Ấn Ngọc Uyên Ương

Chương 1: Tìm thấy chàng.




Ở đây rừng núi hoang vu, chỉ có một căn nhà tranh nhỏ ở giữa rừng, trước sân nhà có một chàng trai đang tập võ, xung quanh chàng tỏa ra ánh hào quang màu hồng, nhìn là tôi nhận ra ngay chàng là người mà tôi cần tìm.
Tôi bay xuống đậu trên hàng rào nhà chàng, tôi chớp mắt nhìn chàng, một thanh niên tuấn tú điển trai, ánh mắt sáng lấp lánh như thủy tinh, tôi nhìn chàng rồi nói:
- Chàng ơi!
Chàng nhìn xung quanh rồi nói:
- Ai đó?
Tôi nói:
- Thiếp ở đây, ngay trên hàng rào nhà chàng.
Chàng nhìn tôi chăm chăm, hình như chàng có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy một con chim uyên ương trống nói chuyện với giọng nữ nhi.
Tôi bay xuống đậu dưới sân rồi nói:
- Chàng có thể nói là chàng yêu thiếp không?
Chàng im lặng, một lát sau chàng nói:
- Xin lỗi... ta không thể.
Tôi cúi đầu nói:
- Xin hãy giúp thiếp, với chàng một câu nói đâu có mất mác gì?
Chàng do dự rồi nói:
- Ta phải nói thế nào.
Tôi khẽ đáp:
- Tên thiếp là Lê Quỳnh Vũ Vũ, xin chàng hãy nói là chàng yêu thiếp đi.
Chàng nhìn tôi chăm chăm rồi nói:
- Ta yêu nàng Lê Quỳnh Vũ Vũ.
Vừa dứt câu thì một lùm khói tỏa ra quanh tôi, lời nguyền được xóa bỏ, tôi lộng lẫy trong bộ xiêm y tím nhạt, làn da trắng hồng, đôi mắt xanh biếc sáng ngời, mái tóc đen nhánh như mung.
Tôi khẽ đưa mắt nhìn chàng và nói:
- Cảm ơn chàng, từ giờ thiếp sẽ trở thành vợ của chàng.
Chàng ngã ngữa ra sau, chàng ngạc nhiên đến ngất đi, tôi dìu chàng vào nhà, đặt chàng lên giường nhìn chàng chăm chăm rồi nói nhỏ: . ngôn tình hay
- Có nên nói cho chàng ấy sự thật không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.