưới ánh trăng.
Văn Hạ chỉ nhìn thoáng qua liền nhớ kỹ tất cả các lối vào, lối ra và tên văn phòng. Sự chú ý của anh tập trung vào phòng thí nghiệm thứ nhất, thứ hai và thứ ba, anh dự định xuống xem mấy phòng thí nghiệm này trước đã.
Cửa phòng thí nghiệm khoa thứ ba mở toang, bên trong không có ai, cũng không thấy những thứ khả nghi khác, Văn Hạ dùng đèn pin trên bàn làm việc nhìn quanh phòng, tìm thấy một cái công tắc rồi bật màn hình sáng trước bàn làm việc.
Anh tìm một cái bộ nhớ và download từng văn kiện xuống, sau đó anh cũng chú ý đến cái bản đồ.
"Đây là cái gì?" Người phụ nữ lo lắng nắm tay đứa trẻ, thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải vì sợ bị lại bị đánh lén, nhìn lướt qua bản đồ có điểm sáng kỳ lạ, không khỏi nhíu mày: "Là khu vực hoạt động của những người bị nhiễm bệnh à?"
"Không phải." Văn Hạ click mở folder trong văn kiện, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Những thứ này tượng trưng cho những người đã hóa thú. Bọn họ đều sống ở thành phố F, hoàn toàn khác với những thành phố khác bên ngoài."
Văn Hạ cau mày, nhanh chóng quẹt tay phải trên màn hình sáng để tìm biểu đồ thống kê: "Tôi không biết nhiều về gen... Nhưng từ số liệu có thể thấy tình hình của mọi người sẽ khác sau khi kích hoạt cơ thể mẹ, Đặc biệt là về cơ bản Alpha sẽ bị biến thành dã thú, đồng thời cấp bậc gen cũng được nâng cao, tương đối mà nói thì hành vi sẽ càng trở nên nguy hiểm."
Anh chỉ vào những màu sắc đó và tiếp tục giải thích cho người phụ nữ: "Màu đỏ tượng trưng cho khu vực hoạt động có nguy cơ cao, màu xanh lá cây là khu vực hoạt động có nguy cơ thấp và màu vàng là khu vực hỗn hợp của cả hai"
"Nếu dùng màu sắc dùng để phân biệt, nó chỉ có thể giải thích chuyện tính cách, lời nói và việc làm của những người bị biến đổi sẽ khác trước, thậm chí còn có một số người trong số họ cực kỳ nguy hiểm." Tất cả những gì anh mang ra đều là mấy cái nhỏ nhặt, vẫn chưa bao giờ nhìn thấy một người có sức tấn công cực kỳ mạnh sau khi bị biến thành dã thú. Con báo có thể tính là một nhưng anh không hề quen biết đối phương và không thể phân biệt được đâu là người bình thường đâu là người hóa thú.
Tim anh đập loạn nhịp, nghĩ đến Hạng Thần, nếu Hạng Thần mất lý trí thì Văn Xuyên có thể gặp nguy hiểm!
Gen của nhà họ Hạng vốn đã rất tốt, đặc biệt là Hạng Thần thừa hưởng tất cả những ưu điểm của Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên, một khi hắn thành công hóa thú thì cấp bậc gen chắc không thể so sánh được với người thường, điều đó có nghĩa là cậu sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm hơn.
Văn Hạ thấy dù là một lát thôi cũng không thể đợi được, download văn kiện xong liền lập tức rời đi, nhưng anh lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó nên vội tìm kiếm khắp phòng thí nghiệm, vậy mà lại tìm được một cái thiết bị truyền tin.
Văn Hạ liền liên lạc cho điểm cứu hộ tạm thời chỗ Dương Khánh.
"Ngài Văn?" Khó khăn lắm mới liên lạc được khiến Dương Khánh đang canh giữ ở hậu phương không kìm được mà trở nên hưng phấn: "Mọi người đã đi đâu thế? Tại sao tất cả đều mất liên lạc? Anh có biết mấy ngày qua chúng tôi đã thế nào không? Ngủ không được ăn không ngon, chúng tôi còn chuẩn bị phái người ra ngoài tìm mọi người...".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Không có nhiều thời gian nên tôi sẽ nói ngắn gọn." Văn Hạ cắt ngang sự hưng phấn của Dương Khánh rồi nhanh chóng kể hết tất cả mọi chuyện về thí nghiệm của Nhan Hoàn, về kết quả không có hiệu lực của cơ thể mẹ vẫn được lưu trữ trong điểm cứu hộ tạm thời, về mục đích thực sự của cơ thể mẹ và tình hình ở Thành phố F.
