(Edit: Đây là tên bài thơ, nàng nào muốn tìm hiểu thì GG nha)
Trang thư Tình lúc này đang đứng ngây người trước gương.
Người trong gương có một mái tóc ngắn, trên người mặc một bộ áo ngủ màu
bạc, ngũ quan thanh tú, nhưng khí chất của nàng đi ra ngoài cũng có thể
thu hút không ít những cái ngoái đầu.
Đối với gương mặt này, nếu là lúc trước, Trang Thư Tình sẽ rất vừa lòng, nhưng trước mắt, nàng không vừa lòng nổi.
Kéo kéo mặt của mình, thật đau.
Không phải mơ.
Nhưng mà, rốt cuộc là Trang Chu mộng hồ điệp hay là điệp diễn Trang Chu?
Nàng là ai? Là Trang Thư Tình hay là Trang Tình?
Nếu như kia chỉ là giấc mộng, vậy Bạch Chiêm đâu? Là nhân vật nàng tạo
ra trong vô thức sao? Nhưng ma hắn rõ ràng sống động như vậy.
Nàng chưa từng có ảo tưởng gì đối với nửa kia của mình, thời niên thiếu
nằm mơ thì cũng là gả cho người có tiền, cho dù lớn hơn mình nhiều tuổi
cũng không sao, nhưng sao lại có thể mơ ra một người có hình tượng như
Bạch Chiêm?
Còn có cả Thư Hàn, nàng chỉ luôn nghĩ rằng bản thân muốn có một ca ca,
chưa từng muốn có một đệ đệ, em trai, em gái trong cô nhi viện cũng đã
đủ nhiều rồi.
Chuyện này, rốt cuộc là sao vậy?
Chuong điện thoại di động đột ngột vang lên, Trang Thư Tình đờ đẫn đi về phía giường, hình như lúc thân thể này tỉnh lại, nàng đang nằm trên
chiếc giường này.
Nói cách khác, nàng chỉ ngủ một giấc mà thôi.
Thật buồn cười, giống như đã từng trải qua một đoạn nhân sinh, hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Trong mơ, nàng có người thân, có người yên, hiện tại, ai có thể cùng nàng?
“Trang Tình, cậu làm sao vậy? Đang cười hay là đang khóc, ở yên trng nhà chờ ta, tớ lập tức đi qua.”
“Không cần, tớ không bị bệnh, chỉ là… mơ một giấc mơ rất đặc biệt, nhất thời chưa thể hồi thần, tớ sẽ đến.”
Đầu bên kia điện thoại vẫn mãi luôn xác nhận, “thât s ự không có chuyện gì?”
“Ừm. Không có chuyện gì, cúp, lát nữa gặp.”
Đánh giá căn phòng thuê này, rõ ràng là nơi vô cùng quen thuộc, nhưng lúc này lại có vài phần xa lạ.
Mở tủ quần áo ra, bên trong không có trường bào rộng tay, không có áo
cánh vài và giày lót đế. Mỗi kiện quần áo, kiểu dáng đều rất ngắn gọn
hào phòng.
Đừng ngốc một lúc lây, trang thư tình mới tùy tiện chọn lấy một bộ, nước mắt nàng không ngừng rơi.
Không có tiếng nức nở, không có tiếng động phát ra chỉ lặng lẽ rơi lệ.
Vừa mở cử ra, luồng không khí nóng lập tức phả vào mat845, đúng rồi,,nơi này cũng đang là mùa hè.
Trang Thư tình nhìn quần dài và áo dài tay nàng đang mặc, không biết đi như vậy ra ngoài có bị cảm nắng hay không.
Một lần nữa quay trở về, lại một lần nữa mở tủ quần áo ra, cầm một bộ áo ngắn tay và quần đùi chuẩn bị đi thay, sau đó yên lặng đem quần đùi bỏ
vào, cầm một chiếc quần lửng đi thay..
Cẳng chân trơn bóng lộ ra ngoài, đeo giày vào, còn chưa đi ra ngoài nàng đã cảm thấy không được tự nhiên.
Cuối cùng vẫn nhận mệnh quay trở lại thay quần dài và giày vải.
Nơi ở của nàng cách cửa hàng thú cưng không xa, đến đó khoảng mười phút đồng hồ.
Cho dù đã đeo kính râm, nhưng khi đến cửa hàng thú cưng cũng bị chảy không ý mồ hôi.
“Trang Tình, cậu bị điên sao? Hôm nay trời nóng nhưng cậu lại mặc nhiều
như vậy, sao không học phụ nữa Arab, che hết mặt và cổ luôn đi.”
Tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn nhanh chóng kéo nàng về phía điều hòa.
Đây là chủ của cửa hàng thú cưng, Lưu Chân Chân, hai người đều là người
đơn giản, hai năm ở chung rất nhanh chóng liền trở thành bạn tốt.
Trang Thư Tình túm người lại, “Bây giờ không thể trực tiếp đứng trước điều hòa.”. Truyện Linh Dị
“Đúng đúng, tớ quên mất cậu là bác sĩ.” Lưu Chân Chân nói móc nàng một
câu, cũng không tiếp tục kéo nàng, “Sao lại như vậy, mới có một đêm đã
giống như thay đổi thành người khác.”
