Đến khi bữa tối được bày lên bàn, An Tuấn Phong lôi kéo bác Lưu vẫn luôn bận rộn trong bếp, cười hì hì nói: "Bác Lưu, bác cứ an tâm ngồi xuống. Hôm nay là sinh nhật em gái tôi, chẳng phải đông người sẽ càng thêm náo nhiệt hay sao? Hơn nữa nhiều năm như vậy, tôi và Nhược Thủy đã sớm coi bác là người thân trong nhà, bác cũng đừng từ chối."
An Nhược Thủy phụ họa theo, bác Lưu cũng không thoái thác nữa, chỉ là liên tục lải nhải chúc An Nhược Thủy hạnh phúc bình an các thứ...
Trong bữa tiệc, mọi người tương đối vui vẻ. Đương nhiên chữ 'mọi người' này không bao gồm Lạc Giáo Chủ trong đó.
Lạc Huyền Ca vừa uống canh vừa suy nghĩ nên làm thế nào để đưa ra quà tặng.
Bên phải Lạc Huyền Ca là An Nhược Thủy, bên trái là Lý Điềm. Thời điểm cô uống được nửa chén canh, Lý Điềm đột nhiên lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa tới trước mặt An ảnh hậu: "Sếp à, sinh nhật vui vẻ nhé! Nhớ tăng lương và tăng thêm ngày phép cho tôi, tốt nhất là có đợt nghỉ phép mới, hắc hắc."
An Nhược Thủy duỗi tay tiếp nhận, sau đó mỉm cười: "Cảm ơn, nhưng chuyện tăng lương tăng ngày phép thì phải hỏi anh tôi đã."
An Tuấn Phong nghe được muội muội nhắc tới mình, lập tức chen vào: "Có thể a, chừng nào cô muốn nghỉ phép thì cứ nói với tôi một tiếng."
Lý Điềm còn chưa kịp nói lời cảm tạ, An Tuấn Phong liền bồi thêm một câu: "Tôi lại tìm thêm cho em gái mấy trợ lý nữa."
"Không được, An tổng! Tôi vẫn hết sức yêu thích chức vụ này, nếu anh để tôi một ngày không đi làm, tôi đều cả người khó chịu, quả thực là ăn không ngon ngủ không yên."
Mọi người lập tức cười ầm, Từ Gia cũng rời khỏi bàn ăn, nhanh chóng cầm hai hộp quà, hưng phấn đưa đến trước mặt An Nhược Thủy: "Chiếc màu hồng nhạt này, là quà sinh nhật em muốn tặng chị. Chúc An An tỷ mỗi ngày đều luôn vui vẻ."
Đợi An Nhược Thủy tiếp nhận và nói cảm ơn, Từ Gia lại đưa tới một hộp khác thuần sắc trắng: "Đây là quà sinh nhật mà anh trai em tỉ mỉ chọn lựa, chị mau mở ra đi. Trước khi em đến đây, anh ấy còn tìm mọi cách dặn dò, bảo em tuyệt đối tuyệt đối không thể vì tò mò mà mở ra xem, nhất định phải chờ chị tự tay mở."
An Nhược Thủy vô cùng cảm động khi nàng đưa quà sinh nhật tới, rốt cuộc đã rất nhiều năm không gặp rồi.
Bên trong hộp là một chiếc vòng cổ, An Nhược Thủy ngạc nhiên: "Kiểu dáng thật đặc biệt, nhìn rất quen nhưng trên thị trường hình như đã không còn chiếc nào giống vậy nữa."
"Đương nhiên rồi, nghe nói là anh trai đã bỏ ra số tiền lớn, mời nhà thiết kế trang sức nổi danh, hơn một tháng mới làm được chiếc vòng cổ này. Thật hâm mộ, em cũng muốn quà tặng tỉ mỉ có một không hai như thế." Từ Gia tràn ngập ngưỡng mộ: "Nếu có người cho em quà tặng đặc biệt như vậy, hẳn sẽ vô cùng vô cùng cảm động." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Lý Điềm cũng thò đầu lại gần nhìn nhìn, kinh hỉ phụ họa: "Thật đẹp, lấp lánh quá. Nếu bán đi, có thể kiếm rất nhiều tiền."
An Tuấn Phong nén cười: "Thì ra đây là nguyên nhân khiến trợ lý Lý độc thân gần ba mươi năm qua?"
"À? Tôi vẫn luôn chờ giám đốc tới bao dưỡng, ai biết anh lại không thượng đạo như vậy." Biểu tình của Lý Điềm có chút ai oán, chọc cho mọi người phải cười vang một trận.
