Dịch: Tiêu Thiên Thanh
“Tiểu Nam, tôi sẽ mở cửa phụ ra, cô ra ngoài trước đi, lát nữa sếp của tôi sẽ vào đây.” Lương Triệu nói: “Cô về ký túc xá của tôi nghỉ ngơi trước, nếu không ngày mai cô sẽ không có sức đâu.”
Tiểu Nam gật đầu: “Được.”
“Để tôi nói cho.” Tiểu Nam nói với Lương Triệu: “Anh mau đi liên lạc với sếp của anh và người lớn trong gia tộc đi.”
“Ừ.”“Làm ơn đi, như vậy mà là một chút hả?” Tiểu Nam không phục: “Soát lỗi: Một mí
Tiểu Nam đã kể xong chuyện về chín gia tộc, Lâm Tô ở trong lồng kính đang lau nước mắt.
Một giọng nói hơi khàn truyền đến từ đầu dây bên kia, có vẻ như người kia còn đang ngủ.
Một hòn đá làm dấy lên làn sóng lớn ngập trời. Hơn hai giờ đêm, nhóm WeChat bỗng náo nhiệt hẳn lên.“Tôi có biết đâu, tôi chỉ là một người gác cổng thôi.” Lương Triệu nói: “Tôi thấy chúng ta vẫn nên báo chuyện này với sếp thì hơn.”Làm phiền sếp Tần vào giờ này… chắc sẽ không bị đuổi việc đâu nhỉ? Khụ khụ, chắc là không đâu, dù sao chuyện một người sống lại rồi bò ra khỏi quan tài là chuyện lớn, làm sao có thể không báo cho sếp được.Beta: Maria, KimH
Beta: Maria, KimH
Tần Trọng không để ý đến anh ta, anh bước lên phía trước, nhìn vào trong tấm kính.
Nhưng cô gái trước mặt khá thú vị, không những không sợ cô mà còn nói chuyện thoải mái với cô.Tần Trọng không quay đầu lại nhưng đột nhiên ánh đèn vụt tắt, sàn nhà dưới chân bắt đầu rung lắc, Tiểu Nam sợ hãi “a” lên, cô ta được Lương Triệu ôm vào trong ngực, hai người cùng nhau ngã xuống đất: “Tiểu Nam, đừng sợ!”–
–
Lương Triệu nghĩ thầm, ôi thôi xong rồi, Tiểu Nam vẫn chưa ra ngoài, anh ta vội nói: “Sếp, sếp Tần.”Chín gia tộc đều có bức chân dung của Lâm Tô, được coi như đồ gia truyền rồi truyền từ đời này sang đời khác. Bắt đầu từ lúc hiểu chuyện, ai cũng được yêu cầu là phải nhớ kỹ diện mạo của Lâm Tô.
“Ôi trời, tôi quên mất chuyện này.” Lương Triệu vỗ tay một cái: “Không khí trong lồng kính này không đủ, e là cô chủ Lâm…”
*Nhỡ kỹ Lâm Tô, nhớ vị trí của cô ở nhà họ Lâm, ân nhân của họ, là người họ phải bảo vệ và làm lễ tế cho dù người này đã bị chôn sâu dưới lòng đất, đã mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Lương Triệu cũng lo lắng: “Chờ một chút, chờ thêm chút nữa đã.”
Lâm Tô nghĩ thầm trong lòng: Quần áo của đôi nam nữ trẻ này trông lạ thật đấy. Cô cũng đoán được mình chết lâu rồi, nhưng không ngờ là họ lại biết cô, chắc họ là những người canh giữ phần mộ của cô.Tất nhiên là Tần Trọng không biết Lương Triệu và Tiểu Nam đang nghĩ gì, anh chỉ nhìn Lâm Tô rồi xua tay với bọn họ: “Hai người ra ngoài trước đi.”“Vậy thì còn chần chờ gì nữa, mau đập lồng kính này ra đi!” Tiểu Nam lo lắng nhào đến trước tấm kính che, dùng tay đập xuống hai lần: “Có vật cứng nào ở đây không?”Nhưng cô gái đang ngồi trong quan tài không phải là… Lâm Tô đấy ư?
Lương Triệu dừng một chút, vỗ vai Tiểu Nam: “Tiểu Nam, chúng ta ra khỏi nhà kho rồi. Đây là lối vào thang máy ở tầng hai.”
Tần Trọng ở đầu bên kia điện thoại cứ tưởng mình vẫn đang mơ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, xoa ấn đường: “Cậu canh giữ ở đó, đừng cho ai vào, tôi tới ngay.”
Beta: Maria, KimHLương Triệu và Tiểu Nam đã nhìn dung mạo của Lâm Tô từ nhỏ đến lớn cho nên nhớ rất rõ dáng vẻ của cô.
Tay cầm điện thoại của anh ta hơi run lên, anh ta hít vài hơi thật sâu, sau đó gọi điện thoại cho sếp Tần của mình.
Chín gia tộc đều có bức chân dung của Lâm Tô, được coi như đồ gia truyền rồi truyền từ đời này sang đời khác. Bắt đầu từ lúc hiểu chuyện, ai cũng được yêu cầu là phải nhớ kỹ diện mạo của Lâm Tô.Lâm Tô thấy họ vậy mà lại biết mình là ai, cô chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó vẫy tay với họ: “Xin chào, có thể giúp tôi ra khỏi đây không? Tôi vừa tỉnh lại nên không rành chỗ này cho lắm.”
Tiểu Nam đã kể xong chuyện về chín gia tộc, Lâm Tô ở trong lồng kính đang lau nước mắt.
Tiểu Nam thở dài: “Nhưng… nhưng mà sếp Tần của anh…”
Thứ duy nhất không thay đổi chính là Lâm Tô và bộ quần áo cô đang mặc.“Anh điên à?” Tiểu Nam véo tay anh ta: “Cô chủ mà rơi vào tay tên họ Tần kia thì chẳng phải sẽ bị đưa đến phòng thí nghiệm à?”Giọng nói trong trẻo dễ nghe vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Tiếc là lúc còn sống cô không thể sinh được một trai một gái cho Tần Trọng, đây đúng là một chuyện vô cùng đáng tiếc.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cô chủ Lâm vừa mới sống lại mà đã bị chết ngạt rồi à?” Tiểu Nam rưng rưng nước mắt: “Làm sao bây giờ, khi nào sếp của anh mới đến?”
Điện thoại của Lương Triệu cũng bắt đầu đổ chuông liên tục. “Để tôi nói cho.” Tiểu Nam nói với Lương Triệu: “Anh mau đi liên lạc với sếp của anh và người lớn trong gia tộc đi.”Lúc này anh ta thầm hối hận tại sao mình không báo cho sếp sớm hơn, nếu báo sớm hơn thì có thể mở lồng kính sớm hơn. Bây giờ thì hay rồi, có phải anh ta sắp trở thành tội đồ của chín gia tộc rồi không? Trong lòng Lương Triệu đau khổ.Không phải ảo giác.
Lâm Tô cũng cười, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Bà cô của tôi ơi, đây là kính chống đạn đấy.” Lương Triệu bước lên giữ lấy tay cô ta: “Nếu biết cách tháo thì tôi đã tháo ra từ lâu rồi!”Lương Triệu kéo Tiểu Nam ra sau lưng mình, lặng lẽ quan sát Tần Trọng. Đây là chiếc quan tài mà Tần Trọng mua được với giá cao từ một tay buôn đồ cổ, đó là món đắt nhất trong đống đồ cổ này.“Vừa, vừa mới tỉnh lại nghĩa là gì?” Lương Triệu nuốt nước bọt, kéo tay Tiểu Nam: “Tiểu Nam, cô có sợ không…”
“Con cháu của Lâm Triệu?” Lâm Tô càng ngạc nhiên hơn: “Lúc tôi chết họ vẫn chưa kết hôn, bây giờ xem ra mọi người đều đã lập gia đình, có cả cháu chắt, nhưng, người bảo vệ là sao?”
