Ánh Trăng Sáng Thay Thế Của Nam Chính Cặn Bã

Chương 64: Bà nội Thẩm đến tìm




Edit: Tiểu Màn Thầu
Tin đồn giữa Kiều Tịnh và tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị, lần này đã lên bảng hot sreach của W.
Điều làm Kiều Tịnh đau đầu, không phải việc Thẩm Luân quấn lấy mình, mà là sự đeo bám của Cung Trình. Năm trước Cung Trình đã giải trừ hợp đồng với công ty, tự mình thành lập văn phòng làm việc riêng, ký hợp đồng ít hợp đồng với đám nghệ sĩ mới có tiềm lực trong giới giải trí.
Thời điểm Cung Trình cầm kịch bản một bộ phim điện ảnh muốn mời Kiều Tịnh đảm nhận vai chính đến tìm Thời Trần, bởi vì Thời Trần không chịu đựng nổi cám dỗ, đã lên tiếng đống ý.
Sau khi Kiều Tịnh biết chuyện, suy tư vài giây, dường như đang tìm một lý do thuyết phục bản thân mình: “Cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Trước kia, cô phải nghe theo sắp xếp của hệ thống, từ lời nói đến việc làm cũng chỉ vì mong muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Hiện giờ, cô lại tham sống sợ chết, vì sao không tìm cách để làm cuộc sống của mình tốt hơn.
Điều này không chứng tỏ, Kiều Tịnh không phải là người có lòng nhân từ,nói cô là Phật, cũng không phải, nói cô là Ma, càng không đúng. Cô chính là sống tuỳ tâm, trước kia vì làm nhiệm vụ, hiện giờ là vì chính mình.
Chết tử tế không bằng cứ cố sống tiếp, nhân sinh vốn là đạo lý như vậy, huống chi thân phận của cô còn là một đại minh tinh, điều kiện vật chất so với kiếp trước tốt hơn rất nhiều, cô cảm thấy đã đủ rồi, cần phải biết quý trọng.
Đến nổi cốt truyện thay đổi, cô cũng không biến mất.
Cung Trình muốn hẹn Kiều Tịnh dùng một bữa cơm, nhưng cô đã từ chối, đối phương cũng không tiếp tục dây dưa.
Anh ta đang làm một phép thử, vẫn luôn suy đoán tin tức ở trên mạng, bởi vì trên thực tế anh ta không biết tin tức đó là thật hay là giả. Sở dĩ anh ta đem mục tiêu nhắm vào cô, là vì muốn khiêu khích Thẩm Luân.
Kiều Tịnh là người xuyên vào đây, không nói đến việc mọi sự tính toán của Cung Trình cô nắm rõ trong lòng bàn tay, thậm chí thủ đoạn anh ta muốn sử dụng cũng biết một ít. Cho nên cô sẽ không dễ dàng bị mắc mưu, cô không có hào quang của nữ chính, khẳng định không thể đấu lại nam phụ tâm cơ này.
Cứ như vậy Kiều Tịnh đã từ chối Cung Trình vài lần, dường như đã chọc giận đến anh ta, lúc trước còn bảo để Kiều Tịnh đóng vai nữ chính, hiện giờ đối phương lại đổi ý.
Dù sao vẫn chưa ký hợp đồng, quyền quyết định vẫn nằm trong tay của đối phương.
Thời Trần thì ảo não.
Kiều Tịnh cảm thấy không sao, thậm chí còn tươi cười vui vẻ.
“Còn cười được nữa à, anh muốn nói với em vài lời, hiện giờ em đã có nhân khí, cũng có không ít tác phẩm. Nhưng vẫn thiếu một tác phẩm nổi bật. Trong giới giải trí, không thiếu các tác phẩm có sự góp mặt đông đảo của những nữ minh tinh khác, ngay từ ban đầu bọn họ dựa vào dáng vẻ và tài năng để lọt vào mắt xanh của người xem, thu hút không ít fans, sau đó đa số đều dần dần bị lãng quên, bởi vì nguyên nhân không có tác phẩm nổi bật để đánh dấu tên tuổi đấy.”
“Xem như bộ phim truyền hình Thịnh Đường là bước đi đầu tiên của em, bộ phim Thích Khách chính là cây cầu, kế tiếp, em cần phải có một bộ phim chân chính thích hợp với em, là một tác phẩm đi vào lòng người, để về sau, mỗi lần mọi người nhắc đến nhân vật đó, thì sẽ nhớ đến em, hay em chính là đại biểu cho nhân vật nào đó, đây mới được xem là một diễn viên thành công. Hiện giờ, em cách con đường này rất xa.”
