Editor: D Ẹ O
Sở Hướng Thiên bất ngờ, thằng bé cùng lắm chỉ chừng mười tuổi, đứa bé trong lòng nó lại càng nhỏ, gầy như con gà con, đôi mắt lại to tròn, đen kịt, luôn trốn trong lòng thằng bé lớn, cảnh giác quan sát thế giới bên ngoài.
“Giỏi.”
Sở Hướng Thiên bật cười, cũng không xóa bản đồ đi, bàn tay to vỗ lên bờ vai nhỏ của thằng bé, “Dù cho rơi vào hoàn cảnh nào, cũng không được đặt toàn bộ hy vọng lên người khác.”
Thằng bé chỉ liếc nhìn hắn, rồi rũ mi không nói thêm lời nào.
Còn ở phía bên kia, đoàn người của Phó Điềm ngày đêm lên đường, không ngừng nghỉ chạy đến Sơn Dự quan, bọn họ mang theo lương khô, đến giờ cơm thì dừng lại ăn, nếu lạnh thì hớp chút rượu ấm thân.
Đội trưởng vốn định nhóm lửa đun chút nước nóng cho Phó Điềm nhưng lại bị cậu từ chối, Phó Điềm cắn miếng bánh khô cằn, uống một hớp rượu nhỏ, lau miệng đứng dậy lên ngựa, “Bảo bọn họ mau lên, ăn xong thì nhanh chóng lên đường.”
Thấy cậu như vậy, đội trưởng cũng không dám khuyên, không thể làm gì khác hơn là bảo binh lính ăn nhanh rồi gấp rút khởi hành lên đường.
Đi bất kể ngày đêm, đến nửa đêm ngày thứ ba, họ đã tới Sơn Dự quan.
Ngoại tộc vẫn như hổ rình mồi, Sơn Dự quan siết chặt đề phòng, dù là nửa đêm trên tường thành vẫn sáng đuốc đèn, binh lính tay cầm đao thương đi tuần tra, bỗng nghe dưới cửa thành có tiếng động, họ đề cao cảnh giác.
“Kẻ nào?!”
Đội trưởng lấy lệnh bài ra, “Giáo úy Cấm Vệ quân Hoàng thành Tiết Thanh Sơn, phụng mệnh hoàng thượng hộ tống Khang Nhạc Hầu đến Sơn Dự quan, kính xin hãy mở cửa thành để chúng ta vào.”
Dù đã có đuốc, song đêm đen mờ mịt khó phân biệt thật giả, nhưng xác thực được một điều rằng đám người này mặc quần áo của Đại Sở, truyền lệnh binh sĩ mau đi cấp báo.
Chỉ chốc lát sau, cửa thành từ từ mở, một đội binh lính giương đuốc, tay phải cảnh giác đặt tại bội đao bên hông, chậm rãi đi ra.
Tiết Thanh Sơn ném lệnh bài sang, binh sĩ dẫn đầu chụp lấy, soi dưới ánh lửa cẩn thận kiểm tra, khi thấy đúng là lệnh bài, nhìn người đứng ở đội ngũ bảo vệ ở chính giữa, người nọ che kín từ đầu đến chân, tuy quần áo dính đầy sương gió, nhưng khí chất quả hơn xa người thường.
Đón người vào trong, binh sĩ dẫn đầu đưa bọn họ đến nội đường nghỉ ngơi, “Đã phái người đi mời Chu đại nhân, các vị kính xin hãy đợi một chút, chờ khi Chu đại nhân xác nhận thân phận xong, mọi người có thể về nghỉ.”
Phó Điềm tháo mũ trùm xuống, nhìn quanh bốn phía, các chiến sĩ đều mặc giáp tay cầm trường thương, ánh mắt vững vàng khóa trên người bọn họ, như sợ họ là gian tế giả danh, ngừa họ làm ra chuyện bạo động.
Nghĩ đến tình hình thế cuộc mà Sở Phượng Nguyên từng nói, cậu chợt hiểu: “Chiến sự hiện giờ đang căng thẳng?”. Truyện Nữ Phụ
Binh sĩ gật đầu, thận trọng nói: “Trời rét đậm, ngoại tộc không đủ lương thực, không phá được thành thì chỉ còn con đường chết, vậy nên chúng rất điên cuồng.” Tấn công bất chấp ngày đêm, dùng tất cả các loại kế sách mưu mô tàn độc nhất, bọn họ không thể không đề phòng.
Mọi người ngồi chờ một hồi, Chu Truyện Thanh liền vội vội vàng vàng chạy tới, giọng y vọng lại từ đằng xa, “Ngươi mới nói ai tới?”
“Khang Nhạc hầu?” Y vừa khoác áo choàng, vừa nhìn về phía đoàn người, giọng nói kinh ngạc cũng im bặt ngay khoảnh khắc nhìn thấy Phó Điềm.
