“Sáng quá! Ai sửa bóng đèn này vậy. Nè, vừa nãy đang nói tới đâu —”
“Nói tới đi phà, hay thuyền cũng được, tôi có biết một bến tàu không đòi giấy tờ chứng minh thân phận.” Vương Giác chọn một trong rất nhiều phương án trốn chạy, lớn giọng nói ra từ trước gương trong phòng vệ sinh cách một bức tường, sau đó ngắm nghía tìm hiểu vòi nước: “Để tôi vẽ cho anh một tấm bản đồ.”
“Vẽ tay à?” Lý Vi hỏi vào từ ngoài phòng khách.
“Tất nhiên.” Vương Giác hãnh diện trả lời: “Ông đây đã thấy là không quên nhé.”
“Là cậu…” Lý Vi cười khẽ: “Rút ra từ kinh nghiệm chạy trốn đấy à.”
Vương Giác đảo mắt chứ không thèm trả lời. Quả thật, từ lúc chưa trưởng thành y đã phiêu dạt trốn chạy khắp thế giới, không kể khả năng phản trinh sát trong điều kiện công nghệ lạc hậu khi đó thì kỹ năng lớn nhất của y chính là — chạy cực nhanh.
“Thế tại sao cậu không trực tiếp mang bằng chứng giao nộp cho cảnh sát? Dứt khoát một lần cho xong.” Lý Vi hỏi.
“Là anh thì có làm vậy không?” Vương Giác buột miệng.
Lý Vi thoáng dừng.
Là vì y?
Huống chi, lúc hỏi anh không nhắc đến là quá khứ hay hiện tại.
Vừa dứt lời Vương Giác đã bắt đầu hối hận, bèn bổ sung thêm: “Tôi không chạy trốn cùng anh hòng bảo vệ anh, tôi vốn không thể dây vào hệ thống cảnh sát. Trước đây Khôi Kình đã để lại DNA tôi trong hiện trường một vụ án, sau đó… Việc này hơi phức tạp, để sau hẵng bàn. Khoan đã, chính anh cũng từng làm chuyện tương tự, ông chủ anh nuôi dạy anh tốt ghê ta…”
“Lần trước tôi xử lý thi thể đó rồi.” Lý Vi nói: “— Nói vậy xem ra, bây giờ cậu và tôi đang đứng cùng một phe rồi.”
“Ha ha.”
“?”
“Phụtt —”
Nước đột ngột bắn ra từ chiếc vòi đã khô nhiều năm, vang lên một tiếng nổ khủng khiếp.
“Trời má.” Vương Giác đứng trong phòng vệ sinh bị giật mình, lời cảm thán thốt ra chẳng mang tình cảm, cứ làm bộ như không có gì xảy ra.
“Tôi phát hiện một bí mật.” Lý Vi nhàn nhạt nói.
“Cái gì?” Vương Giác cho bàn chải đánh răng vào miệng.
“Cậu có vẻ nhát gan ghê.”
“?” Vương Giác ngậm bọt kem đánh răng trong miệng, lẩm bẩm không rõ tiếng: “Nói như cứt.”
Y còn chưa kịp buông lời nguỵ biện, chỉ vừa ngước mắt lên nhìn vào gương đã thấy Lý Vi đột ngột xuất hiện sau lưng, cả người y chấn động.
“Cậu lại sợ.”
Vương Giác quay đầu lại né bàn tay đang vươn ra của anh. “Gì, không có.”
“Vậy cậu đang né tránh chuyện gì?”
“Không muốn động tay động chân ở trong —” Vương Giác lên giọng, lấy bàn chải đánh răng ra, bọt bong bóng tràn ra khỏi miệng.
“Cậu không sợ à? Không phải cậu nói…”
“Ầy! Ầy!” Vương Giác sợ anh lại nói mấy câu hồ ngôn loạn ngữ như xoa đầu một cái ôm một cái nên bèn nhanh chóng ngắt lời, nói năng thiếu mạch lạc: “*&#… *%”
“Ở đây có một sợi dây thần kinh.” Lý Vi ngắt lời, giữ chặt vai y xoay thẳng lại, ngón tay men dọc xuống trên làn da trần bên cạnh viền áo thun lót ba lỗ của y: “Nó giúp cơ thể cậu thả lỏng một chút.”