“Bộ phim điện ảnh của Cung Trình, tuy vai nữ chính không phải đo ni đóng giày cho em, nhưng nó cũng giống như bộ phim điện ảnh của đạo diễn Trần, trước đó em đã bắt sẵn cây cầu, chỉ cần đi qua, tầm nhìn sẽ xa hơn, ít nhất hiện giờ cơ hội đã tăng lên gấp đôi.”
“Có cần khoa trương như vậy không?” Kiều Tịnh giật mình.
Thời Trần cười nói: “Hối hận rồi à?”
“Quả thực là không có.”
“Vậy được rồi, anh đi trước đây.”
Sau khi Thơi Trần rời đi, Kiều Tịnh nhìn phong cảnh bên ngoài ô cửa thuỷ tinh đến xuất thần.
Cho dù là Thẩm Luân hay Cung Trình, ai cô cũng không thể trêu vào, cô chỉ muốn an ổn làm một tiểu mình tinh trong một góc xó xỉnh nào đó, để bản thân mình trải qua mỗi ngày bình yên. Nếu hỏi có mộng tưởng gì không, chắc có lẽ chính là muốn phát tài.
Mục tiêu nhỏ trước mắt, chính là cô phải vượt qua được kỳ thi diễn xuất ngày mai.
Kiều Tịnh đang đọc sách, thực nhanh phiền phức đã tìm đến cửa.
“Kiều tiểu thư, bên ngoài có một bà cụ đến tìm cô, có cần mời vào đây không ạ?”
Bà nội Thẩm ngồi xe lăn, vẻ mặt hiền lành xuất hiện trước cửa phòng của Kiều Tịnh, đưa bà nội Thẩm đến đây chính là thím Trần.
Ai nha, lại gặp người quen.
“Vâng, mời bà vào.”
Kiều Tịnh ngẩn ra một giây, không thể để bà nội Thẩm đứng chờ ở ngoài cửa được.
Chờ cô hồi phục tinh thần cảm thấy xấu hổ muốn chết, cô từng gặp qua bà nội Thẩm, nhưng bà nội Thẩm không có ký ức về cô, nếu tuỳ tiện mời bà vào phòng, thấy thế nào ấy nhỉ, không phải là kẻ ngốc thì chính là kẻ tâm cơ.
Bà nội Thẩm cũng không phải người bình thường, suy nghĩ sẽ càng phức tạp hơn.
Quả nhiên, khi bà nội Thẩm vào phòng, sắc mặt liền thay đổi.
Trong mắt bà hiện lên tinh quang, thở dài nói: “Kiều tiểu thư không hỏi xem bà lão này là ai mà đã mời vào phòng rồi à?”
Kiều Tịnh đáp lời: “Cháu nhìn bà rất quen mắt, không phải người xấu là được rồi.”
Cô rót nước mời bà nội Thẩm uống, sau đó mỉm cười ngồi lên sô pha.
“Kiều tiểu thư có điểm không giống như lời mọi người đã đồn đoán.” Bà nội Thẩm đánh giá cô.
Trong tư liệu liên quan đến Kiều Tịnh, có phần ghi chú xuất thân và bằng cấp của Kiều Tịnh, bao gồm cả việc mấy năm nay đã trải qua những chuyện gì, ghi chú quan trọng nhất chính là, cô mới vừa ra mắt ba năm, tai tiếng không ngừng,còn qua lại với rất nhiều đàn ông.
Bà nội Thẩm không hiểu, rõ ràng mọi mặt Ôn Thư đều tốt hơn Kiều Tịnh, đương nhiên ngoại trừ khuôn mặt kia.
Hơn nữa Thẩm Luân đã cắt đứt mọi quan hệ với Ôn Thư, mỗi lần nhìn thấy ảnh của Kiều Tịnh, khoé mắt anh lại đỏ hoe, làm hại bà nội Thẩm cho rằng anh bị người ta bỏ bùa, đã nhiều lần đi tìm đại sư hoá giải bùa chú, nhưng tất cả đều vô dụng.
Việc đi đến tận đây, bà nội Thẩm đã phải suy nghĩ rất lâu, bà muốn nhìn xem cô gái mà cháu trai nhà mình ngày nhớ đêm mong là loại người như thế nào.
Bầu không khí trong phòng có chút xấu hổ, từ lúc thím Trần bước vào cửa đã lạnh mặt, sắc mặt không tốt lắm.
Kiều Tịnh cảm thấy, khả năng loại địch ý này là do di truyền, trước kia thím Trần đã nhìn cô mấy thuận mắt rồi.
Kiều Tịnh thu hồi tầm mắt.
Hai chủ tớ bọn họ, luôn có suy nghĩ người khác không có ý tốt với mình.
Cô đan mười đầu ngoan tay vào nhau.
