"Cấp cấp như luật lệnh, đốt!"
Âm thanh hùng hậu vang lên, một thanh kiếm gỗ múa may như gió. "Bốp", kiếm xiên vào lá bùa trên bàn, lá bùa bốc cháy...
An nhi kiểng chân nghểnh cổ trong đám đông lên coi. Cái bóng màu vàng nện bước có thứ tự, một loạt động tác thập phần trang nghiêm làm nàng mở rộng tầm mắt. An nhi lầm bầm:
"Thật lợi hại!"
"Đương nhiên, " một nha hoàn đứng trước An nhi bỗng đón lời, vẻ mặt biết rõ mọi chuyện nói. "Ngài pháp sư này chính là Thiên Chính sư phụ, rất có danh tại thành Nam. Ba đời phục yêu trừ ma. Người bình thường không mời được ngài đâu. Ba ngày hành pháp này á, tiêu tốn không ít bạc - số bạc này á, đủ cho nha hoàn chúng ta cả đời cơm áo không lo!"
"Nhiều vậy!? Thiên Chính pháp sư rốt cuộc có gì hơn người hở?" An nhi kinh ngạc.
Cách đó không xa, khói đã tản bớt, mặt nghiêng cương nghị của Thiên Chính pháp sư lộ ra.
Nha hoàn kia chưa mở miệng thì đã có nha hoàn khác xoay đầu lại, hạ giọng nói: "Gì, ngươi không biết hả?"
An nhi lắc đầu: "Ta là nha hoàn Bùi phủ, lần đầu tiên tới thành Nam, không rõ chuyện bên này."
"Ồ, khó trách!" Nha hoàn đó nhìn An nhi, nói tiếp: "Thiên Chính pháp sư vốn là cao tăng Linh Nguyên Tự. Nghe nói, có một ngày, ngài bỗng mơ thấy Phật Tổ chỉ điểm nên hoàn tục, trở về nguyên quán Tô Châu giải nạn cho chúng sinh."
An nhi nao nao: "Không phải nói mời được Thiên Chính pháp sư là rất nhiều bạc sao? Người bình thường không mời nổi, tiêu tai giải nạn???"
Nha hoàn nghẹn lời, hơi xấu hổ, một lát sau mới nói: "Người ta là đắc đạo cao tăng, ai cũng mời được vậy không phải mệt tới chết? Mà, cao tăng thì cũng phải ăn cơm thôi, đâu phải thần tiên, trên đời này không có tiền làm sao sống? Hơn nữa, nếu thật sự có yêu ma quấy phá, Thiên Chính pháp sư vẫn sẽ ra tay tương trợ. Có điều, nếu là pháp sự tầm thường thì, người ta cũng không thể nhận đi."
Nha hoàn lại kiêu ngạo nói tiếp, "Bất quá, Kỷ phủ chúng ta hành pháp tất nhiên là phải mời pháp sư tốt nhất Tô Châu. Tiểu thư là đại sự, sao có thể chậm trễ?" . Ngôn Tình Cổ Đại
An nhi thấy có đạo lý nên gật đầu. Rồi lại nhìn Thiên Chính pháp sư cách đó không xa đang làm pháp sự. Đạo bào màu vàng dưới ánh mặt trời sáng sớm phủ lên một tầng màu đỏ, làm phong thái thêm nghiêm trang. An nhi như có điều suy nghĩ nhìn Thiên Chính pháp sư mà trầm ngâm.
Chừng nửa canh giờ sau, Thiên Chính pháp sư chỉ trên không và vung bụi ra, rồi niệm niệm cái gì xong mới thu lại kiếm gỗ.
Thiên Chính pháp sư hướng một tiểu đồng phía sau nói: "Tiểu Lượng, thu dọn."
Tiểu Lượng nghe vậy gật đầu, rồi tiến lên dọn dẹp bàn án. Còn Thiên Chính pháp sư thì nhấc chân đi lại linh đường ở phía sau.
Đứng ở cửa linh đường, Kỷ Xuyên thấy thế lễ phép hướng Thiên Chính pháp sư nói: "Pháp sư, vất vả!"