Vương Giác cảm thấy ngón tay này làm mình hơi ngưa ngứa, nhưng y nhẫn nhịn không rùng mình rụt vai. Y vừa chợt nghĩ ‘tôi tin anh cái cớt’ thì ngón tay kia bất ngờ dừng lại. Y ngờ vực nhìn vào gương thì thấy Lý Vi đang nhìn chăm chú trên một điểm nào đó giữa phần cổ và vai y.
Vương Giác ước lượng vị trí đó một chút và nhận ra nơi đó từng có một vết thương.
Y chợt thấy ánh mắt kia nặng nề rơi xuống trên bả vai mình.
Thật ra Lý Vi đã sớm biết chuyện Khôi Kình lưu lại DNA ở hiện trường vụ án.
Lúc còn bé, Khôi Kình nói cho anh biết rằng, kỹ thuật điều khiển con người thật ra là điều khiển con tim, và tương tự giết người, điều khiển con tim cũng không được lưu dấu:
Muốn kiểm soát một người, kiểm soát cơ thể chỉ là hạ sách, bởi cậu không thể làm gì khác hơn là dùng các hình phạt tra tấn nghiêm khắc, không chỉ thế còn để lại vật chứng;
Dựng lên một tội danh trong hệ thống để khiến hắn sợ hãi là trung sách, bởi phải nhờ đến công quyền để diệt trừ chính kiến bất đồng, mà đã bịa đặt tất sẽ để lại dấu vết;
Làm cho hắn tình nguyện trong tâm phục khẩu phục mới là thượng sách. Hoặc phải có một lý do để hắn sẵn sàng từ bỏ tranh đấu.
“Tiểu Vi, đề này cậu nói xem nên giải thế nào?” Nhiều năm sau, Khôi Kình híp mắt cười và hỏi anh.
“Cứ giết thẳng tay không được à?” Khi đó Lý Vi đang khoác blouse trắng, ngồi trong văn phòng gõ chữ trả lời.
“Không được, đây là tiền đề.”
“Theo kinh nghiệm của tôi thì,” Lý Vi nhớ tới lời dạy trước đây của Khôi Kình, rồi nhớ về những người vẫn luôn xúc động quỳ trước mặt anh, thường thì họ là thân nhân chứ không phải chính bản thân người bệnh: “Muốn người ta có thể phục tùng tuyệt đối, những lợi ích mang đến cho người khác sẽ chiếm tỷ trọng cao hơn một tí, đặc biệt là lợi ích cho những người quan trọng với chính họ.”
Sau đó, Khôi Kình sắp đặt cho cô bé kia lỡ tay giết một người vốn đã định sẽ mất mạng rồi để lại DNA của Vương Giác tại hiện trường. Cô bé kia vì y mà bị liên luỵ, y lo sẽ ảnh hưởng đến cô nên sau khi bản thân bị truy nã chỉ còn cách bỏ trốn chứ không màng đến việc cố gắng nắm lấy cơ hội chứng minh sự trong sạch cho bản thân. Bảo vệ chính mình còn chưa xong thì nói gì đến việc cầm chứng cứ đi báo cảnh sát.
“Đúng, câu trả lời chính xác.” Khôi Kình rất hài lòng: “Nếu hắn không có họ hàng thân thiết nào thì sao?”
Lý Vi không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ một cách nghiêm túc về điểm yếu của người không có họ hàng thân thiết.
Sau đó, cô bé không phải họ hàng thân thích đã trực tiếp đến đầu quân vào kẻ địch, nộp kèm tung tích của Vương Giác và cầu xin bọn họ tha cho mình một lần.
“Chúng ta nghĩ theo một hướng khác đi, Tiểu Vi — không có họ hàng thân thích, thế thì vật chứng cũng không còn quá quan trọng nữa. Lúc này trái lại hạ sách chính là phương pháp đơn giản nhất.”