“Con cháu của Lâm Triệu?” Lâm Tô càng ngạc nhiên hơn: “Lúc tôi chết họ vẫn chưa kết hôn, bây giờ xem ra mọi người đều đã lập gia đình, có cả cháu chắt, nhưng, người bảo vệ là sao?”Nhỡ kỹ Lâm Tô, nhớ vị trí của cô ở nhà họ Lâm, ân nhân của họ, là người họ phải bảo vệ và làm lễ tế cho dù người này đã bị chôn sâu dưới lòng đất, đã mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.Lương Triệu kéo Tiểu Nam ra sau lưng mình, lặng lẽ quan sát Tần Trọng. Đây là chiếc quan tài mà Tần Trọng mua được với giá cao từ một tay buôn đồ cổ, đó là món đắt nhất trong đống đồ cổ này.Tiểu Nam lách người qua một bên, khẽ nói: “Nói không sợ là giả… nhưng ngược lại tôi muốn hỏi đây là thật hay giả.”
“Làm ơn đi, như vậy mà là một chút hả?” Tiểu Nam không phục: “
Lâm Tô rất hiểu chuyện, gật đầu: “Được.”
Tiểu Nam đã kể xong chuyện về chín gia tộc, Lâm Tô ở trong lồng kính đang lau nước mắt.Ngày mai là Tết Trung thu, chín gia tộc bọn họ chỉ định tới thăm một chút thôi nhưng bây giờ cô chủ Lâm đột nhiên sống lại nên mọi chuyện lại khác.“Anh điên à?” Tiểu Nam véo tay anh ta: “Cô chủ mà rơi vào tay tên họ Tần kia thì chẳng phải sẽ bị đưa đến phòng thí nghiệm à?”Nói xong, cô ta định bước lên phía trước.
Soát lỗi: Một mí
Tần Trọng không quay đầu lại nhưng đột nhiên ánh đèn vụt tắt, sàn nhà dưới chân bắt đầu rung lắc, Tiểu Nam sợ hãi “a” lên, cô ta được Lương Triệu ôm vào trong ngực, hai người cùng nhau ngã xuống đất: “Tiểu Nam, đừng sợ!”
“Sếp Tần, anh mau mở cái này đi. Vừa rồi Lâm… cô ấy không sao, bây giờ chắc bị ngất vì thiếu oxy.” Lương Triệu nói.“Tôi cảm thấy đây chắc chắn là cô chủ Lâm.” Tiểu Nam rụt bả vai: “Không… chắc không phải là lệ quỷ đâu… Tôi từng nghe một số lời đồn, không biết có phải thật không…”Lương Triệu kéo tay cô ta lại: “Vậy, vậy phải hỏi như thế nào?”
Giọng điệu nhẹ nhàng làm Tiểu Nam không sợ như trước, cô ta nhô đầu ra: “Sếp Tần… thật ra cô ấy là tổ tiên của chúng tôi. Bây giờ cô… cô ấy vẫn còn sống chứ?”
đầy tớ
Lương Triệu nghĩ thầm, ôi thôi xong rồi, Tiểu Nam vẫn chưa ra ngoài, anh ta vội nói: “Sếp, sếp Tần.”
Câu hỏi hơi kỳ quặc này làm Lương Triệu sợ chết khiếp, anh ta nhanh tay ấn đầu Tiểu Nam ra sau.“Vậy thì còn chần chờ gì nữa, mau đập lồng kính này ra đi!” Tiểu Nam lo lắng nhào đến trước tấm kính che, dùng tay đập xuống hai lần: “Có vật cứng nào ở đây không?”Thấy Lâm Tô không có ý làm khó mình, Tiểu Nam và Lương Triệu cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng xuống. Chẳng trách tổ tiên đời trước của họ lại trung thành với cô chủ Lâm như vậy, thì ra cô là một người vô cùng tốt bụng.“Không sao, tôi có cách.” Tiểu Nam nhanh chân tiến về phía trước, khom lưng cúi đầu chào Lâm Tô, nở nụ cười ngọt ngào: “Cô là cô chủ Lâm, chủ của tiệm cầm đồ nhà họ Lâm thật à?”
“Vừa, vừa mới tỉnh lại nghĩa là gì?” Lương Triệu nuốt nước bọt, kéo tay Tiểu Nam: “Tiểu Nam, cô có sợ không…”
Cũng may người mua là Tần Trọng. Lương Triệu là nhân viên của Tần Trọng nên hiểu rõ con người anh. Anh ta biết Tần Trọng mua chiếc quan tài này, một khi giám định được nó là di vật văn hoá khảo cổ chắc chắn sẽ giao nộp nó lên cho quốc gia.Lương Triệu cũng lo lắng: “Chờ một chút, chờ thêm chút nữa đã.”Lâm Tô cũng cười, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chiêu Nhi?” Tuy đã đoán trước được nhưng khi nghe cô ta nói, mắt Lâm Tô vẫn sáng lên: “Cô ấy là hầu gái thân cận của tôi, nói vậy, cô là con cháu đời sau của cô ấy?”
Lâm Tô thấy họ vậy mà lại biết mình là ai, cô chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó vẫy tay với họ: “Xin chào, có thể giúp tôi ra khỏi đây không? Tôi vừa tỉnh lại nên không rành chỗ này cho lắm.”
“Đừng nói sếp Tần như thế.” Lương Triệu nói: “Sếp Tần chỉ là hơi nghiêm túc chút thôi.”Lâm Tô nghĩ thầm trong lòng: Quần áo của đôi nam nữ trẻ này trông lạ thật đấy. Cô cũng đoán được mình chết lâu rồi, nhưng không ngờ là họ lại biết cô, chắc họ là những người canh giữ phần mộ của cô.
Soát lỗi: Một mí
Lương Triệu gật đầu: “Được rồi, nhưng chuyện này chúng ta không thể tự ý quyết định được. Tôi đi báo cho sếp, sau đó cô gọi về nhà xem họ nói thế nào.”Tiếc là lúc còn sống cô không thể sinh được một trai một gái cho Tần Trọng, đây đúng là một chuyện vô cùng đáng tiếc.
Nhưng cô gái trước mặt khá thú vị, không những không sợ cô mà còn nói chuyện thoải mái với cô.
Nhưng cô gái trước mặt khá thú vị, không những không sợ cô mà còn nói chuyện thoải mái với cô.
Lương Triệu dừng một chút, vỗ vai Tiểu Nam: “Tiểu Nam, chúng ta ra khỏi nhà kho rồi. Đây là lối vào thang máy ở tầng hai.”
“Con cháu của Lâm Triệu?” Lâm Tô càng ngạc nhiên hơn: “Lúc tôi chết họ vẫn chưa kết hôn, bây giờ xem ra mọi người đều đã lập gia đình, có cả cháu chắt, nhưng, người bảo vệ là sao?”
Đến lúc đó, khả năng cao là cô chủ Lâm sẽ ở trong viện bảo tàng, có nhà nước bảo vệ, chín gia tộc bọn họ có thể đỡ lo hơn.
Một người sống sờ sờ như này sao có thể để cô rơi vào tay người khác được? Đương nhiên là phải đi theo chín gia tộc bọn họ rồi.“Cô chủ Lâm, tôi là Tiểu Nam, tổ tiên là Chiêu Nhi, không biết cô chủ Lâm còn nhớ không?”