Nói xong rồi mà đầu óc Dương Khánh vẫn đang trống rỗng, cậu ta run giọng nói: "Tôi, anh chậm một chút, tôi... Này là tình huống gì đấy? Tôi không thể tiêu hóa được... Anh nói là mọi người đều phải biến nạp mới có thể sống sót sao? Không còn cách nào khác? Hóa thú... Hóa thú còn chưa chắc có thể sống được?"
Dương Khánh cương quyết lau mặt, nhìn trái nhìn phải, bảo đảm đóng chặt cửa ra vào không ai có thể nghe thấy được, cậu ta mới hạ giọng trầm giọng nói: "Mấy anh muons tôi giải thích với mọi người thế nào? Khi các anh đi ra ngoài, mọi người đều gửi gắm hết tất cả hy vọng lên các anh! Bây giờ lại nói cho tôi biết không thể cứu được? Mẹ nó..."
Dương Khánh thở hổn hển vì ngạc nhiên, cậu ta cũng biết chuyện này không liên quan gì đến đám người Văn Hạ nhưng kết quả này khiến cậu ta thật sự chịu không nổi, những người khác cũng chịu không nổi. Mấy ngày hôm nay điểm cứu hộ giải cứu được rất nhiều người mới sống sót, mọi người đều mong chờ đám người Văn Hạ mang tin tốt và vaccine phòng bệnh về nhưng sự chênh lệch này sẽ khiến người ta phát điên mất!
"Đừng nói cho người khác biết." Văn Hạ nói: "Chúng tôi sẽ tìm cách, nhưng cậu phải biết được ngọn nguồn, nếu thực sự không được..."
Văn Hạ nhíu mày, nhất thời không nghĩ ra cách tốt hơn.
Dương Khánh im lặng một lúc, sau đó nói: "Tôi hiểu rồi, hiện tại phải làm sao bây giờ? Có việc gì mà chúng tôi có thể giúp được không?"
"Không cần dùng cơ thể mẹ mà vẫn có thể phá hủy tất cả." Văn Hạ nói: "Dùng manh mối này lừa Chung Hạo Sinh đi, để xem hắn còn biết tin tức gì khác hay không, bao gồm cả đám súc sinh hạ lệnh thực hiện kế hoạch. Tôi cá là bọn họ vẫn chưa bị kích hoạt, nếu không kế hoạch của Nhan Hoàn đã không được thực hiện thuận lời như vậy. Bọn họ vẫn chưa biết chân tướng của sự tiến hóa nên nhất định đã bị giấu đâu đó rồi, phải tìm được bọn họ!"
Dương Khánh gật đầu: "Được, cứ giao việc này cho tôi."
Khi nghĩ đến những kẻ ngu xuẩn như Chung Hạo Sinh bị lợi dụng đã vậy còn hại chết mọi người liền cảm thấy xương cốt ngứa ngáy, muốn cho đối phương nếm trải mùi vị sống không được chết không xong.
Trước kia thì còn phải phòng ngừa nhiều chuyện nên vẫn phải giữ lại mạng cho đối phương. Nhưng hiện tại cậu ta không còn gì băn khoăn nữa, vừa hay giờ có thể tính luôn thù mới hận cũ.
"Trước đó chú Hạng và tôi đã giữ lại danh sách từ trước," Văn Hạ nói: "Nhổ hết đám gián điệp trong điểm cứu viện đi, để tránh gây thêm rắc rối."
"Hiểu rồi."
"Và giúp tôi liên lạc với một người." Văn Hạ híp mắt: "Người của hội Cộng Sinh, Ân Kỳ. Ông ta ở khu biệt thự thuộc làng du lịch của thành phố H, nơi đó là trụ sở của hội Cộng Sinh. Tôi không quan tâm cậu dùng phương pháp gì, nhất định phải liên lạc với ông ta, nói cho ông ta biết mục đích thực sự của cơ thể mẹ. Nếu ông ta muốn sống thì phải thành thật hợp tác với chúng ta, nếu như tình huống trước lại xảy ra, tôi sẽ tự mình cho ông ta trải nghiệm cảm giác điện giật."