Lý Vi yên lặng lắng nghe.
“Cậu có thể giam hắn cả đời mà chẳng ai để ý. Không phải thế ư?”
Sau đó màn hình tắt ngúm.
Hai tuần sau, có một bệnh nhân tầm tuổi anh được chuyển đến, người giám hộ y là một cô gái.
Sau khi hoàn tất thủ tục bàn giao, anh đã viết trên mảnh giấy kia cái tên “333.” hàng hiệu mà tất cả các điều dưỡng đều nhớ rõ về sau.
Thời gian giữa hai người như ngừng trôi cả thế kỷ, Vương Giác mới xoa đầu định hỏi vì sao anh buông tay, thì thấy Lý Vi cúi đầu xuống, và sau vai y nổi lên một luồng nhiệt ấm áp —
Y hít vào thật sâu, suýt chút nuốt trọng kem đánh răng.
Môi Lý Vi mơn vài lần trên cổ y, sau đó ấn mạnh xuống nơi có dây thần kinh kia, chầm chậm ma sát từ dưới lên trên. Cảm xúc tê dại không thể dồn nén lan khắp toàn thân, chảy đều tới đầu ngón tay và đỉnh đầu, phủ kín đến tận cùng mỗi một dây thần kinh.
Bàn tay khoác hờ bên hông y dần trở nên nóng bỏng.
Vương Giác thậm chí không dám thở ra, chỉ đành chịu đựng cơn kích thích kép từ cả tâm lý đến tinh thần. Hơi ấm kia cuối cùng dừng lại ở một nơi, với chút trân trọng và tẩn mẩn, nó như đang vuốt ve một điều gì đó. Có lẽ đó là nơi thợ cắt tóc sơ ý cắt phạm thịt, hoặc là nơi đã bị anh giày vò không ngừng nghỉ bên cạnh người nhân viên hiệu kính — hoặc giả là cả hai.
Đứng ở nơi này, y có thể nhìn thấy đôi mắt đang buông xuống của anh phản chiếu trong gương.
Y nuốt một ngụm nước bọt mang vị chanh của kem đánh răng, rồi theo trớn lia mắt xuống phía dưới nhìn quần của mình trong bẽn lẽn.
“Cảm ơn bác sĩ, giờ tôi khỏi bệnh rồi.” Vương Giác hít vào một hơi thật sâu, nỗ lực đánh vỡ bầu không khí ngượng nghịu này với giọng điệu khoa trương. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng nơi vừa bị giày vò, y không tránh được mà chỉ run run cuống họng nói: “Anh, anh nhớ ra chuyện lúc trước ư?”
Lý Vi chủ động thả y ra, khẽ nhướng mày: “Cậu đang nói chuyện gì?”
“Ừm… Chơi cờ cùng nhau?”
“Không. Tôi không nhớ ra.”
“Anh có muốn thử liệu pháp thôi miên không?” Vương Giác đặt bàn chải đánh răng về chỗ cũ rồi quay đầu sang nhìn anh.
“Cậu biết làm à?” Lý Vi khoanh tay.
“Tôi có song bằng tâm lý học nhé.” Vương Giác bất khuất: “Đã có chứng chỉ.”
“Vượt qua ải của tôi còn khó hơn kiểm tra chứng chỉ đấy, cậu nói trước đã.” Lý Vi bước ra ngoài hai bước thì dừng lại, nghiêng đầu nói: “Dùng từ chuyên ngành cũng được.”
Hai mươi phút sau.
“Nhắm mắt lại, thả lỏng trí não. Thả lỏng cột sống cổ. Thả lỏng vùng bụng.”
“Tưởng tượng cậu đang nằm trên một cánh đồng bao la, trên đầu là những áng mây lững lờ trôi.”
“Thả lỏng rồi chứ?”
“Cậu nhìn thấy gì?”
“Mà rồi, tại sao lại thành anh dẫn dắt tôi thế này?” Vương Giác nằm trên giường mở to mắt, uất ức trừng anh.