Chẳng lẽ vì tin đồn trên W?
Bà nội Thẩm đến đây để khuyên cô à? Không biết khi người khác lâm vào tình cảnh này sẽ nghĩ như thế nào, trước tiên trong đầu Kiều Tịnh chỉ nghĩ đến tình tiết trong mấy quyển tiểu thuyết, suy đoán có phải bà nội Thẩm sẽ ném tiền vào mặt mình không.
Sự thật chứng minh Kiều Tịnh suy nghĩ quá nhiều.
Bà nội Thẩm nói: “Kiều tiểu thư, bà là bà nội của Thẩm Luân. Mạo muội đến đây quây rầy cháu, là vì muốn nói chuyện liên quan đến cháu trai nhà bà.”
Kiều Tịnh thầm nói trong lòng giữa cô và Thẩm Luân không có việc gì cả!
“Lão phu nhân, giữa cháu và Thẩm Luân không phải như trên mạng đã đưa tin đâu….”
Kiều Tịnh cực lực giải thích.
Bà nội Thẩm cười nói: “Bà thích cháu gọi bà là bà nội Thẩm.”
Lời nói này khá miễn cưỡng, Kiều Tịnh cũng nghe ra được.
Kiều Tịnh nhấp môi, cô cảm thấy hai bà cháu nhà này không nghe hiểu được tiếng người.
“Kiều tiểu thư, lần đầu tiên bà nhìn thấy cháu, là ở trong chương trình mừng xuân trên TV. Cháu trai nhà bà còn ngồi ở trong phòng khóc, bị bà tình cờ phát hiện, lúc ấy trên màn hình TV, chính là hình ảnh của Kiều tiểu thư.” Thần sắc bà nội Thẩm thản nhiên.
Thẩm Luân tốt xấu gì cũng là nhân vật phong vân mà bà nội Thẩm lại không kiêng dè gì cả, còn nói việc xấu hổ của cháu trai nhà mình trước mặt người khác.
Thím Trần nghe thấy khá hụt hẫng, nhưng bà ta không dám cắt ngang lời nói của bà nội Thẩm, ánh mắt đầy địch ý nhìn chăm chú vào cô gái trẻ ngồi phía đối diện.
Kiều Tịnh bị lời nói vừa rồi của bà nội Thẩm làm cho hoảng sợ.
Quả thực cô từng nhìn thấy Thẩm Luân khóc, đó là vào ba tháng trước ở đoàn phim. Lúc ấy cô bị khiếp sợ đến ngây người, bây giờ nhớ lại, cô không cũng biết Thẩm Luân khóc vì chuyện gì.
Xin phép cho cô suy nghĩ sâu xa hơn một chút, là bởi vì Thẩm Luân cho rằng người gặp tai nạn là mình sao?
Đây không giống với tác phong của Thẩm Luân, nếu anh vẫn nhớ ra cô, phỏng chừng anh sẽ đem nhốt cô lại, không thì sẽ bóp chết cô, thậm chí là còn chơi trò chơi cầm tù.
Thẩm Luân không hiểu thế nào là tình yêu, dục vọng chiếm hữu của đàn ông rất cao, thực sự loại đàn ông này rất đáng sợ.
Cho dù cô có chút hảo cảm với anh, cũng bị anh bóp chết từ trong trứng nước. Ngôn Tình Nữ Phụ
“Hẳn là A Luân đã sớm gặp qua Kiều tiểu thư, bà nhìn ra được, từ sau khi nó cùng bà trở về Đế Đô, cả ngày tâm trạng của nó rất kỳ lạ. Bà còn nhớ trong phòng của nó, từng nhìn thấy bức ảnh của Kiều tiểu thư, có lẽ nó rất thích cháu.”
“Cho nên bà đã giấu nó, âm thầm đi đền đây tìm cháu. Bà cũng đã cho người điều tra đời tư của cháu, bà không tin vào những tin đồn trên mạng, không chân thật. Nếu cháu là một người tâm cơ, cần gì phải bỏ gần tìm xa, cháu trai nhà bà chính là sự lựa chọn thích hợp nhất với cháu.”
Bà nội Thẩm rất tự hào và có lòng tin với cháu trai nhà mình, kim chủ đối với Thẩm Luân đã là gì, ở trong nước không có ai có thể so sánh với anh.
So về tiền bạc, hay phong độ tuổi trẻ, ai có thể vượt qua được anh.
Nhìn thế nào đi nữa, đi theo Thẩm Luân là lựa chọn sáng suốt nhất.
Kiều Tịnh trầm mặc.
Một lúc sau, khẽ cười nói: “Bà nội Thẩm thật có lòng tin với cháu trai của mình.”