Giọng nói của Văn Hạ quá âm trầm và lạnh lùng, vẻ ngoài quý ông lịch lãm đã bị bóc ra, còn không thèm giả bộ nữa, để lộ ra sự tàn nhẫn trong xương, từng câu từng chữ đều lộ ra vẻ uy hiếp khiến người ta không rét mà run.
Cho dù là cách một cái thiết bị truyền tin nhưng Dương Khánh vẫn có thể cảm nhận được pheromone có tính đe dọa và công kích bộc phát từ bên kia.
"Được, tôi sẽ tìm ông ta."
"Sau khi liên lạc với người đó xong xuôi thì toàn thể đợi lệnh, chờ tin tức của tôi." Văn Hạ nói xong liền cắt đứt tín hiệu.
Thực ra Văn Hạ là một người chỉ quan tâm và che chở duy nhất một người là em trai Văn Xuyên của anh.
Trong mắt anh không ai quan trọng hơn em trai mình, nếu một ngày nào đó Văn Xuyên gặp nguy hiểm mà phải dùng tính mạng của người vô tội để cứu thì anh cũng có thể tắm máu trăm dặm mà không cần chớp mắt, hơn nữa không có bất kỳ áy náy nào.
Lý do anh nhịn Hạng Thần là vì Văn Xuyên thích Hạng Thần, cũng vì có liên quan nên anh mới chấp nhận gia đình của Hạng Thần.
Anh luôn đồng hành cùng Hạng Thần và Hạng Khôn đi làm mấy chuyện mạo hiểm cũng chỉ vì anh sợ Văn Xuyên lo lắng.
Anh chỉ là một doanh nhân chỉ nhìn vào quyền lợi, nếu chuyện đó không có lợi thì anh sẽ không bao giờ quan tâm.
Từ trước đến nay, anh đã sát cánh cùng mọi người trên hành trình này, nhưng anh luôn cảnh giác và phòng bị, chỉ là anh sẽ không để người ta nhìn ra thôi; ngoại trừ Văn Xuyên ra anh không tin bất kỳ ai hết. Tuy nhiên anh cũng không cố ý gây sự với người khác, tất cả đều là bởi vì không có ai thật sự có tính uy hiếp đến anh lẫn em trai mình.
Nhưng hiện tại mọi thứ đã khác, đây là một thành phố thú hóa, đã nằm ngoài ý thức chung của tất cả bọn họ.
Hạng Thần có khả năng là một nhân tố có nguy cơ cao và không ổn định, anh phải tìm thấy Văn Xuyên ngay lập tức.
Anh nghiêng đầu và nhìn cánh tay trái trống rỗng của bản thân, dừng lại trong giây lát.
Hai mẹ con kia sẽ được cứu, nhưng chỉ là một việc ngoài ý muốn mà thôi.
Sau khi giải thích cho Dương Khánh xong, Văn Hạ bình tĩnh cất bộ nhớ rồi đi ra ngoài, người phụ nữ rụt rè đi theo anh. Cô có thể nhận ra sau khi nhìn thấy biểu đồ số liệu, người đàn ông từng có thể nhẹ nhàng đùa giỡn với con gái đã hoàn toàn thay đổi tính cách.
Cô còn không dám thở mạnh, nhưng Tiểu Nghiên Nghiên lại không hiểu chuyện này, cô bé lo lắng nói: "Chú ơi chú bị sao vậy?"
Văn Hạ không nói gì.
Người phụ nữ kéo con gái rồi lắc đầu. ra hiệu cô bé đừng nói gì.
Văn Hạ nhanh chóng tìm đến phòng thí nghiệm thứ hai, vừa đẩy cửa ra đồng tử anh ngay lập tức co rút lại.
Trong không khí vẫn còn mùi của kỳ phát tình, mùi pheromone nồng nặc và hỗn loạn, còn có cả mùi máu tanh và mùi ám muội mơ hồ khó tả.
Mùi pheromone này là mùi rất quen thuộc với Văn Hạ, là mùi của Văn Xuyên.
Văn Xuyên phát tình ở chỗ này? Đã xảy ra chuyện gì gì? Sao có thể?
Anh ngửi ngửi, tinh ý phát hiện ra một cái bàn làm việc lộn xộn, trên mặt đất có vải rách và vài vệt máu nhỏ, còn có giày của Văn Xuyên.