Thiên Chính pháp sư gật đầu, cũng không nhiều lời mà bước vào linh đường. Thiên Chính pháp sư nhìn một vòng linh đường rồi lấy ra bốn lá bùa trong ngực. Lá bùa được vẽ loạn xạ bằng mực đỏ. Hai tờ chia ra dán vào quan tài và bàn thờ. Còn lại hai tờ thì đốt, để ở hai bên cửa.
Lúc này, Thiên Chính pháp sư mới chuyển hướng về Kỷ Xuyên, nói: "Rồi."
"Phiền toái Thiên Chính pháp sư." Kỷ Xuyên chắp tay. "Kỷ gia đã chuẩn bị nơi cự ngụ cho ngài, bên này, mời."
Thiên Chính pháp sư chắp tay sau đít ứng một tiếng, rồi đi cùng Kỷ Xuyên.
"Giải tán!!!" Không biết là ai nói, nguyên bản nha hoàn gia đinh vây xem đều từ từ trở về. Và không có ai chú ý tới một bóng dáng nhỏ nhỏ vẫn đứng tại chỗ nhìn Tiểu Lượngthu dọn.
Tiểu Lượngthu dọn xong, ngẩng đầu thấy sư phụ đã đi xa, cậu vội vác hành lý lên lưng rồi bước theo chân sư phụ. Chẳng qua, đi chưa được mấy bước thì thấy phía sau có người. A Lượng nhíu mày, đột ngột dừng bước, quay đầu lại.
Một cô nương mười mấy tuổi mặc phục sức nha hoàn màu hồng nhạt, thấy Tiểu Lượng quay đầu lại thì bối rối - nhưng không có trốn tránh - mà ngập ngừng bước tới:
"Ngươi... chào ngươi. C-có tiện nói chuyện không?"
Tiểu Lượng ngẩn ra, thấy đối phương nói vậy thì phân vân. Tiểu cô nương tiến lên, hỏi cũng không hỏi mà kéo tay áo Tiểu Lượng đến một bụi cây. Tiểu Lượngcả kinh, phủi tay tiểu cô nương ra, vừa thẹn vừa vội nói:
"Ngươi muốn nói cái gì thì nói, ấp a ấp úng, còn thể thống gì?"
Tiểu cô nương đó là An nhi. An nhi nghe vậy cũng ngại mà buông tay ra, rồi nàng nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý mới đè giọng nói:
"Ta sợ có người nghe thấy. Chuyện này khẩn cấp nên mới lén nói với ngươi."
Tiểu Lượng đi theo sư phụ mình từ nhỏ, cậu chưa từng tiếp xúc với nữ tử bao giờ, thấy An nhi đã nói vậy đổi lại là cậu ngượng ngùng.
Tiểu Lượng bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi. Ta thấy nơi này cũng không có ai. Rốt cục ngươi tìm ta có chuyện gì? Sư phụ nếu không thấy ta theo kịp, người sẽ mắng ta mất!"
"Ồ! Thì ra Thiên Chính pháp sư là sư phụ ngươi nha, vậy thì tốt quá!" An nhi nghe vậy, nhất thời sửa lại chủ ý ban đầu; trong lòng có kế sách mới, "Ta có việc muốn tìm ngươi hỗ trợ. Thật sự chuyện này rất quan trọng... Nó liên quan đến tính mạng thiếu phu nhân nhà ta!"
"Cái gì?"
An nhi cắn môi, giải thích: "Thiếu phu nhân nhà ta mấy ngày nay sức khỏe ngày càng kém, hơn nữa phòng của nàng lạnh hơn so với bình thường, làm người ta thấy không ổn chút nào. Ta... Ta hoài nghi..." An nhi lại đè giọng, ngữ khí cổ quái nói. "Ta hoài nghi thiếu phu nhân... bị ám!"
Tiểu Lượng không ngờ An nhi nói vậy, cậu cũng hơi hồ nghi: "Lời này, là thật sao?"
An nhi sợ Tiểu Lượng không tin, vội gật đầu: "Ta nghe Thiên Chính pháp sư có danh vọng rất cao, ngươi là đồ đệ của ngài nên ta nghĩ ngươi cũng hiểu biết chút ít. Không biết... ngươi có biện pháp nào trừ tà không hả?"