Bà nội Thẩm đáp lời: “Quả thực A Luân là một người đàn ông rất ưu tú.”
Đối với lời nói này, Kiều Tịnh không tài nào phản bác được.
Luận tiền tài cùng địa vị, mọi thứ Thẩm Luân đều hoàn hảo, thậm chí cô còn cảm thấy thẹn thùng khi nhớ đến cái đêm ấy, ừm, về phương diện kia cũng không tệ lắm, nếu không cũng sẽ không đem cô biến thành như vậy.
Nhưng mà….
Cô không chịu đựng được việc Thẩm Luân có bệnh, đúng vậy, anh còn bị bệnh rất nặng.
Đối với căn bệnh của anh đại đa số các nam chính của thể loại tổng tài này đều mắc phải, đó là quá bá đạo không ai bì kịp, còn có tính tự phụ, nếu ở bên nhau, anh cũng sẽ không nghĩ đến việc hỏi cô muốn như thế nào.
Bà nội Thẩm đến đây tìm cô, xem ra không phải muốn “Chia rẽ uyên ương”, mà là vun vén cho mối quan hệ này.
Bà nội Thẩm thực thông minh, đã sớm đoán ra được việc cháu trai mình yêu đương phương, về phần Kiều Tịnh, căn bản không có ý tứ gì.
Cho nên, bà cố tình đến đây tìm Kiều Tịnh, với ý đồ muốn thuyết phục Kiều Tịnh, chấp nhận Thẩm Luân.
“Bà ơi, cháu không giấu gì bà, cháu không thích Thẩm Luân.”
Thật lâu trước đây Kiều Tịnh đã từng nói lời này với bà nội Thẩm, khi ấy, còn ở trang viên.
Kiều Tịnh nói xong, thoáng nhìn phía cửa, vừa nhìn thấy người nọ, cô sợ đến mức trong lòng lộp bộp vài tiếng.
Chết rồi, quên đóng cửa.
Bên ngoài cửa, Thẩm Luân đã nghe thấy hết câu nói vừa rồi.
Tuy đã nghe, nhưng trên mặt không có biểu tình dư thừa nào, hàng lông mi dài khẽ động, bước một bước dài, đã tiến vào phòng.
“Bà nội, sao bà lại đến đây.” Ánh mắt anh ôn nhu nhìn về phía bà nội Thẩm.
Dứt lời, Thẩm Luân ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Kiều Tịnh, trong mắt mang theo ý cười.
“Kiều tiểu thư, tôi thấy cửa không đóng, cho nên mới vào trong. Tôi và bà nội có quấy rầy đến em không?”
Kiều Tịnh hơi giật mình, ôn hoà cười nói: “Không có. Thẩm tổng mời ngồi, để tôi đi rót nước cho anh.”
Cô vừa đứng dậy, Thẩm Luân liền thu hồi ánh mắt, nói: “Không cần, chúng tôi đi ngay đây.”
Lời nói này có chút lãnh đạm.
Nhưng ngoại trừ lãnh đạm, Kiều Tịnh không nghe ra sực tức giận.
Cô kinh ngạc xoay người, Thẩm Luân tiếp tay cầm xe lăn trong tay thím Trần, đẩy bà nội Thẩm ra ngoài.
Kiều Tịnh đứng yên tại chỗ, thong thả thu hồi ánh mắt.
Biết rõ Thẩm Luân không thích nghe lời nói này, nhưng cô đã nói vô số lần, dường như mỗi lần Thẩm Luân đều không cho là thật.
Kiều Tịnh biết rõ trong đó có nguyên nhân, nhưng cô lại cứ giả ngu.
Cô không hiểu vì sao Thẩm Luân đã mất đi ký ức, vẫn còn chấp niệm với cô như vậy, có lẽ đây là quán tính của thân thể.
Nếu đúng như vậy, xem ra trước mắt cô phải tìm cách cho chính mình.
Mặc kệ Thẩm Luân sẽ làm ra một số việc gì nữa, Kiều Tịnh cũng nhẫn nhịn, chuyện đã như thế này, trong lòng cô hiểu rõ.
Đây chính là tiền căn hậu quả*.
( * Tiền căn hậu quả: nguyên nhân ngày trước dẫn đến kết quả ngày nay.)
Người luôn giả tạo với Thẩm Luân chính là cô, người luôn đẩy Thẩm Luân ra xa cũng là cô, người cảm thấy chột dạ vẫn là cô.
Kiều Tịnh không hối hận khi đã từ chối Thẩm Luân, đây cũng là một loại quán tính. Cô cảm thấy bản thân mình làm như vậy thật quá đáng, cho nên cô chỉ mong muốn, nhanh chóng chấm dứt mọi việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.