Ranh giới giữa Biệt viện Vương phủ và Thượng Thủy Trang phân cách bởi dòng sông trong xanh, nước chảy êm đềm, Triệu Nhan đứng trên cầu, ánh mắt nhìn về phía Thượng Thủy Trang, chỉ thấy một cây hòe lớn ở đầu phía tây của thôn trang, lão Thần mang theo vài tôi tớ của Vương phủ đang vây quanh một nồi lớn, bên trong nồi hôm nay luộc thịt lợn rừng, một đám trẻ con đang vây quanh phía trước chiếc nồi lớn ấy, từng người một vô cùng vui vẻ phấn khởi chờ được phân phần thịt.
Mùa hè còn chưa qua, thời tiết vô cùng nóng nực, hơn nữa đại bộ phận tá điền trong trang lại rất nghèo, cho nên phần lớn những đứa trẻ trong trang đều cởi truồng, chỉ có mấy bé gái lớn tuổi hơn một chút mặc quần áo cũ nát, những bộ quần áo này đầy miếng vá cũ hợp với miếng vá mới, hơn nữa vừa nhìn đã biết đây là quần áo của người lớn sửa lại cho trẻ con mặc, trên cơ thể bé nhỏ, gầy gò của những đứa trẻ thấy quần áo rộng thênh thang.
Nhìn thấy những đứa trẻ ở Thượng Thủy Trang này, Triệu Nhan lại nhớ tới những học trò nhỏ tuổi của mình, những học trò của Triệu Nhan tuy đều sống tại nơi dành cho nhi đồng, ăn uống không lo, nhưng mà trong tâm hồn thiếu hụt sự quan tâm, đặc biệt là tình yêu thương của cha mẹ. Mà cảnh tượng trước mắt, những đứa trẻ của Thượng Thủy Trang tuy thường xuyên sống cùng với cha mẹ, nhưng ngay đến cơm ăn cũng không đủ no, đứa nào đứa nấy vàng vọt, gầy gò vì đói, còn về việc đến trường càng là điều không thể, so sánh ra thì những học trò của mình cũng xem như may mắn hơn một chút.
Những đứa trẻ của Thượng Thủy Trang ở chung với nhau khoảng hai đến ba trăm người, khi nghe tới việc Vương phủ tặng cho bọn chúng thịt ăn, lập tức hơn một trăm đứa trẻ chạy tới, còn một số đứa lớn tuổi hơn một chút cũng lén lút đứng ở cửa thôn nhìn về phía bên này, vừa chảy nước miếng vừa ngượng ngùng tiến lên phía trước, ngoài ra cũng không thiếu tá điền trong trang cũng đứng ở cửa thôn, tuy nói là Vương phủ hảo tâm cho bọn nhỏ thịt ăn, nhưng bọn họ vẫn có chút lo lắng.
Lão Phúc không có con cái, nhìn thấy trước mắt cảnh những đứa trẻ ở Thượng Thủy Trang nhận được sự giúp đỡ này, không giấu được, lộ ra nụ cười hiền lành, ngay sau đó ông nhường cho mấy tôi tớ Vương phủ duy trì trật tự, để xếp những đứa trẻ này thành hai hàng, sau đó tự tay cầm môi chia thịt cho chúng, những đứa trẻ trước đó đã nhận được thông báo về việc này đã mang bát tô từ nhà tới, chỉ có điều phần lớn là bát sứt, thậm chí có những cái còn được sửa chữa vài lần, tuy nhiên đằng sau những chiếc bát sứt còn là những đôi mắt đầy khát vọng.
Từng miếng thịt heo nóng hôi hổi được lão Phúc chia vào bát của bọn trẻ, mặc dù thịt không nhiều nhưng nước canh thì không ít, mỗi đứa trẻ nhận thịt xong hầu như đều uống không biết chán mấy ngụm lớn canh thịt, sau đó ngồi xổm ở ven đường gặm lấy gặm để, cũng có một số đứa nhỏ biết điều đã uống vài ngụm canh sau đó lập tức bưng bát chạy vào thôn trang, đoán chừng là nhường cho trưởng bối trong nhà được nhấm nháp một chút.