“Hai người…” Lâm Tô đỡ trán: “Có phải tạm thời tôi không thể ra ngoài được không?”
“Vâng, sếp Tần.”“Ôi trời, tôi quên mất chuyện này.” Lương Triệu vỗ tay một cái: “Không khí trong lồng kính này không đủ, e là cô chủ Lâm…”“Chiêu Nhi?” Tuy đã đoán trước được nhưng khi nghe cô ta nói, mắt Lâm Tô vẫn sáng lên: “Cô ấy là hầu gái thân cận của tôi, nói vậy, cô là con cháu đời sau của cô ấy?”
“Không sao, tôi có cách.” Tiểu Nam nhanh chân tiến về phía trước, khom lưng cúi đầu chào Lâm Tô, nở nụ cười ngọt ngào: “Cô là cô chủ Lâm, chủ của tiệm cầm đồ nhà họ Lâm thật à?”
Hai phía lồng kính bắt đầu chầm chậm nâng lên, không khí tràn vào khiến chiếc quan tài vốn đã mục nát lại càng bị ăn mòn nhanh hơn. Màu sắc còn lại trên quan tài cũng nhanh chóng phai nhạt, biến thành màu gỗ mục nát bình thường.Nhưng cô gái đang ngồi trong quan tài không phải là… Lâm Tô đấy ư?“Đúng đúng.” Tiểu Nam kích động gật đầu, sau đó vẫy tay với Lương Triệu sau lưng mình: “Anh ấy là Lương Triệu, anh ấy là…”
“Ôi trời, tôi quên mất chuyện này.” Lương Triệu vỗ tay một cái: “Không khí trong lồng kính này không đủ, e là cô chủ Lâm…”
Lương Triệu: “Lời đồn gì vậy?”Lương Triệu dừng một chút, vỗ vai Tiểu Nam: “Tiểu Nam, chúng ta ra khỏi nhà kho rồi. Đây là lối vào thang máy ở tầng hai.”“Tổ tiên của tôi tên Lâm Triệu, là Soát lỗi: Một míđầy tớ “Tiểu Nam, tôi sẽ mở cửa phụ ra, cô ra ngoài trước đi, lát nữa sếp của tôi sẽ vào đây.” Lương Triệu nói: “Cô về ký túc xá của tôi nghỉ ngơi trước, nếu không ngày mai cô sẽ không có sức đâu.”Lương Triệu dừng một chút, vỗ vai Tiểu Nam: “Tiểu Nam, chúng ta ra khỏi nhà kho rồi. Đây là lối vào thang máy ở tầng hai.”nhà họ Lâm.” Lương Triệu bước nhanh, vừa đi vừa nói: “Cơ mà mẹ tôi là con một, bố tôi cũng là con một, vậy nên tôi không thể mang họ Lâm giống mẹ… Khụ, nhưng mà cho dù tôi có họ gì đi chăng nữa thì tôi vẫn là người bảo vệ cô.”
Cũng may người mua là Tần Trọng. Lương Triệu là nhân viên của Tần Trọng nên hiểu rõ con người anh. Anh ta biết Tần Trọng mua chiếc quan tài này, một khi giám định được nó là di vật văn hoá khảo cổ chắc chắn sẽ giao nộp nó lên cho quốc gia.
Tiểu Nam gật đầu: “Được.”
“Hai người…” Lâm Tô đỡ trán: “Có phải tạm thời tôi không thể ra ngoài được không?”“Ừ.”“Con cháu của Lâm Triệu?” Lâm Tô càng ngạc nhiên hơn: “Lúc tôi chết họ vẫn chưa kết hôn, bây giờ xem ra mọi người đều đã lập gia đình, có cả cháu chắt, nhưng, người bảo vệ là sao?”
Nhưng cô gái trước mặt khá thú vị, không những không sợ cô mà còn nói chuyện thoải mái với cô.
Không phải ảo giác.
“Cô chủ, bây giờ không phải lúc nói chuyện cũ, chúng tôi đưa cô ra trước đã.” Tiểu Nam lại nói: “Cô đợi một chút, chúng tôi bàn bạc lại với nhau đã.”
Lương Triệu nuốt nước bọt: “Tần, sếp Tần, bên nhà kho xảy ra chuyện rồi.”
Tiểu Nam thở dài: “Nhưng… nhưng mà sếp Tần của anh…”Beta: Maria, KimHTiểu Nam xắn tay áo lên, kéo Lương Triệu sang một bên, nói nhỏ: “Phải dỡ tấm kính này của mấy anh ra như thế nào đây? Chúng ta bắt tay làm luôn đi.”
Không phải ảo giác.
“Sếp Tần, anh mau mở cái này đi. Vừa rồi Lâm… cô ấy không sao, bây giờ chắc bị ngất vì thiếu oxy.” Lương Triệu nói.
Anh ta vội vàng cúp điện thoại, chuyển thành chế độ im lặng rồi đi đến bên cạnh Tiểu Nam.“Tôi có biết đâu, tôi chỉ là một người gác cổng thôi.” Lương Triệu nói: “Tôi thấy chúng ta vẫn nên báo chuyện này với sếp thì hơn.”
Lâm Tô nghĩ thầm trong lòng: Quần áo của đôi nam nữ trẻ này trông lạ thật đấy. Cô cũng đoán được mình chết lâu rồi, nhưng không ngờ là họ lại biết cô, chắc họ là những người canh giữ phần mộ của cô.“Anh điên à?” Tiểu Nam véo tay anh ta: “Cô chủ mà rơi vào tay tên họ Tần kia thì chẳng phải sẽ bị đưa đến phòng thí nghiệm à?”
Thứ duy nhất không thay đổi chính là Lâm Tô và bộ quần áo cô đang mặc.
“Vậy chúng ta phải làm gì với cô chủ Lâm đây?” Lương Triệu buông tay: “Cũng không biết cô ấy sống lại bằng cách nào mà mấy trăm năm trôi qua rồi mà dung mạo không hề thay đổi, vậy thì chắc quan tài là do cô ấy làm hỏng rồi. Cơ mà lỡ như đây là lệ quỷ giả thành thì sao?”“Vậy chúng ta phải làm gì với cô chủ Lâm đây?” Lương Triệu buông tay: “Cũng không biết cô ấy sống lại bằng cách nào mà mấy trăm năm trôi qua rồi mà dung mạo không hề thay đổi, vậy thì chắc quan tài là do cô ấy làm hỏng rồi. Cơ mà lỡ như đây là lệ quỷ giả thành thì sao?”
“Được rồi, được rồi, vậy cô nói đi, bây giờ phải làm gì, tôi nghe cô hết.” Lương Triệu thích Tiểu Nam, mối quan hệ giữa hai người chỉ thiếu một bước là đâm thủng lớp cửa sổ giấy mỏng manh mà thôi. Lúc này anh ta không nói lại Tiểu Nam, chỉ đành để cô ta quyết định, đỡ cho sau này xảy ra chuyện cô ta lại có bất mãn gì với anh ta.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, cả hai đều im lặng một lúc.
Dịch: Tiêu Thiên Thanh
“Đó là… lời đồn về việc người chết có thể sống lại.” Tiểu Nam cúi đầu: “Đợi đến lúc chúng ta giải quyết xong việc này rồi tôi sẽ nói cho anh biết.”“Xảy ra chuyện gì?”“Tôi cảm thấy đây chắc chắn là cô chủ Lâm.” Tiểu Nam rụt bả vai: “Không… chắc không phải là lệ quỷ đâu… Tôi từng nghe một số lời đồn, không biết có phải thật không…”
Bây giờ là hai rưỡi sáng. Lương Triệu vốn là một thiên tài nghiên cứu đồ cổ trong công ty, nhưng sau khi phần mộ của Lâm Tô bị khai quật, để tiếp cận nhà kho, anh ta đã xung phong đến đây làm việc. Nhưng thuyết phục mãi cũng chỉ được làm nhân viên “canh gác” của nhà kho, một nơi có nhiệt độ và độ ẩm không đổi như này. Không chỉ vậy, anh ta còn lợi dụng chức vụ của mình để đưa Tiểu Nam vào đây.