Rồi An nhi bổ sung, "Có điều, thiếu phu nhân nhà ta không tin. Ta sợ nàng không vui, nên ta cần biện pháp kín kẽ hơn. Ngươi là đồ đệ Thiên Chính pháp sư, nhất định là có biện pháp, đúng hay không?"
"Này..."
Tiểu Lượngcũng không phải là tin An nhi, nhưng nghe nàng tín nhiệm mà nhìn mình, trong lòng cậu vẫn có sự hưởng thụ. Suy nghĩ một lúc, Tiểu Lượng lấy trong hành lý ra một thứ đưa cho An nhi,
"Ta không biết, và không chắc có phải bị ám hay không. Lần này đến Kỷ phủ chủ yếu là làm pháp, còn chuyện khác thì sư phụ không rảnh để ý tới. Nhưng, nếu ngươi đã hoài nghi, vậy thì dùng cái này đi - nếu thiếu phu nhân nhà ngươi thật sự bị ám, có lẽ nó có tác dụng. Cho dù không có thì cũng không sao, nó cũng không phải quý giá gì, ngươi có thể được an lòng."
An nhi vui vẻ, vội tiếp nhận: "Không biết cái này dùng như thế nào?"
Tiểu Lượng nhìn phương hướng Thiên Chính pháp sư rời đi, trong lòng cũng hơi lo, cậu đơn giản chỉ An nhi cách dùng rồi nhanh chân chạy đi:
"Ngươi trước hết chiếu theo lời ta mà làm, dù sao ta và sư phụ cũng sẽ ở đây ba ngày, có vấn đề gì thì tới tìm ta."
An nhi há mồm còn muốn nói thêm, Tiểu Lượngđã chạy đi đuổi theo Thiên Chính pháp sư. An nhi cầm đồ trong tay, cẩn thận thu vào ngực, lúc này mới trở về.
Một lúc sau.
"An nhi!" Đang bưng chén thuốc đã dùng xong ra, Thư nhi nhìn thấy An nhi đang cúi đầu đi vào nên lên tiếng gọi. "Không phải đi xem làm pháp sao? Sao giờ này mới về?"
Thình lình có tiếng gọi làm giật mình, An nhi ngẩng đầu, thấy Thư nhi mới bớt lo.
An nhi ấp úng giải thích: "Azz... pháp sự tương đối lâu, lại cùng mấy nha hoàn hàn huyên, cho nên hơi trễ..."
Thư nhi nghi ngờ nhìn An nhi thần sắc có chút kỳ quái mà nhíu mày: "Thật không đó?"
"Thật mà, " An nhi mất tự nhiên mà cười, lại khẽ đẩy đẩy Thư nhi, cười đùa nói, "Hảo tỷ tỷ của muộiii, sao tỷ giống như đang thẩm tra muội giống phạm nhân vậy? Muội nào có làm chuyện gì xấu đâu..."
"Ai bảo muội cả ngày thích gây họa, " Thư nhi bất đắc dĩ trừng mắt nhìn An nhi. "Sắp trở về Bùi phủ rồi, muội đúng mực cho ta, đừng có mắc phải sai lầm gì."
Thư nhi nhìn trời mà ưu sầu, "Ta đã hầu hạ thiếu phu nhân uống thuốc rồi, giờ có việc phải đi đây một lúc. Muội! Ngoan ngoãn ở đây chiếu cố thiếu phu nhân! Nghe rõ chưa?"
An nhi nhu thuận gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Thư tỷ tỷ ra ngoài làm gì?"
"Muội lo chuyện của mình trước đi."
Thư nhi không định nói cho An nhi về việc mình đi thăm dò tình huống Bùi gia, nàng chỉ dặn dò kỹ lưỡng, trừ trường hợp nàng về trễ thì ngàn vạn lần không được quên nấu thuốc cho Diệp Kết Mạn. Và An nhi đồng ý tất cả.
"Sao ta thấy muội có vẻ vui mừng khi ta đi ra ngoài nhỉ?"