Trầm mặc hồi lâu, y mới nhanh chân tiến tới, đầu đau như búa bổ, “Tại sao đệ lại chạy tới đây? Mẫu thân có biết không?”
Phó Điềm căng thẳng, lắc đầu, “Nương không biết, đệ sợ bà ấy lo lắng, nhưng hoàng thượng đã đồng ý.”
Chu Truyện Thanh yên lặng, không biết nên nói sao cho phải.
Sở Hướng Thiên mất tích hơn mười ngày, trong mười ngày này ngoại tộc điên cuồng tấn công thành trì bất kể ngày đêm, lại thêm thiếu thốn lương thực, y không dám mạo hiểm ứng chiến, cắn răng trấn thủ.
Vào thời điểm như thế này mà Phó Điềm còn tự ý chạy tới đây, y day trán, “Đệ đừng quậy, tình thế bây giờ rất nguy hiểm, lỡ xảy ra chuyện gì, thì hỏi ta phải biết ăn nói làm sao với Phượng Chương và Thư Nguyệt đây?”
Y nhìn về phía Tiết Thanh Sơn, “Ngoại tộc đang rất điên cuồng, ta cũng không chắc liệu có chống đỡ nổi không, đến bước đường cùng thì chỉ còn cách mở cửa thành cứng đối cứng, trong thành hiện giờ thực sự quá mức nguy hiểm, các ngươi đưa người đến như nào thì trả người về như vậy ngay cho ta!”
Phó Điềm còn đang muốn cãi, lại đột ngột nghe thấy tiếng kèn lệnh vang lên, cùng những tiếng hò hét vang dội, Chu Truyện Thanh biến sắc, mặt y lập tức trở nên nghiêm nghị, “Tất cả mọi người theo ta ra ngoài nghênh địch!”
Binh lính chỉnh tề đi theo sau, Chu Truyện Thanh vội vàng quay đầu ra lệnh, “Lập tức trở về Khánh Dương ngay, nơi này không phải chỗ đệ nên đến!”
Phó Điềm tiến lên trước một bước, hô to: “Lúc đệ đi lương bổng đã gom xong, mọi người cố kiên trì, thêm mấy ngày nữa sẽ giao đến.”
Chu Truyện Thanh khựng lại, đưa lưng về phía cậu gật đầu, sau đó mang người nhanh chóng rời đi.
Phó Điềm nhìn theo bóng lưng họ, đội mũ trùm lên, nói với Tiết Thanh Sơn: “Mang lương khô, theo ta vào núi.”
Tiết Thanh Sơn Thần biến sắc, sợ đến mức quỳ một chân xuống, “Xin Hầu gia đừng! Ngoài kia đang chém giết, ra khỏi thành bây giờ lỡ…”
Phó Điềm vẫn bình tĩnh, cậu biết bây giờ mà ra khỏi thành rất nguy hiểm, nhưng nếu không mau chóng tìm được hắn, cậu sợ Sở Hướng Thiên sẽ gặp nguy.
Hơn nữa… Cậu liếc mắt về phía cửa thành Bắc, nơi đó còn vang tiếng chém giết kịch liệt, tướng sĩ Đại Sở mất chủ tướng, ngoại tộc thừa lúc vắng mà vào, tiến công ngày một dữ dội, không chỉ cậu cần Sở Hướng Thiên trở về, mà cả những binh lính ngoài kia cũng cần Sở Hướng Thiên tọa trấn.
“Các ngươi muốn kháng chỉ không tuân?” Phó Điềm cụp mắt nhìn Tiết Thanh Sơn đang nửa quỳ, “Hoàng thượng lệnh cho các ngươi hộ tống ta đi tìm Dục vương, bây giờ còn chưa vào núi ngươi đã muốn kháng chỉ?”
Đáy mắt Tiết Thanh Sơn lộ vẻ sầu khổ, giãy dụa nửa ngày mới cắn răng nói: “Thần không dám.”
Phó Điềm không muốn lãng phí thêm thời gian, cậu xoay người cất bước.”Vậy thì mau lập tức chuẩn bị, chúng ta sẽ vào núi từ cửa trong.”
Sơn Dự quan có rất nhiều núi, tường thành được xây tựa lưng vào núi, uốn lượn như dáng rồng đã bảo vệ cho Đại Sở bao đời nay, thực ra sâu trong núi cũng có đường dẫn ra ngoài thành, nhưng do núi non trùng điệp nguy hiểm rình rập, ít có ai dám đặt chân đến.
Phó Điềm sờ tay lên khóa Trường Sinh trong cổ áo, lòng thầm cầu khẩn, mong rằng cậu có thể nhanh chóng tìm được Sở Hướng Thiên.
Số binh cùng theo vào núi giảm xuống còn hai mươi người, tuấn mã đổi thành ngựa lùn chịu được vùng sương tuyết lạnh giá, lương thực tiếp tế được buộc sau lưng ngựa, đoàn người lặng yên không một tiếng động vòng qua chiến trường, tiến vào trong núi thẳm.