Ngoài ra còn có những sợi lông đen không rõ lai lịch rải rác xung quanh, hiển nhiên không phải của con người, còn có dấu móng vuốt trên sàn nhà.
Văn Hạ lập tức lảo đảo, giơ tay chống đỡ trên bàn làm việc, không dám nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở đây.
Anh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị khuấy động, cục cưng mà anh nắm trong tay cưng chiều nhiều năm như vậy, anh còn sợ đối phương phải chịu uất ức và tổn thương, vậy mà bây giờ lại đánh mất cậu ở một nơi nguy hiểm như vậy! Từ mùi pheromone còn chưa tan hết trong không khí, anh có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo và độc đoán của Alpha đó, áp lực đến bây giờ vẫn chưa giảm xuống, có thể tưởng tượng được đó là một Alpha dũng mãnh như thế nào!
Văn Hạ chỉ cảm thấy khi mình bị đứt tay cũng không đau và tuyệt vọng như bây giờ.
Người phụ nữ ở phía bên kia đột nhiên hét lên, Văn Hạ giật mình hoảng sợ chạy tới liền nhìn thấy đám người của Chu Trì đã chết.
Văn Hạ nhắm mắt, nói: "Cô cứ đợi ở đây."
Người phụ nữ sững sờ, chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua trước mặt khiến cô buộc phải lùi lại vài bước, khi cô tập trung tầm nhìn lại được thì không còn thấy Văn Hạ đâu nữa.
Tiểu Nghiên Nghiên nói: "Oa, chú nhanh quá."
Người phụ nữ cau mày, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, chỉ sờ đầu con gái mà không nói gì.
Văn Hạ không quen sử dụng thứ sức mạnh xa lạ này, nhưng nỗi lo cho em trai khiến anh không học cũng biết, phải dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra toàn bộ tòa nhà này càng nhanh càng tốt.
Đến khi anh quay lại cầu thang, sắc mặt tái nhợt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, không ngừng ù tai, cơ thể anh cảm thấy đầu nặng gốc nhẹ, trước mắt tối đen như mực, trái tim đập hụt hơi đến mức khó chịu.
Có lẽ tụt huyết áp rồi...
Văn Hạ cắn những miếng bánh quy nén lấy từ trong túi của mình, từ từ cảm thấy thoải mái hơn.
Có vẻ như sức mạnh này không thể sử dụng một cách tùy tiện được. Phỏng chừng nó sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng của cơ thể mà thay vào đó tốc độ cũng sẽ nhanh hơn. Thể lực nhanh chóng cạn kiệt sẽ dẫn đến đói, nghiêm túc ước tính có khi còn nguy hiểm đến tính mạng.
Văn Hạ cố gắng thư giãn rồi lau mồ hôi trên trán, quay trở lại phòng thí nghiệm thứ hai.
"Có dấu vết của Văn Xuyên và Hạng Thần trong phòng thí nghiệm. Chắc hẳn là Hạng Thần đã bị hóa thú. Nơi đó gặp thiệt hại nghiêm trọng nhất có lẽ là do sau khi Hạng Thần hóa thú tạo ra." Văn Hạ bình phục hơi thở, nói: "Những nơi khác còn có dấu vết của La Tử Tùng và chú Hạng, nhưng tôi không chắc lắm, hẳn là những người trong tòa nhà này đều đã bỏ chạy."
Người phụ nữ có chút mù tịt: "Vậy thì chúng ta phải... Làm sao bây giờ?"
"Trước tiên tìm một nơi an toàn để thu xếp cho hai người ở." Văn Hạ nói: "Khu vực màu xanh lá cây được đánh dấu trên bản đồ là nơi có nguy cơ rủi ro thấp nên hẳn là nó khá an toàn. Trước tiên đến đó rồi xem xét đi. Sau khi thu xếp ổn thoả, tôi phải đi tìm Tiểu Xuyên ngay lập tức. "
Năm ngón tay người phụ nữ nắm chặt: "Tôi, chúng tôi..."
"Một mình tôi tìm thì nhanh hơn." Văn Hạ nói thẳng.
Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt một chút rồi sau đó cẩn thận nhìn cánh tay cụt của Văn Hạ, gật đầu: "Hiểu rồi.
Ở một nơi khác, quận Kiến Lan của Thành phố F, đây là khu vực được đánh dấu bằng các chấm màu vàng trên bản đồ cho thấy đây là nơi sinh sống hỗn tạp của nhân thú có tính công kích và nhân thú không có tính công kích.