Triệu Nhan đứng ở trên cầu nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc khi được ăn thịt của bọn trẻ, hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hết sức nặng nề, đến nỗi hắn đang hoài nghi chính mình vượt qua ngàn năm tới Bắc Tống, thật sự chỉ đến hưởng thụ cuộc sống sao?
Cảnh tượng trước mắt này cùng bọn trẻ này, tuổi xấp xỉ những học sinh kia của hắn, bọn chúng chẳng những không được hưởng thụ quyền lợi giáo dục, thậm chí ngay cả nhu cầu cuộc sống cơ bản cũng không được bảo đảm.
- Chẳng lẽ mình không thể giúp bọn họ một chút được sao?
Nghĩ đến mấy vấn đề này, Triệu Nhan cũng không có tâm tư ở chỗ này nữa, lập tức xoay người rời khỏi dòng sông xanh, có điều hắn vừa mới đi, ở thôn trang bọn trẻ không dám tiến lên lúc trước, ngay lập tức một loạt cùng lên, trong chớp mắt lão Phúc liền đem thịt cấp hết sạch cho chúng nó, thậm chí đến nước canh thịt cũng không còn thừa, những đứa trẻ lớn hơn một chút sở dĩ không dám lên ngoài vì ngại ngùng ra, chủ yếu chính là vì nhìn thấy Triệu Nhan mà chúng nó sợ hãi đứng trên cầu, hiện tại Triệu Nhan vừa đi, niềm khát khao đối với thịt heo lập tức chiến thắng lý trí, kết quả thịt heo lão Phúc mang đến lại vẫn không đủ phân phát.
Triệu Nhan trở lại bên trong biệt viện, lúc này Tào Dĩnh và Công chúa Thọ Khang đã định ra danh sách yến tiệc rồi, hơn nữa còn cho người viết xong thiệp mời đưa qua, mặt khác thời gian yến tiệc cũng đã định ra rồi, trưa ngày kia, đến lúc đó các phu nhân, thiếu nữ quý phái nổi tiếng trong kinh thành đều sẽ đến nơi này tham gia yến tiệc, đương nhiên đây không phải nể mặt Tào Dĩnh, mà là nể mặt Công chúa Thọ Khang, cháu gái Tào Thái hậu sủng ái nhất, Công chúa Thọ Khang ra mặt mở tiệc chiêu đãi, toàn bộ Đông Kinh thành còn người nào dám không nể tình.
Triệu Nhan vừa mới về đến, Tào Dĩnh liền phát hiện sắc mặt của hắn không bình thường, lập tức đi theo Triệu Nhan vào phòng, lúc này mới đóng cửa lại ân cần hỏi han:
- Phu quân, chàng sao thế, có phải là có tâm sự gì hay không?
- Ừ!
Triệu Nhan gật đầu, đối với Tào Dĩnh, hắn cũng không có cái gì phải giấu giếm, liền đem chuyện vừa rồi hắn sai lão Phúc mang thịt cho những đứa trẻ ở Thượng Thủy Trang, sau đó nhìn thấy bộ dạng gầy yếu của chúng kể lại một mạch, đặc biệt là kể đến những bé gái khoảng tám chín tuổi không có quần áo để mặc, Triệu Nhan cảm thấy trong lòng sầu muộn, người của hậu thế chưa từng thấy tận mắt tình cảnh vừa rồi sợ rằng rất khó tưởng tượng những đứa trẻ kia ở trong ngôi nhà bần cùng như thế nào.
- Nương tử, nàng khả năng không thể tưởng tượng, thế giới kia trong giấc mơ của ta, trẻ con chẳng những được ăn no mặc ấm, hơn nữa phần lớn chúng đều không thích ăn thịt mỡ, bởi vì từ nhỏ chúng chán ăn rồi, ngoài ra những đứa trẻ này từ nhỏ sẽ được dạy dỗ, mỗi ngày mặc quần áo sạch sẽ đi đến trường học tập, vui đùa, đợi cho chúng trưởng thành, sau đó bước vào xã hội, làm việc, yêu nhau, kết hôn, sinh con, vân vân... so sánh mà thấy những đứa trẻ của Thượng Thủy Trang thật sự rất đáng thương.