Phó Điềm khoác áo lông cừu dày nặng, trùm mũ che kín cả khuôn mặt, chỉ để chừa đôi mắt để nhìn đường.
Trong núi, tuyết đã phủ trắng xóa, trời có thể đổ tuyết bất cứ lúc nào, cứ đi một chốc, dấu vó ngựa đằng sau sẽ bị tuyết vùi lấp, càng đi sâu, đường càng lắc léo ngoằn ngoèo, không cẩn thận sẽ rất dễ bị lạc.
Tiết Thanh Sơn vừa đi vừa làm ký hiệu ven đường, Phó Điềm lại đi đầu, làm vậy rất dễ gặp nguy hiểm, lỡ như có chuyện gì bọn họ cũng không cản kịp.
Nhưng Phó Điềm vẫn kiên trì, cậu từ chối đề nghị để cậu đi giữa để dễ bề bảo vệ của Tiết Thanh Sơn, tự mình cưỡi ngựa dẫn đầu, duy trì khoảng cách với đội Tiết Thanh Sơn cỡ mười bước.
Mỗi đoạn đường Phó Điềm qua, cậu sẽ nhỏ giọng dò hỏi các cây cối ven đường, thử xem liệu chúng có từng gặp đoàn người nào ở trong núi hay không, nam nhân dẫn đầu có bề ngoài cao to.
Có cây sẽ đáp lời cậu, cũng có cây không, Phó Điềm vẫn kiên trì hỏi từng cây một, nếu có cây nào có thể đáp rõ ràng, cậu sẽ dùng sức mạnh bản nguyên trao đổi, xin chúng giúp đỡ hỏi thăm tin tức xung quanh.
Bọn họ vào núi tìm kiếm đã ba ngày, trong ba ngày này tuyết rơi ngày càng đậm, đường núi càng khó đi, Phó Điềm vẫn đi trước dẫn đường, nhìn chỉ như đang tản mạn tìm kiếm không mục đích, Tiết Thanh Sơn theo sát sau, nhìn cậu thỉnh thoảnh lại rầm rì ghé vào mấy cây ven đường không biết đang làm gì.
Hắn nhớ tới lời dặn dò trước khi đi của hoàng thượng, thầm ra quyết định, chờ thêm hai ngày nữa, nếu còn không có kết quả, hắn sẽ đánh ngất cậu cưỡng chế đưa người về.
Phó Điềm không hề hay biết suy nghĩ của hắn, những ngày qua cậu đã hỏi vô số cây hoa cỏ, có lúc nói từng thấy, đôi lúc lại bảo không, nếu nói có cậu sẽ vạch ra phương hướng, rồi thuận theo mà đi, vừa đi lại vừa hỏi, trừ những lúc ăn ngủ nghỉ, thời gian còn lại cậu luôn trao đổi cùng đám cây.
Lại hỏi một gốc cây già, cậu thậm chí còn không ôm mong đợi gì, “Ngươi có từng thấy đoàn người nào không? Họ mặc khôi giáp cưỡi ngựa, dẫn đầu là một nam nhân rất cao lớn, còn cầm trường thương…”
Cây già ngâm dài, một lát sau mới chậm rãi nói: “Ngày hôm hay hôm qua gì đấy ta có thấy, rất nhiều người đi ngang qua ta…”
Phó Điềm mừng như điên, “Vậy ngươi có biết họ đi đâu không?”
Cây già nói: “Hướng trước mặt.”
Phó Điềm chỉ về một hướng để xác nhận, “Hướng này?”
Cây già đáp phải, Phó Điềm vội cảm ơn, bàn tay đặt trên thân cây già một lát, sau đó nói với Tiết Thanh Sơn, “Tìm được rồi, hướng bên này!”
Đây là tin tức rõ ràng nhất cậu nhận được trong ba ngày qua, lại thêm thời gian nó nói cũng ngắn, nếu bọn cậu nhanh chân, không chừng có thể men theo dấu bọn họ để lại mà tìm.
Tiết Thanh Sơn bán tín bán nghi đuổi theo, thấy cậu khẳng định vậy cũng không tiện nói gì, không thể làm gì hơn là theo cậu tăng nhanh tốc độ chạy về phía trước.
Đoàn người đi khoảng một canh giờ, bỗng có người nhìn chằm chằm một thân cây rồi hô lớn: “Ở đây có một ký hiệu!”
Binh lính vừa thốt lên là người phụ trách đánh dấu ký hiệu dọc đường đi, hắn đang định tìm nơi thích hợp để đánh dấu như thường lệ, thì vô tình phát hiện một nơi khác trên cây cũng có đã được đánh dấu.
“Là của quân ta để lại.” Tiết Thanh Sơn tiến đến kiểm tra, trong quân đội tự có ám hiệu riêng, chỉ có người phe mình mới biết được. Bầu không khí nặng nề được xoa dịu, Tiết Thanh Sơn vui mừng hô cao giọng, “Tiếp tục hướng phía trước!”