An Tuấn Phong liên tục xua tay: "Đừng nhắc đến tôi, giám đốc trong thiên hạ này rất nhiều. Cô tìm người khác đi. Tôi sợ ở cùng cô lâu dài, sau này bản thân sẽ thích nam nhân mất."
"......" Lý Điềm máu dồn xuống họng, nén lệ nhìn An Tuấn Phong: "Giám đốc à, hôm nay tổ chức sinh nhật, anh đừng phũ phàng như vậy chứ!"
Trong lúc tất cả cười lớn, bác Lưu cũng lấy ra quà tặng đã chuẩn bị tốt, là khăn quàng do bác tự tay đan. An Nhược Thủy vô cùng cảm động tiếp nhận, liên tục nói lời cảm tạ.
Lạc Huyền Ca nhìn chiếc khăn của bác Lưu, lại nhìn đến hai hộp quà của Từ Gia ở đó, đột nhiên không muốn đem tặng món quà mà mình đã làm.
Vì vậy thời điểm mọi người đều nhìn mình, Lạc Huyền Ca thanh lãnh nói một câu: "Sinh nhật vui vẻ! Tôi vội đến quá nên đã quên chuẩn bị quà tặng. Không ngại chứ?"
An Nhược Thủy vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nhưng đáy lòng lại nổi lên chua xót, bất quá vì không muốn mọi người nhìn ra sơ hở cho nên nàng liền phát huy diễn xuất của ảnh hậu, lý giải cười: "Không sao không sao, Tiểu Lạc cô có thể tới, tôi đã rất vui rồi."
Từ Gia nhìn hai hộp quà mình vừa tặng, vì tránh làm Lạc Huyền Ca xấu hổ, nàng lập tức đổi đề tài: "Hiện tại đã ăn cơm xong, quà tặng cũng mở rồi. Có phải nên chuẩn bị bánh sinh nhật, thổi nến, ước nguyện các kiểu hay không?"
"Đúng đúng đúng, để anh đi lấy bánh kem." An Tuấn Phong vội vàng đứng dậy, miễn tiếp tục đề tài làm Lạc Huyền Ca xấu hổ.
Giờ phút này Lạc Huyền Ca không hề mong chờ bánh sinh nhật dù chỉ một chút, tuy An Nhược Thủy cười rất vui vẻ nhưng cô luôn cảm thấy sự thật không phải như thế.
An Tuấn Phong gọi mọi người đến phòng khách, bác Lưu cũng tạm thời chưa dọn dẹp bàn ăn, cùng tất cả đi ra ngoài.
An Tuấn Phong cắm nến lên bánh sinh nhật, sau khi thắp sáng liền nói với Lý Điềm: "Trợ lý Lý, tắt đèn."
"Ok." Lập tức chỉ còn lại tia sáng nhỏ nhoi của ngọn nến.
An Tuấn Phong thấy muội muội đang ngẩn người, liền nhanh chóng nhắc nhở: "Em à, mau ước nguyện thổi nến đi."
An Nhược Thủy vô cùng thành kính cầu xin nguyện vọng, sau khi nàng thổi nến xong, Từ Gia hưng phấn nhảy đến bên cạnh An Nhược Thủy: "An An tỷ, chị ước gì vậy?"
"Nguyện vọng nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa." An Nhược Thủy từ chối, dáng vẻ Từ Gia lập tức hiểu rõ gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, thiếu chút nữa em quên mất."
Lát sau, Từ Gia còn bổ sung một câu: "Vậy chị cũng đừng nói với những người khác nhé."
Lúc này Lý Điềm bật đèn lên.
"Ừm." An Nhược Thủy vừa cắt bánh sinh nhật vừa đáp ứng Từ Gia.
Lạc Huyền Ca nhìn chiếc bánh với vẻ tràn ngập mới lạ, cho tới khi An Nhược Thủy đưa đến một miếng: "Nếm thử xem. Rất ngọt."
Lạc Huyền Ca ngượng ngùng tiếp nhận, sau đó trực tiếp cắn một miếng, ngọt quá, ngọt đến mức đáy lòng phải lên men. Lạc Huyền Ca vừa ăn bánh sinh nhật vừa dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi nhìn chằm chằm An Nhược Thủy, luôn cảm thấy nàng không được vui.
Tuy cũng không chắc lắm nhưng Lạc Huyền Ca vẫn rầu rĩ như cũ, cô không muốn An Nhược Thủy không vui, chỉ là lại không biết An Nhược Thủy vì cái gì mà không vui, cho nên cũng chỉ có thể trầm mặc ăn bánh, dùng EQ thấp đến mức đáng thương của mình để nghĩ về chuyện liên quan đến tâm trạng An Nhược Thủy.
