Vội vàng dọn dẹp phòng ở một phen để mời tú nương đến.
Lúc trước không có gặp mặt người ta, Trang Thư Tình cảm thấy còn có chút không yên, là người từ trong cung ra, đối với chủ tử trong cung thì
khúm núm, nhưng khi ra khỏi cung ai cũng được xem trọng hai phần, tư
thái đương nhiên sẽ không giống với người ở bên ngoài.
Nàng còn tưởng họ là người khó ở chung nên cũng không lộ diện, đưa bạc
ra liền xong, là người ai cũng không thể cưỡng lại sự chói loá của bạc,
nếu như các nàng thật sự không vừa mắt với số bạc này, cũng sẽ không
tiếp nhận việc làm này.
Nhưng khi thấy được người, nhìn thái độ của đối phương đối với nàng ôn
hòa như gió xuân, phản ứng của Trang Thư Tình liền chậm hai nhịp.
Quay qua liền nghiêm mặt dàn xếp bốn người xong xuôi, lại đàm phán
chuyện tiền tiêu vặt hàng tháng thỏa đáng, sau đó Trang Thư Tình mới vỗ
vỗ mặt hỏi Hướng Tả: “Có phải ta có thân phận gì khó lường hay không?”
”A?”
”Nếu không phải như thế, làm sao Đổng gia lại đem người có khả năng như
vậy an bày đến bên ta? Còn có bốn tú nương này, các nàng là người từ
trong cung ra,nhưng thái độ các nàng đối với ta giống như ta là chủ tử
của các nàng, hay là ta nhớ lầm, các nàng bán mình cho ta sao?”
Hướng Tả nghe được, mí mắt nhảy lên, dù cho thường ngày mồm mép hắn có
nhanh nhẹn nhưng việc này một chút cũng không nói tiếp được.
Trang Thư Tình thật sự không thể hiểu, việc này rất bất thường, giống
như có một đôi mắt ở nơi mà nàng không biết luôn nhìn chằm chằm nhất cử
nhất động của nàng. Nàng cần gì liền đưa cho nàng thứ đó, nhưng lại
không nói cho nàng biết tại sao, nhưng việc tốt như vậy, nàng cũng không dám tiếp nhận.
Nàng thủy chung tin tưởng trên đời này không có bữa ăn nào mà không phải trả tiền.
Vấn đề là, nàng lăn qua lộn lại cũng không thể nào suy nghĩ được bản thân mình có cái gì mà người khác mơ ước!
Không chừng là người biết nàng từ đâu đến, muốn ở trên người nàng lấy ra một chút đồ của thế giới kia?
Ngẫm lại cũng khiến cho người ta không rét mà run.
Một hồi lâu, Hướng Tả mới thốt ra một câu nói: “Chưởng quầy, người trong cung xuất ra cũng không thể nào tốt như tưởng tượng của ngài đâu, ra
cung, lại là người cũng không còn trẻ, đến nhà cũng không có chỗ dung
thân, các nàng cũng cần phải ăn cơm.”
Nhu nhu thái dương, Trang Thư Tình cảm thấy đầu có chút đau: “Tạm thời
cứ tiếp thu lí do thoái thác của ngươi, dù sao ta cũng không thể đuổi
các nàng đi, trong thời gian này ngươi đã vất vả, sau này khai trương
cửa hàng ngươi mỗi buổi sáng đưa các nàng đến chủ thành, tối lại đưa các nàng trở về.”
”Vâng.”
Để tú nương nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau, Trang Thư Tình đem mấy bức hoa văn đến tìm các nàng: “Tuy rằng những thứ này là do ta tự vẽ ra, để mọi người tự thêu, nhưng trong cửa hàng cũng phải có vài món xiêm y làm chủ chốt. Các ngươi chọn ở chỗ ta vài bức hoa văn, mỗi người làm một
kiện, tốt nhất là có thể khiến người khác vừa nhìn mắt liền sáng ngời,
dùng màu sắc lớn mật một chút cũng không sao, cũng có thể lấy nét mộc
mạc làm sở trường, mai lan trúc cúc, luôn có một dạng có thể vào mắt.”
Bốn người nhìn nhau, không có bất kỳ một lời dư thừa nào, từng người chọn một bức rồi chú tâm làm việc.
Đại tổng quản đã nói, bạc tiêu hàng tháng trong phủ đều tính theo bản
lĩnh, nếu cửa hàng buôn bán thuận lợi, bạc của các nàng tất nhiên cũng
theo đó mà tăng, tương đương là một tháng có thể lĩnh hai phần tiền tiêu vặt hàng tháng, điều kiện quyết định là phải dụng tâm làm việc, công tử đang nhìn vào bọn họ!
Trang Thư Tình lại cảm thấy các nàng nghe lời có chút hơi quá.