Trên một sườn núi ở quận Kiến Lan có một khu vườn nhân tạo, lúc này ở góc vườn bị đào ra một cái hố lớn, đất vụn được vận chuyển ra ngoài chất thành từng túi đất nhỏ, cái hố đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, càng đi vào thì diện tích của cái hố càng lớn. Cách mặt đất vài mét, thực sự có một cái hang động lớn đủ để mọi người có thể sinh sống.
Cái hố to tròn chỉ có một lối ra vào, bốn vách tường chỉ toàn bùn đất và rễ cây chiếm cứ, thỉnh thoảng có côn trùng đi qua bám trên vách đất, sát vách còn có một tổ kiến ​​rất lớn.
Đột nhiên có nhiều hàng xóm mới, những con kiến không ngừng đi ra thăm dò đường đi, chúng nó tắm tuyến đường dây điện đi vòng quanh đỉnh hang, mà bên trong hang có một con phá hư một nửa đèn pin, chiếu sáng cảnh tượng trắng xóa ghê rợn bên trong hang động.
Một dáng người to lớn thon dài chiếu lên vách tường đất, lông màu xám ngắn rụng xuống theo động tác của hắn, khiến người trong hang động không tự chủ được hắt hơi.
Thân hình to lớn đầy lông cứng đờ, đôi tai tròn tròn linh hoạt xoay chuyển, một khuôn mặt gấu trông rất giản dị và chân thực tiến lại gần người đang hắt xì. Với đôi mắt đen láy như gấu bông, lại có chút ngây thơ dụi dụi chóp mũi của đối phương, rồi lại cọ cọ khóe miệng hồng hào non mềm, như thể ngửi thấy một thứ gì đó thơm ngon liền nâng bàn chân rắn chắc của của mình lên với tâm trạng vui vẻ.
An Tĩnh co vai lại, chen vào trong hang động, nói: "Cho dù trở thành gấu thì cũng không cần bắt chước tập tính của gấu mà đúng không? Chẳng lẽ anh còn muốn ngủ đông à? Anh La..."
An Tĩnh tỏ vẻ vô cùng đáng thương nói: "Chúng ta không thể đi ra ngoài tìm một cái phòng nào đó ở tạm à?"
La Tử Tùng nhìn cậu ta bằng đôi mắt đen, duỗi bàn chân ôm người vào lòng, thân hình to lớn gần như có thể nhấn chìm An Tĩnh vào trong. Anh dang rộng hai chân ra, bàn chân trước quấn lấy cơ thể An Tĩnh, An Tĩnh ngồi giữa hai chân anh. Cậu ta dựa vào cái ghế "sofa bọc da" mềm mại và lông lá, vẻ mặt cậu ta lộ ra vẻ không còn gì luyến tiếc.
"Anh La... Như này thì nóng quá..."
Gấu xám không quan tâm, thấy hiếm lạ nên sờ sờ đầu An Tĩnh, sau đó cúi đầu liếm liếm qua liếm lại giữa cổ và tai của cậu ta, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng dùng răng cắn.
Cứ ôn hòa như vậy, cứ như người đã hung dữ ngậm cổ áo của An Tĩnh và kéo cậu ta suốt quãng đường dài đến đây không phải là anh.
Đầu lưỡi của anh rất hẹp và dài, trên đó có những cái gai ngược mịn, liếm đến mức An Tĩnh phải kêu gào vì đau, tai và cổ chảy máu luôn rồi nhưng bởi vì tốc độ chữa lành cực nhanh nên chúng ngay lập tức biến mất.
"Đã nói là không dùng đầu lưỡi mà!" An Tĩnh vỗ vỗ lên cái mũi của gấu xám, gấu xám kêu lên một tiếng rồi né tránh.
An Tĩnh nắm lông của con gấu xám, phồng má nói: "Cho dù anh có liếm em như thế nào đi nữa thì em cũng không có tuyến thể đâu! Quả nhiên anh vẫn thích Omega nhất! Anh lừa em! Đồ lừa đảo!"
Gấu xám rung rung tai, cái đuôi ngắn nhỏ khẽ đung đưa, thoạt nhìn có chút cứng đờ.
Anh không nói chuyện được nên chỉ có thể ôm An Tĩnh rồi đung đưa, đồng thời duỗi bàn chân ra, ra hiệu cho cậu ta tùy ý chơi.