......
Đến khi dọn dẹp xong hết thảy, An Nhược Thủy liền nói hơi mệt, trở về phòng trước. Lý Điềm bởi vì quá khuya cho nên ở lại nơi này, còn Từ Gia vốn định ngủ chung với An Nhược Thủy, lại bị An Nhược Thủy khéo léo từ chối. Lý do là tư thế ngủ hồi nhỏ của Từ Gia làm nàng sinh ra bóng ma tâm lý, bất luận Từ Gia giải thích thế nào, An Nhược Thủy cũng không hề để tâm.
Lạc Huyền Ca không mệt chút nào, có nội lực cường đại hộ thể, cho dù đêm qua thức trắng thì giờ phút này cô vẫn có thể đứng ở sân sau nhìn trời sao dày đặc.
An Tuấn Phong giúp bác Lưu dọn dẹp phòng khách, đến khi hắn rửa mặt xong liền phát hiện tất cả mọi người đều đã về phòng, sau lại nghe bác Lưu nói còn một vị khách đang ở hậu viện ngắm sao, hắn liền cầm áo khoác đi đến.
Tới nơi, An Tuấn Phong đem áo khoác lên người Lạc Huyền Ca, giọng điệu mang theo chút phê bình: "Đã khuya, đi dạo cũng không biết mặc nhiều y phục hơn một chút? Đến lúc sinh bệnh, người khổ chẳng phải là em hay sao?"
"......" Lạc Giáo Chủ bày tỏ mình không thấy lạnh, nhưng cũng không từ chối ý tốt của đối phương. Kéo kéo áo khoác mà An Tuấn Phong phủ lên người mình, sau lại đi đến chỗ xích đu ngồi xuống.
Thấy vậy, An Tuấn Phong cũng ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh, kỳ thực lúc này có thể tìm được một chút cảm giác thời thơ ấu: "Tâm trạng không vui?"
"Không phải." Lạc Huyền Ca chỉ là không nghĩ ra, rốt cuộc vì sao cảm xúc của An Nhược Thủy lại đột nhiên thay đổi.
An Tuấn Phong cười giễu: "Đôi mắt này của anh đã duyệt người vô số, chút tâm tư đó có thể qua mắt vị anh trai này hay sao?"
"Anh trai?" Lạc Giáo Chủ nghi hoặc mở miệng, An Tuấn Phong liền mỉm cười gật đầu: "Em cũng đã kết hôn với em gái anh rồi, theo quy củ chẳng phải là nên gọi một tiếng anh trai sao? Bất quá vẫn chưa công khai, trước mặt người ngoài cũng không cần gọi như thế."
"Dạ." Lạc Giáo Chủ tỏ ý đã rõ.
An Tuấn Phong thở dài: "Khi còn nhỏ gặp chuyện không vui, anh rất thích tới nơi này, hóng gió tắm nắng ngắm trăng sao. Lúc ấy cha mẹ vẫn còn sống, ông cũng vẫn khỏe mạnh, em gái được cả nhà cưng chiều vừa đáng yêu vừa tinh nghịch. Đáng tiếc là về sau ông mất, cha mẹ cũng bởi vì ngoài ý muốn mà rời xa, em gái còn nhỏ, đột nhiên thiếu vắng người thân bên cạnh, cho nên cái gì cũng không hiểu mỗi ngày đều đi theo anh muốn cha muốn mẹ. Anh liền nghĩ, sau này dù không còn ông và cha mẹ nữa, anh cũng muốn để em mình có được một gia đình hạnh phúc. Để con bé giống như trước kia, làm tiểu công chúa được tất cả mọi người ngưỡng mộ, cả đời không buồn không lo, mỗi ngày đều vui vẻ. Anh hy vọng nó hạnh phúc, hy vọng nó vui sướng, còn hy vọng nó có thể tìm được một người đồng hành yêu nó thương nó cả một đời."
Giọng điệu An Tuấn Phong đột nhiên trở nên âm trầm: "Nhưng mấy năm trước, Nhược Thủy sinh bệnh nặng, một vị đạo trưởng nói mệnh cách của con bé đặc thù, sống không quá tuổi 25. Anh cảm thấy đạo sĩ kia khẳng định là muốn lừa đảo, nên đã cho hắn rất nhiều tiền, để hắn không nói hươu nói vượn nữa, anh muốn em gái mình có thể sống lâu trăm tuổi. Nhưng đạo trưởng lại không hề nhận của anh một xu, còn bảo anh tìm một người có thể khắc chế mệnh cách đặc thù đó, như vậy thì Nhược Thủy mới có thể khỏe mạnh trường thọ."