Không phải ảo giác.Lương Triệu: “Lời đồn gì vậy?”
“Vậy chúng ta phải làm gì với cô chủ Lâm đây?” Lương Triệu buông tay: “Cũng không biết cô ấy sống lại bằng cách nào mà mấy trăm năm trôi qua rồi mà dung mạo không hề thay đổi, vậy thì chắc quan tài là do cô ấy làm hỏng rồi. Cơ mà lỡ như đây là lệ quỷ giả thành thì sao?”
*
Lương Triệu gật đầu: “Được rồi, nhưng chuyện này chúng ta không thể tự ý quyết định được. Tôi đi báo cho sếp, sau đó cô gọi về nhà xem họ nói thế nào.”
–Tần Trọng không để ý đến anh ta, anh bước lên phía trước, nhìn vào trong tấm kính.“Đó là… lời đồn về việc người chết có thể sống lại.” Tiểu Nam cúi đầu: “Đợi đến lúc chúng ta giải quyết xong việc này rồi tôi sẽ nói cho anh biết.”
Lương Triệu và Tiểu Nam đã nhìn dung mạo của Lâm Tô từ nhỏ đến lớn cho nên nhớ rất rõ dáng vẻ của cô.
Lương Triệu gật đầu: “Được rồi, nhưng chuyện này chúng ta không thể tự ý quyết định được. Tôi đi báo cho sếp, sau đó cô gọi về nhà xem họ nói thế nào.”
“Sếp Tần, anh mau mở cái này đi. Vừa rồi Lâm… cô ấy không sao, bây giờ chắc bị ngất vì thiếu oxy.” Lương Triệu nói.
Lương Triệu cũng lo lắng: “Chờ một chút, chờ thêm chút nữa đã.”Tiểu Nam thở dài: “Nhưng… nhưng mà sếp Tần của anh…”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Triệu thở phào nhẹ nhõm. Anh ta mở WeChat, gửi một tin nhắn vào nhóm chat ‘Chín gia tộc’: “Cô chủ Lâm đã sống lại nhưng quan tài bị sếp Tần mua rồi, chúng tôi định bàn bạc với anh ấy để giành lại cô chủ.”
“Cô chủ, bây giờ không phải lúc nói chuyện cũ, chúng tôi đưa cô ra trước đã.” Tiểu Nam lại nói: “Cô đợi một chút, chúng tôi bàn bạc lại với nhau đã.”
Nhưng cô gái đang ngồi trong quan tài không phải là… Lâm Tô đấy ư?“Tôi có biết đâu, tôi chỉ là một người gác cổng thôi.” Lương Triệu nói: “Tôi thấy chúng ta vẫn nên báo chuyện này với sếp thì hơn.”“Đừng nói sếp Tần như thế.” Lương Triệu nói: “Sếp Tần chỉ là hơi nghiêm túc chút thôi.”
Nhưng cô gái đang ngồi trong quan tài không phải là… Lâm Tô đấy ư?
“Làm ơn đi, như vậy mà là một chút hả?” Tiểu Nam không phục: ““Ôi trời, tôi quên mất chuyện này.” Lương Triệu vỗ tay một cái: “Không khí trong lồng kính này không đủ, e là cô chủ Lâm…”Kiếp trước anh ta chắc chắn là Diêm Vương đầu thaiGiọng điệu nhẹ nhàng làm Tiểu Nam không sợ như trước, cô ta nhô đầu ra: “Sếp Tần… thật ra cô ấy là tổ tiên của chúng tôi. Bây giờ cô… cô ấy vẫn còn sống chứ?”, nhìn mặt anh ta thôi là tôi đã thấy sợ rồi. Công nhận là anh ta rất đẹp trai, nhưng lạnh lùng không có tình người.”
Lương Triệu cũng nói: “Nhưng cô chủ Lâm cứ yên tâm, chúng tôi sẽ ở đây với cô cho đến khi ông chủ đến, tiện thể tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện của chín gia tộc chúng tôi.”
Tiếc là lúc còn sống cô không thể sinh được một trai một gái cho Tần Trọng, đây đúng là một chuyện vô cùng đáng tiếc.“Được rồi, được rồi, vậy cô nói đi, bây giờ phải làm gì, tôi nghe cô hết.” Lương Triệu thích Tiểu Nam, mối quan hệ giữa hai người chỉ thiếu một bước là đâm thủng lớp cửa sổ giấy mỏng manh mà thôi. Lúc này anh ta không nói lại Tiểu Nam, chỉ đành để cô ta quyết định, đỡ cho sau này xảy ra chuyện cô ta lại có bất mãn gì với anh ta.
*
“Làm ơn đi, như vậy mà là một chút hả?” Tiểu Nam không phục: “Kiếp trước anh ta chắc chắn là Diêm Vương đầu thai, nhìn mặt anh ta thôi là tôi đã thấy sợ rồi. Công nhận là anh ta rất đẹp trai, nhưng lạnh lùng không có tình người.”Tiểu Nam quay người lại nhìn Lâm Tô, Lâm Tô nhìn cô ta với đôi mắt đầy hy vọng.
“Tiểu Nam, tôi sẽ mở cửa phụ ra, cô ra ngoài trước đi, lát nữa sếp của tôi sẽ vào đây.” Lương Triệu nói: “Cô về ký túc xá của tôi nghỉ ngơi trước, nếu không ngày mai cô sẽ không có sức đâu.”
Tiếng khóc của Tiểu Nam át đi tiếng chân bước chân nhẹ nhàng, mãi đến khi Tần Trọng đến gần thì bọn họ mới nhận ra.
Điện thoại của Lương Triệu cũng bắt đầu đổ chuông liên tục.
“Xảy ra chuyện gì?”“Tổ tiên của tôi tên Lâm Triệu, là“Nói đi, nói với sếp Tần đi.” Tiểu Nam nói: “Nhân tiện phải nói với anh ta về chuyện của chín gia tộc chúng ta. Ngoài chúng ta ra không ai có thể đưa cô chủ Lâm đi, cô ấy không phải của anh ta.”
Hai phía lồng kính bắt đầu chầm chậm nâng lên, không khí tràn vào khiến chiếc quan tài vốn đã mục nát lại càng bị ăn mòn nhanh hơn. Màu sắc còn lại trên quan tài cũng nhanh chóng phai nhạt, biến thành màu gỗ mục nát bình thường.“Được rồi, cứ quyết định vậy đi.” Lương Triệu thở phào nhẹ nhõm: “Ngày mai là Trung thu, đến lúc đó bảy người của các gia tộc còn lại sẽ về đây. Chúng ta đồng lòng thuyết phục sếp Tần, không để anh ấy giao nộp cô chủ Lâm cho quốc gia.”
Nhỡ kỹ Lâm Tô, nhớ vị trí của cô ở nhà họ Lâm, ân nhân của họ, là người họ phải bảo vệ và làm lễ tế cho dù người này đã bị chôn sâu dưới lòng đất, đã mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Lâm Tô rất hiểu chuyện, gật đầu: “Được.”“Ừ.”
Lâm Tô nghĩ thầm trong lòng: Quần áo của đôi nam nữ trẻ này trông lạ thật đấy. Cô cũng đoán được mình chết lâu rồi, nhưng không ngờ là họ lại biết cô, chắc họ là những người canh giữ phần mộ của cô.