Với cậu đó chỉ là một buổi tối, nhưng với mình đó là hai năm, Trang Thư Tình cười khổ, trong lòng nhịn không được có chút khó chịu, “Đại khái
là bị bệnh rồi.”
Thấy khóe mắt nàng còn ửng hồng, xem ra là đã khóc, với tính tình này
của nàng mà còn khóc, vậy nhất định là đã phát sinh chuyện đại sự, Lưu
Chân Chân không có tiếp tục truy vấn, chỉ hỏi: “Nếu như có chuyện gì khó khăn cứ nói với tớ, nếu là tiền thì không có vấn đề gì.”
“Biết cậu có tiền rồi.”
“Chị đây chính là người có tiền, chỉ thiếu mỗi nam nhân để có thể hưởng
thụ.” Lưu Chân Chân kiêu ngạo giương cằm lên, chỉ vào một con chó quý mà một khách hàng vừa đưa tới: “Làm việc đi tỷ tỷ tăng lương cho.”
”Tuân mệnh, đại tỷ.”
Lưu Chân Chân vừa đi, nét mặt Trang Thư Tình liền thoải mái không ít, tâm trầm xuống.
“Gâu gâu.”
Trang Thư Tình sửng sốt, nàng nghe hiểu lời nó nói, nó nói đuôi nó có chút đau.
Ngày hôm qua, ở nơi này ngày hôm qua, mặc dù nàng có duyên với động vật nhưng nàng không thể nghe hiểu.
Vì để xác định bản thân không có nghe nhầm, Trang Thư Tình cẩn thận nhấc đuôi nó lên kiểm tra, trong đám lông xù có một cây gai nhỏ ghim vào.
Chó là loài động vật rất mẫn cảm, không biết cây gai này bị ghim vào
thịt đã bao lâu, khiến cho nó đã quen với đau đớn ở chiếc đuôi.
Cầm lấy dụng cụ, trừ độc, nhổ đi cái gai, cho dù tâm tư nàng không đặt ở đây, nhưng động tác vẫn vô cùng thuần thục.
Cửa hàng thú cưng không nhỏ, vừa chữa bệnh vừa có dịch vụ chăm sóc làm
đẹp cho thú cưng, ngoài Trang Thư Tình ra bên trong tiệm còn có những
nhân viên khác.
Bác sĩ thì ó ba.
Đại khái bởi vì nàng là người đến sau, lại có quan hệ tốt với chủ cửa
hàng nhất nên quan hệ của nàng với hai người còn lại rất bình thường, có thể coi như là người xa lạ có chút quen biết.
Mò mẫn lăn lộn mấy năm trong xã hội, Trang Thư Tình rất quen với hình
thức ở chung như vậy, đối với mọi người cũng tất nhiên mang theo vài
phần đề phòng, lúc này cho dù nàng ất muốn nói chuyện với nó để xác định bản thân có phải thật sự nghe hiểu lời động vật nói nay không nhưng chỉ có thể sờ sờ đầu của nó, dùng giọng bình thường nhẹ nhàng nói: “Thoải
mái hơn chút nào chưa?”
Con chó nhỏ cọ cọ lòng bàn tay nàng, “Gâu gâu.”
Đau đau.
Trang Thư Tình nhắm mặt lại, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể chống đỡ bản thân không lộ ra vẻ khác thường.
Nơi này không phải Chu Quốc, nàng không phải Trang Thư Tình năm quyền
cao trức trọng trong tay, cũng không có một người cường đại như Bạch
Chiêm để che chở cho nàng.
“Trang Tình, có chút không thoái mái sao?” tiếng bước chân dừng lại bên
người nàng, là Nhậm Vi, một vị bác sĩ th1u y khác trong cửa hàng.
Trong căn phòng mắt mẻ, nhưng trán Trang Thư tình lại đổ đầy mồ hôi,
nàng mở to mắt, bình tĩnh đáp lại, “Hẳn là cảm lạnh, tối qua bật điều
hòa quá thấp.”
Nhậm Vi rất dễ dàng tiếp nhận lời giải thích này, người trẻ tuổi thường
tham lạnh, “Vậy thì nên chút ý một chút, hôm nay trời nóng sẽ hơi khó
chịu, chuyện cũng không nhiều, ta và Lưu Giai có thể ứng phó được, ngươi đi xin nghỉ đi.”
Trang Thư Tình cũng không tiếp tục kiên trì, “vậy đành nhờ hai người rồi.”
“Không có việc gì, lúc trước ta đã xem qua, cũng không có việc gì nhiều.”
“Lưu Giai, có thể chứ?”
Lưu Giai đẩy kính mắt, “Qua vài ngày nữa ta có chuyện muốn xin nghỉ nửa
ngày.” Nhậm Vi rất tự nhiên thể hiện thiện ý với nàng, hiện tại Trang
Thư Tình rất vui vẻ nhận ý tốt của nàng.
Đây là điều kiện, Trang Thư Tình gật đầu đáp ứng, đi ói một tiếng xin
phép với Lưu Chân Chân sau đó liền rời khỏi cửa hàng thú cưng.