Lạc Huyền Ca lẳng lặng nghe, những chuyện này, cô không phản bác cũng không tán đồng.
"Anh thật sự rất sợ, đạo sĩ kia còn đưa một số vị thuốc, sau khi Nhược Thủy uống xong liền hồi phục. Cho nên anh cảm thấy lời đạo trưởng nói có thể là sự thật, liền chạy khắp nơi tìm người. Mãi cho đến mấy tháng trước tìm được em, nhưng lúc ấy đạo trưởng nói, em cũng không phải là em, nên kiên nhẫn chờ đợi, có thể tới chính là duyên, không tới được chính là mệnh." An Tuấn Phong nhớ lại: "Mấy ngày trước, anh vẫn không yên tâm lắm, cho nên mời đạo trưởng tính một quẻ, hắn nói đúng là em, còn nói rằng trong thiên hạ này ngoại trừ em, cũng không tìm thấy người thứ hai. Bất luận lời của đạo trưởng là thật hay giả, anh chỉ biết, hiện tại Nhược Thủy thực sự rất quan tâm em. Cho dù em không thích nó, không ở bên cạnh nó, anh vẫn mong em đừng làm em gái anh phải chịu bất kỳ thương tổn nào. Không phải anh dùng thân phận giám đốc của An Thị để ép buộc, mà chỉ đứng trên lập trường của một người anh, hy vọng em vĩnh viễn cũng không làm con bé phải khổ sở."
Lạc Giáo Chủ ngơ ngác gật đầu: "Em sẽ không."
"Được, đây là em nói. Em có thể thề không?" An Tuấn Phong có vẻ vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn bất đồng so với vị giám đốc vẻ mặt tràn ngập tiếu ý trên bàn cơm.
Lạc Huyền Ca cực kỳ trịnh trọng thề: "Lạc Huyền Ca ở đây, dưới ánh trăng lập lời thề, nếu ngày sau làm bất kỳ chuyện gì thương tổn đến An Nhược Thủy, máu mình sẽ nhuộm đỏ y phục người khác."
Tố y đòi mệnh, không chết không thôi, lời thề độc như vậy rất ít người có thể nói. Đa số chỉ đơn giản là trời đánh ngũ lôi, hoặc ra cửa bị xe đâm trúng.
Ánh mắt của An Tuấn Phong khẽ biến nhưng vẫn mang theo ý cười: "Được, đại ca tin rồi. Sáng mai tới thư phòng của anh một chuyến, thời điểm Nhược Thủy sinh ra, cha liền để lại cổ phần An Thị cho con rể tương lai, anh đã chuẩn bị tốt mọi thứ, ngày mai em đến ký là được."
"Dạ." Lạc Giáo Chủ không có phản ứng gì quá lớn, hợp đồng cổ phần so với nỗi khổ hiện tại thì vẫn kém hơn —— An Nhược Thủy rốt cuộc vì cái gì mà không vui a? Không nghĩ ra, đêm nay sẽ bị mất ngủ!
Còn về lý do tại sao cho rằng sẽ mất ngủ, Lạc Giáo Chủ quy tội cho lòng hiếu kỳ quá mức của mình......
Đêm đã khuya, An Tuấn Phong dự định trở về phòng, hắn chỉ mặc áo vest cho nên cũng thấy lạnh lẽo.
Duỗi tay vỗ vỗ bả vai Lạc Huyền Ca: "Về phòng thôi. Một thời gian nữa, em còn phải đến đoàn phim đóng phim, bị cảm sẽ không tốt."
"Dạ." Lạc Giáo Chủ không cự tuyệt, đi theo An Tuấn Phong về phía nhà cũ.
Chuyện hai người bọn họ đều không chú ý tới chính là, có một cánh cửa sổ vẫn luôn mở hé, người bên trong nhìn không chớp mắt rất lâu.
Sau khi bóng lưng của Lạc Huyền Ca và An Tuấn Phong khuất dần, Từ Gia sắc mặt âm trầm, cảm xúc cực kỳ phức tạp, đóng lại cửa sổ.
________________________________________
*Tác giả có lời muốn nói:
Lại thêm một nhân vật mới, hì hì~
............
Lý Điềm: Giám đốc, anh thật sự thật sự không cân nhắc ở bên tôi hay sao?
An tổng: Không được, tôi sợ sau khi kết hôn rồi, tôi lại ngoại tình với nam nhân khác, cắm sừng cô!
Lý Điềm: Tôi có cảm giác thế giới này đối với tôi ác ý quá mức sâu đậm!