“Đúng đúng.” Tiểu Nam kích động gật đầu, sau đó vẫy tay với Lương Triệu sau lưng mình: “Anh ấy là Lương Triệu, anh ấy là…”Tiểu Nam gật đầu: “Được.”“Sếp Tần, anh mau mở cái này đi. Vừa rồi Lâm… cô ấy không sao, bây giờ chắc bị ngất vì thiếu oxy.” Lương Triệu nói.“Hai người…” Lâm Tô đỡ trán: “Có phải tạm thời tôi không thể ra ngoài được không?”
“Vừa, vừa mới tỉnh lại nghĩa là gì?” Lương Triệu nuốt nước bọt, kéo tay Tiểu Nam: “Tiểu Nam, cô có sợ không…”
Tần Trọng đang mặc một bộ quần áo ở nhà, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu xám, khác xa so với hình tượng nghiêm túc thường ngày, trông anh dịu dàng hơn rất nhiều, không nghiêm túc giống như mọi khi.
“Xin lỗi cô chủ Lâm.” Tiểu Nam nói: “Chúng tôi cũng rất muốn đưa cô ra ngoài nhưng ông chủ ở đây là người khác, chúng tôi thật sự không dám tự quyết định.”
nhà họ Lâm.” Lương Triệu bước nhanh, vừa đi vừa nói: “Cơ mà mẹ tôi là con một, bố tôi cũng là con một, vậy nên tôi không thể mang họ Lâm giống mẹ… Khụ, nhưng mà cho dù tôi có họ gì đi chăng nữa thì tôi vẫn là người bảo vệ cô.”
“Tiểu Nam, tôi sẽ mở cửa phụ ra, cô ra ngoài trước đi, lát nữa sếp của tôi sẽ vào đây.” Lương Triệu nói: “Cô về ký túc xá của tôi nghỉ ngơi trước, nếu không ngày mai cô sẽ không có sức đâu.”Lương Triệu cũng nói: “Nhưng cô chủ Lâm cứ yên tâm, chúng tôi sẽ ở đây với cô cho đến khi ông chủ đến, tiện thể tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện của chín gia tộc chúng tôi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Xin lỗi cô chủ Lâm.” Tiểu Nam nói: “Chúng tôi cũng rất muốn đưa cô ra ngoài nhưng ông chủ ở đây là người khác, chúng tôi thật sự không dám tự quyết định.”Lâm Tô rất hiểu chuyện, gật đầu: “Được.”
“Đúng đúng.” Tiểu Nam kích động gật đầu, sau đó vẫy tay với Lương Triệu sau lưng mình: “Anh ấy là Lương Triệu, anh ấy là…”
Chương 02: Giao nộp cho quốc gia
Tần Trọng ở đầu bên kia điện thoại cứ tưởng mình vẫn đang mơ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, xoa ấn đường: “Cậu canh giữ ở đó, đừng cho ai vào, tôi tới ngay.”“Hai người…” Lâm Tô đỡ trán: “Có phải tạm thời tôi không thể ra ngoài được không?”Thấy Lâm Tô không có ý làm khó mình, Tiểu Nam và Lương Triệu cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng xuống. Chẳng trách tổ tiên đời trước của họ lại trung thành với cô chủ Lâm như vậy, thì ra cô là một người vô cùng tốt bụng.
“Vâng, sếp Tần.”
“Để tôi nói cho.” Tiểu Nam nói với Lương Triệu: “Anh mau đi liên lạc với sếp của anh và người lớn trong gia tộc đi.”
Anh ta vội vàng cúp điện thoại, chuyển thành chế độ im lặng rồi đi đến bên cạnh Tiểu Nam.
Giọng nói trong trẻo dễ nghe vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.“Được.” Lương Triệu lấy điện thoại ra, đi ra một góc.
Hai phía lồng kính bắt đầu chầm chậm nâng lên, không khí tràn vào khiến chiếc quan tài vốn đã mục nát lại càng bị ăn mòn nhanh hơn. Màu sắc còn lại trên quan tài cũng nhanh chóng phai nhạt, biến thành màu gỗ mục nát bình thường.
Tần Trọng thò tay vào túi áo khoác, ấn nút khởi động.*
Tay cầm điện thoại của anh ta hơi run lên, anh ta hít vài hơi thật sâu, sau đó gọi điện thoại cho sếp Tần của mình.
Nhỡ kỹ Lâm Tô, nhớ vị trí của cô ở nhà họ Lâm, ân nhân của họ, là người họ phải bảo vệ và làm lễ tế cho dù người này đã bị chôn sâu dưới lòng đất, đã mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Lương Triệu nuốt nước bọt: “Tần, sếp Tần, bên nhà kho xảy ra chuyện rồi.”Bây giờ là hai rưỡi sáng. Lương Triệu vốn là một thiên tài nghiên cứu đồ cổ trong công ty, nhưng sau khi phần mộ của Lâm Tô bị khai quật, để tiếp cận nhà kho, anh ta đã xung phong đến đây làm việc. Nhưng thuyết phục mãi cũng chỉ được làm nhân viên “canh gác” của nhà kho, một nơi có nhiệt độ và độ ẩm không đổi như này. Không chỉ vậy, anh ta còn lợi dụng chức vụ của mình để đưa Tiểu Nam vào đây.
Tiếng khóc của Tiểu Nam át đi tiếng chân bước chân nhẹ nhàng, mãi đến khi Tần Trọng đến gần thì bọn họ mới nhận ra.
“Anh ấy ghét việc người khác không nghe lời anh ấy.” Lương Triệu thở dài, đứng lên rồi kéo Tiểu Nam dậy: “Anh ấy ghét lặp lại ‘mệnh lệnh’ đến lần thứ hai.”“Không sao, tôi có cách.” Tiểu Nam nhanh chân tiến về phía trước, khom lưng cúi đầu chào Lâm Tô, nở nụ cười ngọt ngào: “Cô là cô chủ Lâm, chủ của tiệm cầm đồ nhà họ Lâm thật à?”Tay cầm điện thoại của anh ta hơi run lên, anh ta hít vài hơi thật sâu, sau đó gọi điện thoại cho sếp Tần của mình.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến hai người họ sợ ngây người: “Lương Triệu, xảy ra chuyện gì vậy?”
Làm phiền sếp Tần vào giờ này… chắc sẽ không bị đuổi việc đâu nhỉ? Khụ khụ, chắc là không đâu, dù sao chuyện một người sống lại rồi bò ra khỏi quan tài là chuyện lớn, làm sao có thể không báo cho sếp được.
“Đừng nói sếp Tần như thế.” Lương Triệu nói: “Sếp Tần chỉ là hơi nghiêm túc chút thôi.”“Alo?”
“Vậy thì còn chần chờ gì nữa, mau đập lồng kính này ra đi!” Tiểu Nam lo lắng nhào đến trước tấm kính che, dùng tay đập xuống hai lần: “Có vật cứng nào ở đây không?”
Câu hỏi hơi kỳ quặc này làm Lương Triệu sợ chết khiếp, anh ta nhanh tay ấn đầu Tiểu Nam ra sau.
Tất nhiên là Tần Trọng không biết Lương Triệu và Tiểu Nam đang nghĩ gì, anh chỉ nhìn Lâm Tô rồi xua tay với bọn họ: “Hai người ra ngoài trước đi.”
Một giọng nói hơi khàn truyền đến từ đầu dây bên kia, có vẻ như người kia còn đang ngủ.
“Cô chủ Lâm, tôi là Tiểu Nam, tổ tiên là Chiêu Nhi, không biết cô chủ Lâm còn nhớ không?”