Nếu Trần Nguyên biết suy nghĩ trong lòng nàng cũng chỉ có thể thở dài,
chỉ cần là chuyện công tử phân phó xuống, dù là hắn thì có đôi khi cũng
phải dùng sức mới có thể qua được! Huống chi là những người khác.
Tuy rằng việc trong lòng đè nặng, nhưng chuyện nên làm Trang Thư Tình
cũng không hàm hồ, tú nương làm đồ may sẵn, còn tất cả nương tử đều mời
vào bên trong nhà, vải dệt này do nương tử từ cửa hàng vải của Vu nương
tử đưa tới.
Tự làm ở cửa hàng, nhất thời mọi người sẽ có không thích ứng, xem ra một tháng có thể kiếm hơn bình thường hai lần, thậm chí càng nhiều hơn nữa
cũng quy củ nhận.
Mặt khác lại thuê một phụ nhân đến nấu cơm quét dọn, bên này do Chu Châu làm quản sự, chuyện bên này tạm thời nàng cũng không cần phải lo lắng.
Trang Thư Tình đem tâm tư đều đặt ở cửa hàng mới bên kia.
Làm xiêm y cho các công tử tiểu thư, loại vải dệt bình thường tất nhiên
là không được. Dùng thời gian hai ngày, Trang Thư Tình mới quyết định
chọn một xưởng dệt thường nhập vải vào cung, hơn nữa trên giấy trắng mực đen còn viết yêu cầu của nàng và những hậu quả của đối phương, rồi
trịnh trọng ấn dấu tay.
Sau đó còn tìm các loại vật phẩm có thể bài trí, không thể quá quý, cũng không thể là phế vật, nhìn đến mắt đều mỏi, lầu trên lầu dưới tính lên
tính xuống, qua mấy ngày mới miễn cưỡng chọn đủ.
”Ba mặt trên tường dùng vải dệt xanh da trời, nóc nhà cũng nên phô ra,
nhưng tốt nhất là đổi màu sắc khác, vải dệt cũng phải chọn loại vải tốt
một chút. Đến lúc đó ngươi xem xem màu gì là thích hợp nhất, không cần
bố trí tường dày như vậy, để chúng vừa phải, rời rạc một ít, nhẹ nhàng
phất phới theo gió sẽ đẹp mắt hơn, phía trên có thể đặt thảm, cảm giác
giống như bên trong cửa hàng ở đâu cũng có thể nhìn thấy...”
Trang Thư Tình càng nói càng cảm thấy đau lòng, thảm thật quý a! Những
vật khác cũng đều không phải giá bình thường có thể mua được! Nếu như
không đông khách, nàng phải làm bao nhiêu mới có thể hồi lại vốn chứ?
Điều kiện tiên quyết là phải có khách đến!
Thở ra một hơi, Trang Thư Tình vẫy vẫy tay: “Trước cứ như vậy đi, hôm nay về trước.”
Hướng Tả nhịn cười đi đóng cửa, nhìn chưởng quầy mua những thứ này thật
có ý tứ, không biết công tử có phải cũng nghĩ như vậy hay không, hắn có
nhìn thấy công tử vài lần.
Vào lúc ban đêm, Hướng Tả đã bị công tử triệu trở về.
”Ước chừng khi nào thì giao hàng?”
”Thời gian còn chưa định, chưởng quầy nói đến cuối mới bày trí mấy thứ kia, cho nên xem đồ tốt đều phải đặt tiền cọc.”
Bạch Chiêm duỗi thẳng chân dài, nâng tay tựa đầu lên, tiện tay lấy bạch
ngọc quan ném lên trên bàn, vài sợi tóc rối tung xuống, rõ ràng là một
bộ dáng khiến người khác thoạt nhìn nhu hòa nhưng ở trên người Bạch
Chiêm lại càng hiển ra sự sắc bén lãnh liệt: “Tra xem người đứng đầu mấy cửa tiệm kia là ai, biết vậy mà vẫn ra cái giá kia ở trước mặt nàng,
tốt nhất là đem người đưa đi.”
Trần Nguyên hít một hơi thật sâu, cảm thấy công tử nhà hắn không nên vừa nhìn liền thích quá nhiều người, nếu như chuyện này xảy ra, tiền a,
không biết sẽ thâm hụt đến mức nào.
”Công tử, một nhà trong đó là của ngài.”
”Vậy thì càng tốt, trong phủ có cái gì thích hợp đều đưa qua đi.”
Không biết vì sao, Hướng Tả cảm thấy rất muốn cười, tận lực nhịn xuống
nụ cười chuẩn bị bật ra ở khoé miệng, nói: “Công tử, đây đều là vật phẩm mà chưởng quầy tự mình chọn, dù có thay đổi cũng không có khả năng
không bị phát hiện. Trước hết không bằng thay đổi hết những thứ có thể
thay đổi, còn những thứ khác vẫn cứ đưa đi, việc chọn mua một số thứ là
nô tài chọn, sẽ tự mình đi nói với chưởng quầy, trong cửa hàng chỉ cần
có một phần tư trân phẩm cũng đủ rồi.”