Sờ lên chân gấu rắn có chút cứng, đệm thịt lớn và mạnh mẽ, móng vuốt sắc bén nhìn có chút đáng sợ nhưng An Tĩnh biết La Tử Tùng sẽ không làm mình bị thương.
Ít nhất là hiện tại vẫn chưa.
Cậu ta đã phát hiện ra chỉ cần La Tử Tùng ôm cậu ta liền rất ôn hòa, tính khí cũng rất tốt và ít nhất cũng có thể giao tiếp; nhưng một khi họ muốn tách ra thì La Tử Tùng sẽ bắt đầu rơi vào cơn thịnh nộ, dáng vẻ đó của anh trông rất đáng sợ, như thể anh sẽ chọn ai đó để cắn.
Lúc đầu là gấu xám ngậm cậu ta tha lên núi nhưng đi được nửa đường thì hình như đột nhiên khôi phục lý trí, cũng có lẽ vì sợ làm cậu ta tổn thương nên không dám lại gần cậu ta, vừa thả cậu ta ra liền muốn rời đi; mà An Tĩnh còn chưa kịp đuổi theo thì gấu xám lại chạy về, trông có vẻ vô cùng lo lắng bất an, thậm chí trong ánh mắt còn có chút hoảng sợ. Khi nhìn thấy An Tĩnh thì lại vô cùng tức giận, rõ ràng là anh tự mình bỏ đi nhưng lại làm như An Tĩnh bỏ rơi anh.
Cũng chính vì chuyện này mà cánh tay của An Tĩnh bị trầy xước, vừa nhìn thấy vết máu, con gấu xám lại kinh sợ. Giống như đã làm sai chuyện nên vểnh tai há miệng, có vẻ mông lung và có chút ngốc.
Vì vậy hai người cứ làm đi làm lại thế này. Gấu xám nhát đến mức muốn bỏ chạy nhưng đi rồi thì lại tức giận đùng đùng quay về, An Tĩnh hoặc là bị ném xuống hoặc là bị ngậm trong miệng lắc lư, không chịu được nữa liền hét lên: "Anh đang chơi em đấy à? Có vui không?"
Con gấu xám dường như cũng lăn qua lăn lại đến mức thấy phiền, thế là đào một cái hố tại chỗ rồi "chôn" mình và con mồi vào đó.
Rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện này thì chính An Tĩnh cũng không biết, nhưng cậu ta cũng không muốn rời xa La Tử Tùng, như thế này là hợp tâm ý cậu ta nhất rồi.
Chỉ là muốn giao tiếp bình thường nhưng cũng không thể. Gấu xám có thể hiểu được lời nói của mọi người, nhưng không thể nói và hành vi rất kỳ lạ. Ngay cả khi trở nên ôn hòa thì dường như cũng không phải là một con người hoàn chỉnh, giống như... Giống như mất đi phần lý trí của con người, chỉ sử dụng bản năng của động vật.
Vẻ mặt An Tĩnh thờ ơ, bị gấu xám ôm rồi ngửi tới ngửi lui, đẩy đi đẩy lại, nói luyên thuyên: "Làm động vật thì lại tích cực chủ động, khi làm người thì điều này không hợp với quy củ, điều kia cũng không hợp quy củ, ngoại trừ việc em hôn anh thì anh đã chủ động hôn em lần nào chưa? Cứ làm người thì không tốt à?"
An Tĩnh nói nói, lại buồn bã: "Anh nhìn đi, bản năng của anh đã lộ ra hết rồi, anh vẫn thích Omega nhất."
Dường như gấu xám đã cảm nhận được nỗi buồn của cậu ta, thế là không khỏi nôn nóng. Ôm An Tĩnh rồi áp cái miệng to nóng hổi vào mặt, tóc, mũi, miệng thêm lần nữa, trong cổ họng phát ra một âm thanh trầm thấp, nghe có vẻ quái dị.
"Không được hôn!" An Tĩnh đẩy miệng gấu xám ra, cậu ta còn nghĩ rằng cả đời này vẫn sẽ từ chối sự chủ động hôn môi của La Tử Tùng, liền cảm thấy thế giới này quá thần bí, cậu ta uể oải nói: "Lưỡi của anh có thể trực tiếp đâm thủng em đấy, anh có chắc là anh muốn chơi hết mình không?"
Gấu xám: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.