An nhi nghe vậy mà có tật giật mình, lắc đầu lia lịa, ngữ khí kiên định nói: "Không thể nào! Làm sao có thể chứ? Thư tỷ tỷ oan uổng muội!"
"Quên đi, không nhiều lời với muội nữa."
Thư nhi mặc dù thấy An nhi hơi cổ quái, nhưng vẫn không có nghĩ nhiều. Nàng nói xong liền đi ra ngoài.
Thấy Thư nhi rời đi, An nhi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vuốt ngực an ủi. Thầm nghĩ nếu để lộ chuyện nàng đi tìm Thiên Chính pháp sư cho Thư tỷ tỷ biết, chắc chắn nàng sẽ bị giáo huấn! Nhưng mà... nàng thật sự lo lắng cho thiếu phu nhân. Dù sao, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, mặc kệ nàng có nghĩ nhiều hay không, cứ thử đi đã. Nghĩ vậy, An nhi quay đầu nhìn cửa đóng cửa mở ở phòng Diệp Kết Mạn với ánh mắt vừa khẩn trương vừa bất an.
An nhi đi lên bậc thang, hơi phân vân, nhưng mà rất nhanh đã cắn răng, sờ tay vào ngực lấy đồ ra. Đó là hai lá bùa! An nhi cẩn thận đem bùa thu vào ngực, gõ cửa, cố gắng làm như bình thường, gọi thiếu phu nhân rồi đẩy cửa đi vào.
"An nhi." Diệp Kết Mạn nhìn đến là An nhi, nàng mỉm cười mà gọi.
"Thiếu phu nhân hôm nay nhìn có vẻ vui nha, " An nhi cũng cười theo, đi đến bàn, không dám nhìn thẳng mặt Diệp Kết Mạn, thấp giọng nói. "Thư tỷ tỷ nói có việc đi ra ngoài một lát, em đổi trà cho thiếu phu nhân nhé?!"
Diệp Kết Mạn nhìn An nhi đưa lưng về phía mình, đáp: "Ừ, làm phiền em."
"Dạ không ạ."
Tiếng đồ sứ thanh thúy va chạm vang lên, An nhi vừa dứt lời đã làm đổ cái chén, may mà giữ kịp. Lòng bàn tay đổ mồ hôi, An nhi tránh được tầm mắt Diệp Kết Mạn, động tác cực nhanh mở nắp huân lô đang cháy, nhanh chóng ném bùa vào.
Ngay khi xoay người lại, ánh mắt An nhi trốn tránh, cáo từ nói: "Em ra ngoài trước. Thiếu phu nhân có việc thì gọi em."
"Ừ." Diệp Kết Mạn cũng không có nghĩ nhiều, chỉ gật đầu và nhìn An nhi bưng mâm trà đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, Kỷ Tây Vũ tựa vào giường vẫn luôn nhìn Diệp Kết Mạn nãy giờ lúc này mới nhìn theo bóng dáng An nhi rồi nhíu mày và thấp giọng nói:
"Tiểu nha hoàn ấy hôm nay là lạ thế nào."
"Có sao?"
"Thì, nàng xem đi. Nha đầu ấy đem cả bình trà chén trà đều bưng ra ngoài." Kỷ Tây Vũ chỉa môi về bàn, "Không lạ sao? Chỉ là châm trà thôi. Ta thấy vẻ mặt nha đầu ấy khi xuất môn có vẻ rất khẩn trương."
Diệp Kết Mạn thật sự không có nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Có thể gặp chuyện gì đâu chứ? An nhi là người đơn giản, có lẽ do muội ấy lại gây họa ở đâu nữa rồi."
Khi hai người đang tán gẫu, là lúc An nhi vừa đi ra ngoài đã ngồi xuống lặng lẽ lấy lá bùa còn lại ra và lẩm bẩm: "A di đà phật a di đà phật, cầu xin trời phật phù hộ thiếu phu nhân mau khỏe lại." Xong, An nhi lấy hỏa chiết tử từ bên hông, làm theo phương pháp Tiểu Lượng chỉ - đốt lá bùa.
Là bùa cháy thành tro, theo khe cửa lẩn vào trong, và chỉ còn hương khói nhàn nhạt phiêu tán trong không khí.