”Khó có lúc ngươi thông minh ra một chút.” Không đợi Hướng Tả nhẹ nhàng
thở ra, Bạch Chiêm lại nói: “Một phần tư hình như còn thiếu, ngươi tưởng mấy người ở thành này đều là người mù hay sao? Ít nhất phải có ba phần
tư trân phẩm, nếu có thể thay đổi toàn bộ là tốt nhất.”
Hướng Tả mang vẻ mặt cầu xin nhìn về phía đại tổng quản, việc này khó
khăn quá lớn! Người trong nội thành không phải là người mù, chưởng quầy
cũng không phải a! Nếu hắn thay đổi hơn phân nửa, chưởng quầy làm sao có thể không nhìn ra được!
Công tử thật chính là muốn để cho chưởng quầy nhìn ra đi! Bằng không thế nào mỗi lần đều khiến hắn làm việc có trăm ngàn chỗ hở!
Trần Nguyên dứt khoát bỏ hắn qua một bên, chuyện công tử quyết định có
khi nào thương lượng mà hắn tìm được đường sống? Lúc này không đem hết
chuyện đổ cho Hướng Tả cũng đã là buông tha cho hắn.
”Làm không được?”
Hắn nếu trả lời làm không được, công tử sẽ như thế nào?. Truyện Cung Đấu
”Đổi người khác đến...”
”Công tử, thuộc hạ nhất định làm được!”
Hướng chiêm vừa lòng, “Tự mình đi khố phòng chọn, thấy cái gì thích hợp thì lấy cái đó.”
”Vâng.”
Trần Nguyên đồng tình liếc mắt nhìn Hướng Tả, nhìn công tử tính toán vội vàng nói chính sự: “Công tử, thuộc hạ có việc bẩm báo.”
”Quyền hạn ta cho chưa đủ lớn hay sao?” Bạch Chiêm đứng dậy, hắn cao hơn Trần Nguyên nửa cái đầu, mặt buông một bộ dáng giống như người ở trên
cao nhìn xuống.
Trần Nguyên căng thẳng trong lòng, không giống như vừa rồi rời rạc nhàn
nhã, mà trịnh mà trọng nói: “Quyền hạn công tử cho thuộc hạ đương nhiên
rất lớn, nhưng thuộc hạ lại không phải là công tử.”
Bởi vì không phải hắn, cho nên có một số việc cũngkhông thể tự tiện thay hắn quyết định, Bạch Chiêm lý giải ý tứ trong lời nói của hắn, giận dữ
cũng dịu đi: “Việc của Võ quốc?”
”Vâng, công tử anh minh, thái sư võ quốc gởi thư tới, từ tháng tư tới
nay Võ quốc liên tục gặp thiên tai, mùa đông sợ là phải chịu khổ sở,
mong ngài đưa ra chủ ý, dẫn dắt Võ quốc đi qua cửa ải khó khăn này.”
Địa vị Thái sư Võ quốc ở võ quốc tương đương với quốc vương, thậm chí
quốc vương còn không bằng, thái sư còn giỏi hơn cả quốc vương. Nhưng từ
trước tới nay trong lịch sử của Võ quốc chưa bao giờ có phát sinh việc
thái sư soán vị, bọn họ an vị trên vị trí kia tận tụy cẩn trọng làm việc bọn họ nên làm.
Năm đó cũng là ông dẫn đầu tới tìm Bạch Chiêm, muốn Bạch Chiêm phải ngồi trên kia vị trí kia, dù cho sau này Bạch Chiêm biết thân thế của mình,
hơn nữa không có nửa phần giấu diếm nói cho hắn biết, thái độ hắn cũng
không có cải biến.
Trần Nguyên kỳ thực rất bội phục lão nhân kia.
Bạch Chiêm không hiểu: “Việc này có liên quan gì tới ta? Ta không phải
đã sớm nói không cần để ý tới chuyện Võ quốc sao? Chẳng lẽ nói nếu ta
mặc kệ bọn họ sẽ khiến cho Võ quốc bị diệt vong sao?”
Đương nhiên không có khả năng, Trần Nguyên không thể nói là do mình có
một chút mềm lòng, hàng năm Võ quốc đưa tới cho công tử nhiều hiếu kính
như vậy, dù cho ngài ấy không tại vị thì cái tâm ý này không thể xem
nhẹ.
Bất quá việc hắn có thể làm cũng chính là nói ra một chút thôi, công tử đã nói không, mặc kệ là ai cũng không thể có biện pháp.
Khoan! Đợi chút!