Tiểu Nam xắn tay áo lên, kéo Lương Triệu sang một bên, nói nhỏ: “Phải dỡ tấm kính này của mấy anh ra như thế nào đây? Chúng ta bắt tay làm luôn đi.”
Dịch: Tiêu Thiên ThanhLương Triệu nuốt nước bọt: “Tần, sếp Tần, bên nhà kho xảy ra chuyện rồi.”
Ngày mai là Tết Trung thu, chín gia tộc bọn họ chỉ định tới thăm một chút thôi nhưng bây giờ cô chủ Lâm đột nhiên sống lại nên mọi chuyện lại khác.
Lương Triệu nói với Lâm Tô: “Cô chủ Lâm, sếp của chúng tôi…”“Xảy ra chuyện gì?”
Hai phía lồng kính bắt đầu chầm chậm nâng lên, không khí tràn vào khiến chiếc quan tài vốn đã mục nát lại càng bị ăn mòn nhanh hơn. Màu sắc còn lại trên quan tài cũng nhanh chóng phai nhạt, biến thành màu gỗ mục nát bình thường.
“Nói đi, nói với sếp Tần đi.” Tiểu Nam nói: “Nhân tiện phải nói với anh ta về chuyện của chín gia tộc chúng ta. Ngoài chúng ta ra không ai có thể đưa cô chủ Lâm đi, cô ấy không phải của anh ta.”“Nắp quan tài bị mở ra, người bên trong sống lại rồi.” Lương Triệu cố gắng giữ cho giọng mình ổn định: “Tôi vẫn chưa thông báo cho những người khác, sếp có muốn đến xem không ạ?”
Thấy Lâm Tô không có ý làm khó mình, Tiểu Nam và Lương Triệu cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng xuống. Chẳng trách tổ tiên đời trước của họ lại trung thành với cô chủ Lâm như vậy, thì ra cô là một người vô cùng tốt bụng.
Đến lúc đó, khả năng cao là cô chủ Lâm sẽ ở trong viện bảo tàng, có nhà nước bảo vệ, chín gia tộc bọn họ có thể đỡ lo hơn.
“Xin lỗi cô chủ Lâm.” Tiểu Nam nói: “Chúng tôi cũng rất muốn đưa cô ra ngoài nhưng ông chủ ở đây là người khác, chúng tôi thật sự không dám tự quyết định.”Tần Trọng ở đầu bên kia điện thoại cứ tưởng mình vẫn đang mơ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, xoa ấn đường: “Cậu canh giữ ở đó, đừng cho ai vào, tôi tới ngay.”
Lương Triệu cũng nói: “Nhưng cô chủ Lâm cứ yên tâm, chúng tôi sẽ ở đây với cô cho đến khi ông chủ đến, tiện thể tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện của chín gia tộc chúng tôi.”“Vâng, sếp Tần.”
“Chiêu Nhi?” Tuy đã đoán trước được nhưng khi nghe cô ta nói, mắt Lâm Tô vẫn sáng lên: “Cô ấy là hầu gái thân cận của tôi, nói vậy, cô là con cháu đời sau của cô ấy?”Tiểu Nam gật đầu: “Được.”Sau khi cúp điện thoại, Lương Triệu thở phào nhẹ nhõm. Anh ta mở WeChat, gửi một tin nhắn vào nhóm chat ‘Chín gia tộc’: “Cô chủ Lâm đã sống lại nhưng quan tài bị sếp Tần mua rồi, chúng tôi định bàn bạc với anh ấy để giành lại cô chủ.”
Tiểu Nam xắn tay áo lên, kéo Lương Triệu sang một bên, nói nhỏ: “Phải dỡ tấm kính này của mấy anh ra như thế nào đây? Chúng ta bắt tay làm luôn đi.”
Hết chương 02!
“Tôi cảm thấy đây chắc chắn là cô chủ Lâm.” Tiểu Nam rụt bả vai: “Không… chắc không phải là lệ quỷ đâu… Tôi từng nghe một số lời đồn, không biết có phải thật không…”đầy tớMột hòn đá làm dấy lên làn sóng lớn ngập trời. Hơn hai giờ đêm, nhóm WeChat bỗng náo nhiệt hẳn lên.
“Bà cô của tôi ơi, đây là kính chống đạn đấy.” Lương Triệu bước lên giữ lấy tay cô ta: “Nếu biết cách tháo thì tôi đã tháo ra từ lâu rồi!”
“Anh ấy ghét việc người khác không nghe lời anh ấy.” Lương Triệu thở dài, đứng lên rồi kéo Tiểu Nam dậy: “Anh ấy ghét lặp lại ‘mệnh lệnh’ đến lần thứ hai.”
Cũng may người mua là Tần Trọng. Lương Triệu là nhân viên của Tần Trọng nên hiểu rõ con người anh. Anh ta biết Tần Trọng mua chiếc quan tài này, một khi giám định được nó là di vật văn hoá khảo cổ chắc chắn sẽ giao nộp nó lên cho quốc gia.Điện thoại của Lương Triệu cũng bắt đầu đổ chuông liên tục.
“Nắp quan tài bị mở ra, người bên trong sống lại rồi.” Lương Triệu cố gắng giữ cho giọng mình ổn định: “Tôi vẫn chưa thông báo cho những người khác, sếp có muốn đến xem không ạ?”
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến hai người họ sợ ngây người: “Lương Triệu, xảy ra chuyện gì vậy?”Bây giờ là hai rưỡi sáng. Lương Triệu vốn là một thiên tài nghiên cứu đồ cổ trong công ty, nhưng sau khi phần mộ của Lâm Tô bị khai quật, để tiếp cận nhà kho, anh ta đã xung phong đến đây làm việc. Nhưng thuyết phục mãi cũng chỉ được làm nhân viên “canh gác” của nhà kho, một nơi có nhiệt độ và độ ẩm không đổi như này. Không chỉ vậy, anh ta còn lợi dụng chức vụ của mình để đưa Tiểu Nam vào đây.Lương Triệu: “Lời đồn gì vậy?”Anh ta vội vàng cúp điện thoại, chuyển thành chế độ im lặng rồi đi đến bên cạnh Tiểu Nam.
“Alo?”Tiểu Nam đã kể xong chuyện về chín gia tộc, Lâm Tô ở trong lồng kính đang lau nước mắt.
Tần Trọng ở đầu bên kia điện thoại cứ tưởng mình vẫn đang mơ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, xoa ấn đường: “Cậu canh giữ ở đó, đừng cho ai vào, tôi tới ngay.”
Một hòn đá làm dấy lên làn sóng lớn ngập trời. Hơn hai giờ đêm, nhóm WeChat bỗng náo nhiệt hẳn lên.“Tiểu Nam, tôi sẽ mở cửa phụ ra, cô ra ngoài trước đi, lát nữa sếp của tôi sẽ vào đây.” Lương Triệu nói: “Cô về ký túc xá của tôi nghỉ ngơi trước, nếu không ngày mai cô sẽ không có sức đâu.”
Lâm Tô thấy họ vậy mà lại biết mình là ai, cô chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó vẫy tay với họ: “Xin chào, có thể giúp tôi ra khỏi đây không? Tôi vừa tỉnh lại nên không rành chỗ này cho lắm.”
Tiểu Nam gật đầu: “Được.”
Làm phiền sếp Tần vào giờ này… chắc sẽ không bị đuổi việc đâu nhỉ? Khụ khụ, chắc là không đâu, dù sao chuyện một người sống lại rồi bò ra khỏi quan tài là chuyện lớn, làm sao có thể không báo cho sếp được.
Nói thật, lúc ấy chín gia tộc bọn họ đã chuẩn bị hợp tác với nhau để mua lại quan tài, nhưng người bán kia ra giá rất cao, cuối cùng thì bị Tần Trọng mua mất.