“Tôi không thử thì làm sao biết có hiệu quả?” Lý Vi mỉm cười, rồi còn giả đò bất mãn khom lưng cúi sát vào y: “Nên cậu thả lỏng ra nào.”
Vương Giác thấy gương mặt điển trai của anh phóng đại trong nháy mắt, thầm nghĩ như này thì thả lỏng cục cớt, bèn ngoan ngoãn nhắm mắt lại. ”Chỉ là thiền thôi chứ gì? Tôi phối hợp với anh là được.”
…
“Và sau đó, cậu đã thấy gì nào?”
“Tôi thấy một ngôi làng.”
Lúc này Vương Giác đã hoàn toàn bước vào trạng thái, tập trung đặt mình vào khung cảnh Lý Vi thiết kế lên, giọng điệu y cũng trở nên mềm mại.
“Được. Cậu hãy tiếp tục bước về phía có khói bếp. Sau một đoạn đường thật dài, cậu trông thấy một bà lão trước cánh cửa của một căn nhà gỗ.”
“Bà lão ấy ra sao?”
“Thân khoác bố y đầu thúc trâm, tay cầm một cái chày sắt, bên cạnh có một chiếc cối xay đá.”
“Có công mài sắt, có ngày nên kim.”
“Đúng vậy. Nó có màu gì?”
“Màu bạc.”
“Bà ấy sẽ làm gì với nó?”
“Thêu hoa và may quần áo.”
“Còn gì nữa không?”
“Ừm… Chong đèn?”
“Nếu cây kim này rỗng thì sao?”
“Rỗng… Nó rỗng?”
“Nó có thể dùng để truyền dịch, phải vậy không?”
Sau mãi một lúc lâu Vương Giác vẫn không trả lời.
Song Lý Vi không buông: “Truyền dịch dùng để làm gì?”
Mắt thường cũng có thể thấy tay y bắt đầu run lẩy bẩy, thật lâu sau y mới lấy lại phản ứng mà cất giọng yếu ớt: “Tiêm…”
Lý Vi nắm lấy tay y: “Thả lỏng nào, đừng sợ. Tiêm có thể chữ khỏi bệnh.”
Anh nhắc lại câu đó: “Chỉ là chữa bệnh mà thôi, không có gì đáng sợ, đúng không nào?”
“Không, không chỉ… không chỉ chữa bệnh… còn có…” Y thoát ra khỏi lời dẫn, tay càng lúc càng run mãnh liệt, miệng lẩm bẩm: “Còn gì nữa? Còn gì nữa…”
Lý Vi nhận ra mình không nên dùng từ ngữ như vậy, bèn kịp lúc ngắt lời y: “Thả lỏng nào, thả lỏng ra nào.”
“Chỉ để chữa bệnh thôi.” Anh dừng vài giây rồi nhấn mạnh lời ám thị: “Tôi nhắc lại lần nữa, chỉ để chữa bệnh, không để làm gì khác cả…”
“Nhưng tôi không bị bệnh, đừng lại đây.” Vương Giác khàn giọng: “Bà ta đang tới, bà ta đang tới.”
“Chạy vào phòng đi.” Lý Vi ứng biến tiếp lời: “Trốn vào phòng rồi tìm xem có thứ gì đưa bà ấy được không?”
“Đưa cho bà ấy, rồi không cần phải tiêm nữa.” Lý Vi chớp chớp mắt.
“… Ha… Ha…”. Truyện Đam Mỹ
Cho dù có dẫn dắt thế nào thì Vương Giác cũng không thốt ra một chữ nào nữa, hơi thở y càng lúc càng dồn dập.
“Quay lại nào. Tôi đếm ba tiếng thì cậu tỉnh lại.” Lý Vi chăm chú nhìn y, xem ra tình huống đã trở nên bất ổn nên cần ngăn chặn rủi ro: “Ba —”
“Hai —”
“Một.”
Vương Giác thình lình mở mắt.
Hơi thở rối loạn bị y áp xuống theo thói quen, ánh mắt y ngây dại như phút tĩnh lặng trước lúc chết ngợp.