Triệu Nhan vẫn vẻ mặt bi thương cuối cùng tổng kết nói. Làm một người thầy giáo có trách nhiệm, hắn chịu không nổi nhất chính là nhìn thấy những đứa trẻ chịu khổ, hôm nay nhìn thấy trẻ con ở Thượng Thủy Trang như vậy khiến hắn bị chấn động lớn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Có điều Tào Dĩnh nghe Triệu Nhan nói đạo lý xong, thì thở dài ngồi xuống bên cạnh Triệu Nhan, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Phu quân, có lời này không nên nói, có lẽ chàng cảm thấy bọn trẻ ở Thượng Thủy Trang đáng thương, nhưng kỳ thật như thiếp thấy tình hình này lại hết sức bình thường...
Lời nói của Tào Dĩnh giọng điệu cứng rắn, nói tới đây, Triệu Nhan có chút tức giận ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào nàng, bởi vì hắn cảm thấy những lời Tào Dĩnh nói quá vô tình rồi, tuy nhiên ngay sau đó Tào Dĩnh lại nói:
- Phu quân không nên tức giận, ngài mới chỉ thấy được những đứa trẻ ở Thượng Thủy Trang, nhưng thiếp đây lại nhìn thấy qua không ít nơi so sánh với Thượng Thủy Trang còn bần cùng hơn, có nhiều chỗ đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn cũng không có một bộ quần áo hoàn chỉnh để mặc, thậm chí trong năm gặp thiên tai, người dân thành dân lưu lạc càng thêm thê thảm, tình trạng dân đói không phải chưa xảy ra, so sánh sẽ thấy trẻ con trong trang kia kỳ thật cũng chưa tính là gì.
Nghe Tào Dĩnh nói xong, Triệu Nhan cũng trầm mặc, hai người căn bản không phải người của cùng một thế giới, cách nhìn đối với sự vật cũng có khác biệt lớn, nhìn tình cảnh đó Triệu Nhan mười phần không thể nhẫn nại được cả mười, nhưng Tào Dĩnh, thậm chí toàn bộ người của Đại Tống xem ra đều vô cùng bình thường, thậm chí ngay cả bản thân những đứa trẻ kia, khả năng hôm nay được phân một miếng thịt ăn về sau sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bọn chúng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, một số đứa nhỏ của đời sau bởi vì không thích ăn thịt mỡ, sẽ đem thịt mỡ ném vào trong thùng rác, điều càng khiến cho Triệu Nhan cảm thấy hổ thẹn chính là hắn cũng đã ném thịt mỡ, hơn nữa còn làm sau khi trưởng thành rồi.
- Ta mặc kệ người của nơi khác như thế nào, tá điền Thượng Thủy Trang là của Vương phủ, hơn nữa lại ở ngay trước mắt ta, cho nên ta không thể để cho điền trang lại nghèo khó thêm nữa.
Triệu Nhan im lặng một lúc rất lâu, bỗng nhiên mở miệng nói với vẻ mặt kiên định, hắn tạm thời tự mình không có năng lực thay đổi cái thế giới này, nhưng lại có thể thay đổi hoàn cảnh xung quanh mình.
- Phu quân đã có tấm lòng nhân từ như vậy, thiếp cũng vui mừng thay cho tá điền của Thượng Thủy Trang, hơn nữa chàng không phải đã đem cải trắng giao cho bọn họ gieo trồng sao, tới mùa đông năm nay, trong trang có thể đem cải trắng cất giữ lấy ra bán đi, đến lúc đó trong trang có tiền, bọn nhỏ cũng có thể mặc quần áo mới rồi.
Tào Dĩnh nhỏ giọng an ủi, nàng tuy rằng không hiểu cảm giác của Triệu Nhan lúc này, nhưng lại biết hiện tại tốt nhất chuyện gì cũng đều theo phu quân của mình.