Lâm Tô cũng cười, gật đầu: “Đúng vậy.”Lương Triệu nói với Lâm Tô: “Cô chủ Lâm, sếp của chúng tôi…”
“Ừ.”
“Được rồi, được rồi, vậy cô nói đi, bây giờ phải làm gì, tôi nghe cô hết.” Lương Triệu thích Tiểu Nam, mối quan hệ giữa hai người chỉ thiếu một bước là đâm thủng lớp cửa sổ giấy mỏng manh mà thôi. Lúc này anh ta không nói lại Tiểu Nam, chỉ đành để cô ta quyết định, đỡ cho sau này xảy ra chuyện cô ta lại có bất mãn gì với anh ta.Anh ta chưa kịp nói xong, Lâm Tô ở đằng trước đột nhiên ngã xuống, nằm sấp lên quan tài, không có động tĩnh gì.Anh ta chưa kịp nói xong, Lâm Tô ở đằng trước đột nhiên ngã xuống, nằm sấp lên quan tài, không có động tĩnh gì.
Một người sống sờ sờ như này sao có thể để cô rơi vào tay người khác được? Đương nhiên là phải đi theo chín gia tộc bọn họ rồi.
Lương Triệu kéo Tiểu Nam ra sau lưng mình, lặng lẽ quan sát Tần Trọng. Đây là chiếc quan tài mà Tần Trọng mua được với giá cao từ một tay buôn đồ cổ, đó là món đắt nhất trong đống đồ cổ này.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến hai người họ sợ ngây người: “Lương Triệu, xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiếp trước anh ta chắc chắn là Diêm Vương đầu thai
“Không sao, tôi có cách.” Tiểu Nam nhanh chân tiến về phía trước, khom lưng cúi đầu chào Lâm Tô, nở nụ cười ngọt ngào: “Cô là cô chủ Lâm, chủ của tiệm cầm đồ nhà họ Lâm thật à?”“Ôi trời, tôi quên mất chuyện này.” Lương Triệu vỗ tay một cái: “Không khí trong lồng kính này không đủ, e là cô chủ Lâm…”
Thấy Lâm Tô không có ý làm khó mình, Tiểu Nam và Lương Triệu cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng xuống. Chẳng trách tổ tiên đời trước của họ lại trung thành với cô chủ Lâm như vậy, thì ra cô là một người vô cùng tốt bụng.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là Lâm Tô và bộ quần áo cô đang mặc.
“Vâng, sếp Tần.”Lương Triệu và Tiểu Nam đã nhìn dung mạo của Lâm Tô từ nhỏ đến lớn cho nên nhớ rất rõ dáng vẻ của cô.“Vậy thì còn chần chờ gì nữa, mau đập lồng kính này ra đi!” Tiểu Nam lo lắng nhào đến trước tấm kính che, dùng tay đập xuống hai lần: “Có vật cứng nào ở đây không?”
“Nói đi, nói với sếp Tần đi.” Tiểu Nam nói: “Nhân tiện phải nói với anh ta về chuyện của chín gia tộc chúng ta. Ngoài chúng ta ra không ai có thể đưa cô chủ Lâm đi, cô ấy không phải của anh ta.”
Không phải ảo giác.“Bà cô của tôi ơi, đây là kính chống đạn đấy.” Lương Triệu bước lên giữ lấy tay cô ta: “Nếu biết cách tháo thì tôi đã tháo ra từ lâu rồi!”
Thấy Lâm Tô không có ý làm khó mình, Tiểu Nam và Lương Triệu cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng xuống. Chẳng trách tổ tiên đời trước của họ lại trung thành với cô chủ Lâm như vậy, thì ra cô là một người vô cùng tốt bụng.–“Vậy phải làm sao bây giờ? Cô chủ Lâm vừa mới sống lại mà đã bị chết ngạt rồi à?” Tiểu Nam rưng rưng nước mắt: “Làm sao bây giờ, khi nào sếp của anh mới đến?”
“Bà cô của tôi ơi, đây là kính chống đạn đấy.” Lương Triệu bước lên giữ lấy tay cô ta: “Nếu biết cách tháo thì tôi đã tháo ra từ lâu rồi!”
“Nắp quan tài bị mở ra, người bên trong sống lại rồi.” Lương Triệu cố gắng giữ cho giọng mình ổn định: “Tôi vẫn chưa thông báo cho những người khác, sếp có muốn đến xem không ạ?”Dịch: Tiêu Thiên ThanhLương Triệu cũng lo lắng: “Chờ một chút, chờ thêm chút nữa đã.”
Nói xong, cô ta định bước lên phía trước.
“Vậy chúng ta phải làm gì với cô chủ Lâm đây?” Lương Triệu buông tay: “Cũng không biết cô ấy sống lại bằng cách nào mà mấy trăm năm trôi qua rồi mà dung mạo không hề thay đổi, vậy thì chắc quan tài là do cô ấy làm hỏng rồi. Cơ mà lỡ như đây là lệ quỷ giả thành thì sao?”
Kiếp trước anh ta chắc chắn là Diêm Vương đầu thai“Cô chủ, bây giờ không phải lúc nói chuyện cũ, chúng tôi đưa cô ra trước đã.” Tiểu Nam lại nói: “Cô đợi một chút, chúng tôi bàn bạc lại với nhau đã.”Lúc này anh ta thầm hối hận tại sao mình không báo cho sếp sớm hơn, nếu báo sớm hơn thì có thể mở lồng kính sớm hơn. Bây giờ thì hay rồi, có phải anh ta sắp trở thành tội đồ của chín gia tộc rồi không? Trong lòng Lương Triệu đau khổ.
Tiểu Nam đã kể xong chuyện về chín gia tộc, Lâm Tô ở trong lồng kính đang lau nước mắt.Tiếng khóc của Tiểu Nam át đi tiếng chân bước chân nhẹ nhàng, mãi đến khi Tần Trọng đến gần thì bọn họ mới nhận ra.
Anh ta chưa kịp nói xong, Lâm Tô ở đằng trước đột nhiên ngã xuống, nằm sấp lên quan tài, không có động tĩnh gì.Tiếc là lúc còn sống cô không thể sinh được một trai một gái cho Tần Trọng, đây đúng là một chuyện vô cùng đáng tiếc.Tần Trọng đang mặc một bộ quần áo ở nhà, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu xám, khác xa so với hình tượng nghiêm túc thường ngày, trông anh dịu dàng hơn rất nhiều, không nghiêm túc giống như mọi khi.
“Đó là… lời đồn về việc người chết có thể sống lại.” Tiểu Nam cúi đầu: “Đợi đến lúc chúng ta giải quyết xong việc này rồi tôi sẽ nói cho anh biết.”Lương Triệu nghĩ thầm, ôi thôi xong rồi, Tiểu Nam vẫn chưa ra ngoài, anh ta vội nói: “Sếp, sếp Tần.”
Lương Triệu nghĩ thầm, ôi thôi xong rồi, Tiểu Nam vẫn chưa ra ngoài, anh ta vội nói: “Sếp, sếp Tần.”
Tần Trọng không để ý đến anh ta, anh bước lên phía trước, nhìn vào trong tấm kính.
Tiểu Nam lách người qua một bên, khẽ nói: “Nói không sợ là giả… nhưng ngược lại tôi muốn hỏi đây là thật hay giả.”
“Sếp Tần, anh mau mở cái này đi. Vừa rồi Lâm… cô ấy không sao, bây giờ chắc bị ngất vì thiếu oxy.” Lương Triệu nói.
Tần Trọng thò tay vào túi áo khoác, ấn nút khởi động.