“Đây không phải là thiền, anh lừa tôi.” Sau khi thở dốc một lúc, y mới bình tĩnh cất tiếng: “Anh nắm rõ phương pháp giải mẫn cảm hệ thống[1]. Ban nãy tôi không hề nhắc đến thiết lập cấp độ lo âu theo từng bậc này với anh.”
“Đây là trị đúng bệnh. Nếu cậu đã gọi tôi là bác sĩ.” Lý Vi bày vẻ mặt vô tội: “Thì tôi phải có trách nhiệm với cậu đúng không.”
“Không cần.” Việc bị Lý Vi tùy ý nhìn vào nội tâm mà chưa có sự chuẩn bị làm y hơi khó chịu, âu cũng là sự bất cẩn của bản thân với người ngoài nghề.
Nghĩ đến cách mà anh đã học những điều này, ánh mắt Vương Giác lặng đi: “Đã biết có hiệu quả hay không rồi thì đến phiên anh đi đúng không, bác sĩ?”
Lý Vi chỉ cười nhìn y mà không nói.
“Ngay từ đầu anh đã không định làm rồi.” Vương Giác bật người dậy, trợn mắt nhìn anh: “Đúng không?”
“Tôi không dễ bị thôi miên như vậy.” Lý Vi nói một cách bất đắc dĩ, trong mắt còn mang chút ôn hoà động viên.
“Đúng vậy. Tổ chức của các người có đào tạo tâm lý chuyên nghiệp, không như thứ đồ ngốc là tôi đây.”
Y không rõ vì sao mình lại nổi nóng. Đã bao lâu rồi y không tin tưởng bất kỳ ai, ngay cả bác sĩ tâm lý áp dụng đủ loại liệu pháp nhiều năm trời cũng không thôi miên được y mà chỉ đành gửi ám thị để bản thân y nhớ lại trong mơ.
Kết quả hôm nay chỉ muốn đùa với anh ta một chút hòng giúp anh ta khôi phục ký ức, thế mà lại để bản thân bị thôi miên. Nỗi khiếp sợ ra đi chỉ để lại cảm xúc mê man vô tận, có phải là tại cái thứ oxytocin chết tiệt đó không vậy?
Chợt nhớ đến nụ hôn trên lưng kia làm y thấy cổ mình như nóng bừng lên một chút.
Thật sự muốn biết vì sao mình tức giận đến thế.
Không phải Lý Vi lừa mình.
Là bản thân mình không kiểm soát được tâm trí.
Vương Giác cụp mắt, chậm rãi đứng dậy và bước đến trước mặt anh. Sau đó một tay đút vào túi, một tay nắm lấy cổ tay Lý Vi, y ngẩng đầu hướng về trước để chóp mũi hai người như chạm vào nhau rồi gằn từng chữ —
“Anh không thử thì sao biết được hả? Bác sĩ.”
“Anh phải tin tưởng chuyên môn nghiệp vụ của tôi chứ.” Y ném anh câu trả lời.
Lý Vi cong người thuận theo, cúi đầu xuống đối mắt với y. Trước đôi mắt hung hãn mười phần của y, anh nở nụ cười.
“Được, thế thì thử xem.”
– Hết chương 28 –
Chú thích:
[1] Giải mẫn cảm hệ thống (Systematic desensitisation): là một kỹ thuật được phát triển bởi bác sĩ tâm thần Joseph Wolpe, một trong những nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất trong trị liệu hành vi, vào năm 1958, nhằm mục đích chấm dứt cả phản ứng lo âu và các hành vi tránh né điển hình của rối loạn lo âu.
SD, theo đề xuất của Joseph Wolpe, hoạt động theo nguyên tắc: cường độ của một phản ứng như lo lắng có thể giảm đi thông qua việc phát ra một phản ứng không tương thích, chẳng hạn như thư giãn.
SD được chia làm 4 bước, trong đó bước thứ hai là phân cấp lo âu, là cái mà Vương Giác đang đề cập trong truyện.