- Trồng xong cải trắng kia đâu được, hơn nữa trồng thứ này chỉ cần trồng trên hai năm, xung quanh thành Khai Phong dân trồng rau đều có thể học được, đến lúc đó mùa đông rau cải trắng sẽ giống cây củ cải, căn bản bán không được giá, hơn nữa trồng trọt chỉ có thể khiến tá điền ăn cơm no, muốn làm cho bọn họ thoát bần cùng trở nên giàu có, còn phải dựa vào công thương nghiệp, kỳ thật buôn bán có chút phức tạp, tuy nhiên có thể dựa vào làm kỹ nghệ, xem ra ta phải nghĩ cách xây dựng một xưởng chế tạo mới, so với xưởng xà phòng thơm phải lớn hơn rất nhiều, tốt nhất có thể cho tá điền của Thượng Thủy Trang đều có thể vào xưởng làm việc, như vậy bọn họ cũng có thể có thêm một đường tiền tài.
Khi Triệu Nhan nói xong lời cuối cùng, trên mặt cũng lộ ra thần sắc hưng phấn.
Thật lòng mà nói Triệu Nhan vẫn chưa nói xong, dựa theo hắn thiết tưởng nếu có thể khiến cho nhóm tá điền kia đều đến xưởng làm công, như vậy có thể khẳng định thu nhập tăng nhiều, nói không chừng đến lúc đó hắn còn có thể xây dựng trường học, để cho những đứa trẻ kia đều được đi học. Thứ nhất để cho những đứa trẻ này nhận được sự giáo dục là bồi dưỡng một số nhân tài cho Đại Tống, thứ hai hắn cũng có thể một lần nữa trở lại làm một thầy giáo, so với thân phận Vương gia hắn vẫn cảm thấy làm thầy giáo càng phù hợp với bản thân hơn.
Tào Dĩnh nghe Triệu Nhan nói, lập tức cũng vô cùng tán đồng nói:
- Vẫn là phu quân có biện pháp, nếu như Vương phủ có thể lại mở một xưởng lớn hơn so với xưởng xà phòng thơm, thứ nhất có thể giúp nhiều tá điền có kế sinh nhai, thứ hai cũng có thể khiến Vương phủ tăng thêm một đường tiền tài, có thể nói là một công đôi việc, chỉ có điều không biết phu quân nghĩ đến mở xưởng gì chưa, để thiếp đi chuẩn bị trước.
- Việc này...
Triệu Nhan lúc này lại cảm thấy đau đầu, lần trước có điều kiện nghĩ đến xưởng xà phòng thơm, phần nhiều là nhờ vào lời nhắc của Tiểu Đậu Nha, hiện tại muốn mở một nơi tiếp nhận nhiều nhân công hơn, nhưng mà xưởng còn phải kiếm được nhiều tiền hơn cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Nhìn thấy Triệu Nhan lại nhíu mày, Tào Dĩnh lập tức trấn an cười nói:
- Phu quân không cần sốt ruột, hiện tại tá điền Thượng Thủy Trang có cải trắng, ít nhất hai năm này không lo kế sinh nhai, mặt khác xà phòng thơm của vương phủ còn chưa được tiêu thụ đi, hiện tại cũng không lấy đâu ra tinh lực xây dựng những xưởng khác, cho nên chàng có thể nghĩ từ từ, đợi cho chàng nghĩ được một xưởng thích hợp nhất, chúng ta lại đi làm.
- Ừ!
Đối với bản thân Tào Dĩnh ủng hộ như thế, Triệu Nhan cũng gật đầu cảm động, chuyện mở xưởng quả thực không phải chuyện đơn giản, hắn muốn suy nghĩ cẩn thận một chút, đời sau xuất hiện nhiều phát minh kỹ thuật mới, chắc chắn sẽ có thứ thích hợp với niên đại triều Tống này.
ao, chỉ còn thiếu đám học sinh chạy tán loạn khắp nơi của mình mà thôi, không biết hiện tại đám nhỏ ra sao?
Nghĩ đến học sinh của mình, Triệu Nhan lại nghĩ đến những đứa nhỏ da bọc xương trong Thượng Thủy trang, điều này khiến cho lòng hắn khẽ động, lập tức lớn tiếng dặn dò đầu bếp:
- Đem phần thịt còn dư lại chia ra một phần, lát đưa bổn vương cầm đến trong trang!