, nhìn mặt anh ta thôi là tôi đã thấy sợ rồi. Công nhận là anh ta rất đẹp trai, nhưng lạnh lùng không có tình người.”
“Bà cô của tôi ơi, đây là kính chống đạn đấy.” Lương Triệu bước lên giữ lấy tay cô ta: “Nếu biết cách tháo thì tôi đã tháo ra từ lâu rồi!”Hai phía lồng kính bắt đầu chầm chậm nâng lên, không khí tràn vào khiến chiếc quan tài vốn đã mục nát lại càng bị ăn mòn nhanh hơn. Màu sắc còn lại trên quan tài cũng nhanh chóng phai nhạt, biến thành màu gỗ mục nát bình thường.
Một hòn đá làm dấy lên làn sóng lớn ngập trời. Hơn hai giờ đêm, nhóm WeChat bỗng náo nhiệt hẳn lên.
Lương Triệu kéo Tiểu Nam ra sau lưng mình, lặng lẽ quan sát Tần Trọng. Đây là chiếc quan tài mà Tần Trọng mua được với giá cao từ một tay buôn đồ cổ, đó là món đắt nhất trong đống đồ cổ này.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là Lâm Tô và bộ quần áo cô đang mặc.
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi.” Lương Triệu thở phào nhẹ nhõm: “Ngày mai là Trung thu, đến lúc đó bảy người của các gia tộc còn lại sẽ về đây. Chúng ta đồng lòng thuyết phục sếp Tần, không để anh ấy giao nộp cô chủ Lâm cho quốc gia.”
Nói thật, lúc ấy chín gia tộc bọn họ đã chuẩn bị hợp tác với nhau để mua lại quan tài, nhưng người bán kia ra giá rất cao, cuối cùng thì bị Tần Trọng mua mất.Lương Triệu kéo Tiểu Nam ra sau lưng mình, lặng lẽ quan sát Tần Trọng. Đây là chiếc quan tài mà Tần Trọng mua được với giá cao từ một tay buôn đồ cổ, đó là món đắt nhất trong đống đồ cổ này.
“Cô chủ Lâm, tôi là Tiểu Nam, tổ tiên là Chiêu Nhi, không biết cô chủ Lâm còn nhớ không?”Nói thật, lúc ấy chín gia tộc bọn họ đã chuẩn bị hợp tác với nhau để mua lại quan tài, nhưng người bán kia ra giá rất cao, cuối cùng thì bị Tần Trọng mua mất.
Cũng may người mua là Tần Trọng. Lương Triệu là nhân viên của Tần Trọng nên hiểu rõ con người anh. Anh ta biết Tần Trọng mua chiếc quan tài này, một khi giám định được nó là di vật văn hoá khảo cổ chắc chắn sẽ giao nộp nó lên cho quốc gia.
Soát lỗi: Một míĐến lúc đó, khả năng cao là cô chủ Lâm sẽ ở trong viện bảo tàng, có nhà nước bảo vệ, chín gia tộc bọn họ có thể đỡ lo hơn.
“Vừa, vừa mới tỉnh lại nghĩa là gì?” Lương Triệu nuốt nước bọt, kéo tay Tiểu Nam: “Tiểu Nam, cô có sợ không…”Ngày mai là Tết Trung thu, chín gia tộc bọn họ chỉ định tới thăm một chút thôi nhưng bây giờ cô chủ Lâm đột nhiên sống lại nên mọi chuyện lại khác.
Một người sống sờ sờ như này sao có thể để cô rơi vào tay người khác được? Đương nhiên là phải đi theo chín gia tộc bọn họ rồi.
“Tổ tiên của tôi tên Lâm Triệu, là
*
–
Tay cầm điện thoại của anh ta hơi run lên, anh ta hít vài hơi thật sâu, sau đó gọi điện thoại cho sếp Tần của mình.Tất nhiên là Tần Trọng không biết Lương Triệu và Tiểu Nam đang nghĩ gì, anh chỉ nhìn Lâm Tô rồi xua tay với bọn họ: “Hai người ra ngoài trước đi.”
“Tôi có biết đâu, tôi chỉ là một người gác cổng thôi.” Lương Triệu nói: “Tôi thấy chúng ta vẫn nên báo chuyện này với sếp thì hơn.”. Truyện Xuyên Không
Lương Triệu: “Lời đồn gì vậy?”
Giọng điệu nhẹ nhàng làm Tiểu Nam không sợ như trước, cô ta nhô đầu ra: “Sếp Tần… thật ra cô ấy là tổ tiên của chúng tôi. Bây giờ cô… cô ấy vẫn còn sống chứ?”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cô chủ Lâm vừa mới sống lại mà đã bị chết ngạt rồi à?” Tiểu Nam rưng rưng nước mắt: “Làm sao bây giờ, khi nào sếp của anh mới đến?”
“Nói đi, nói với sếp Tần đi.” Tiểu Nam nói: “Nhân tiện phải nói với anh ta về chuyện của chín gia tộc chúng ta. Ngoài chúng ta ra không ai có thể đưa cô chủ Lâm đi, cô ấy không phải của anh ta.”
Câu hỏi hơi kỳ quặc này làm Lương Triệu sợ chết khiếp, anh ta nhanh tay ấn đầu Tiểu Nam ra sau.
Anh ta chưa kịp nói xong, Lâm Tô ở đằng trước đột nhiên ngã xuống, nằm sấp lên quan tài, không có động tĩnh gì.
Tần Trọng không quay đầu lại nhưng đột nhiên ánh đèn vụt tắt, sàn nhà dưới chân bắt đầu rung lắc, Tiểu Nam sợ hãi “a” lên, cô ta được Lương Triệu ôm vào trong ngực, hai người cùng nhau ngã xuống đất: “Tiểu Nam, đừng sợ!”
“Được.” Lương Triệu lấy điện thoại ra, đi ra một góc.
Giọng điệu nhẹ nhàng làm Tiểu Nam không sợ như trước, cô ta nhô đầu ra: “Sếp Tần… thật ra cô ấy là tổ tiên của chúng tôi. Bây giờ cô… cô ấy vẫn còn sống chứ?”Nhưng cô gái trước mặt khá thú vị, không những không sợ cô mà còn nói chuyện thoải mái với cô.Sau một hồi rung lắc, cả hai người đều thấy chóng mặt. Mãi cho đến khi hết rung lắc thì cả hai mới nhận ra mình đã được chuyển đến nơi khác.
Điện thoại của Lương Triệu cũng bắt đầu đổ chuông liên tục.
Lương Triệu dừng một chút, vỗ vai Tiểu Nam: “Tiểu Nam, chúng ta ra khỏi nhà kho rồi. Đây là lối vào thang máy ở tầng hai.”
Lương Triệu nuốt nước bọt: “Tần, sếp Tần, bên nhà kho xảy ra chuyện rồi.”Tiểu Nam quay người lại nhìn Lâm Tô, Lâm Tô nhìn cô ta với đôi mắt đầy hy vọng.Tiểu Nam mở mắt ra, cau mày: “Dọa tôi sợ chết khiếp, sao sếp của anh không nói câu nào đã đưa chúng ta ra đây vậy!”
Giọng nói trong trẻo dễ nghe vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi.” Lương Triệu thở phào nhẹ nhõm: “Ngày mai là Trung thu, đến lúc đó bảy người của các gia tộc còn lại sẽ về đây. Chúng ta đồng lòng thuyết phục sếp Tần, không để anh ấy giao nộp cô chủ Lâm cho quốc gia.”“Anh ấy ghét việc người khác không nghe lời anh ấy.” Lương Triệu thở dài, đứng lên rồi kéo Tiểu Nam dậy: “Anh ấy ghét lặp lại ‘mệnh lệnh’ đến lần thứ hai.”
Hết chương 02!