Đỗ Nhược lập tức trợn tròn ánh mắt, chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải là Bạch Giai Vũ nhìn nguyên chủ chẳng có chỗ nào vừa mắt, hận muốn đá nguyên chủ đi càng sớm càng tốt, từ khi nào lại đối xử thân thiện với nguyên chủ như vậy.
Đỗ Nhược không khỏi dùng ánh mắt hỏi Bạch Giai Vũ, ý của cô là sao?
Bạch Giai Vũ mỉm cười ra hiệu cho cô nhẹ nhõm, cuối cùng chỉ vào Thẩm Phú Tư, ý bảo cô nhanh lên.
"Các người định làm gì? Còn không mau nhanh chóng đi vào cho tôi!" Thẩm Phú Tư vô tình quay đầu lại, nhìn thấy hai vị thư ký của mình đang bí mật mắt đi mày lại, điều này càng làm cho ông tức giận thêm.
Bạch Giai Vũ lập tức xoay người ngồi thẳng lưng, giả bộ như vừa rồi không làm gì cả, nghiêm mặt mở quyển sổ trước mặt, bắt đầu đánh máy. Không phải cô đang làm bộ làm tịch, mà cô cần phải lấy một ít nội dung cuộc họp cấp cao vừa nãy của Thẩm Phú Tư để suy nghĩ soạn thành một thông báo nội bộ.
Bạch Giai Vũ vừa đánh chữ vừa vui mừng, cũng may trước đó cô chỉ bất mãn với Đỗ Nhược, sau lưng cô cũng chưa từng làm chuyện gì xấu với cô ấy cả, nếu không thì không biết có thể ngồi ở đây đàng hoàng hay không. Chẳng hạn như trợ lý Trần Phong, rất thích táy máy tay chân với các nữ nhân viên, vì đam mê nhan sắc của Đỗ Nhược nhưng đeo đuổi không thành nên đối xử hẹp hòi với cô ấy, lần này, bị Đỗ Nhược không chút nể mặt tố cáo anh ta ở giữa vụng trộm kiếm lời bỏ túi riêng, lập tức phải thu dọn đồ đạc đi.
Tuy lực sát thương của Đỗ Nhược thực sự không quá lớn nhưng điều đáng sợ hơn là loại sát thương này khiến người ta khó lòng đề phòng được, có thể nói là bất khả chiến bại. Đâu ai có thể ngờ rằng, một người bình thường chẳng thích làm gì cả, đụng đâu hư đó, lại có thể âm thầm đem những điều xấu xa bên trong công ty để vào trong mắt. Sau đó, chỉ vì quá nhàm chán trong cuộc họp, cô đã đem những gì mình biết được tiện tay vẽ nguệch ngoạc thành mấy bức tranh, như một trò đùa, điều này khiến ban lãnh đạo cấp cao của công ty bị sốc.
Nghĩ đến đây, Bạch Giai Vũ quyết định sau này đối xử tốt hơn với Đỗ Nhược, nhất định không được đắc tội với cô ấy. Hiện tại, tuy rằng chủ tịch tức giận nhưng cũng chỉ là tức giận ngoài mặt vậy thôi, thật ra, chủ tịch cũng không có nói sẽ làm gì với Đỗ Nhược cả, cùng lắm là bắt cô ấy dùng truyện tranh để nhạo báng chính mình, nhân tiện mắng cô ấy một chút về việc làm chuyện riêng trong lúc họp, nhấc lên cao rồi nhẹ nhàng đặt xuống, Đỗ Nhược cũng sẽ không sao cả.
Đỗ Nhược nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Phú Tư dường như sắp chuẩn bị tính sổ cô, cô vội cúi đầu làm bộ như một con chim cút, cung kính bước tới, giúp Thẩm Phú Tư mở cửa văn phòng.
Thẩm Phú Tư trầm mặc, khi đi qua cửa ông cố tình liếc Đỗ Nhược một cái, hừ lạnh một tiếng, rồi bước vào văn phòng.
Đỗ Nhược vội vàng bước nhanh vào, tiện tay đóng cánh cửa gỗ rắn chắc nặng nề lại.
Sau khi đóng cửa, cô vừa quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ phòng làm việc của Thẩm Phú Tư xem như thế nào thì bất ngờ có một cuốn sổ bị ném xuống dưới chân cô. Đỗ Nhược sợ tới mức giật mình một cái --
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã sai.” Đỗ Nhược nhanh chóng nói ra mấy từ này trong vòng chưa đầy một giây mà không chút do dự, không ngừng nghỉ! Nói xong, cô khép nép dựa vào cửa, sợ rằng tiếp theo Thẩm Phú Tư sẽ còn ném đồ vật đến nữa, lần này sẽ trực tiếp nện thẳng vào người cô.
Đứng sau bàn làm việc rộng lớn, Thẩm Phú Tư trừng to mắt, chỉ tay về phía cô, lồng ngực cô phập phồng, sợ hãi thở hổn hển nhưng không thể nói nên lời, hình như ông ta đang rất tức giận.
Việc nhận sai lần này, chắc là vừa nghe đã khiến ông không thèm để tâm vào.
Đỗ Nhược cẩn thận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thẩm Phú Tư, đồng thời chậm rãi cúi thấp người xuống, nhặt quyển sổ rơi dưới đất, xoa xoa một chút, định đặt nó lên trên bàn của Thẩm Phú Tư.
"Đừng để những thứ lộn xộn của cô lên trên bàn của tôi!"
Thẩm Phú Tư gầm lên một tiếng, khiến Đỗ Nhược nhắm mắt lại, quay mặt đi. Đợi sau khi tiếng quát dứt, cô cúi đầu nhìn kỹ, hóa ra đó là sổ ghi chép bằng truyện tranh của cô, đồng thời cũng là "chứng cứ phạm tội" của cô.
Làm sao cuốn sổ này lại nằm trong tay Thẩm Phú Tư được vậy? Rõ ràng là sau khi kết thúc cuộc họp, cô đã đem nó về bàn làm việc của mình rồi mà. Mặc dù đang suy nghĩ trong lòng như vậy nhưng tay của cô không hề chậm chạp, nhanh chóng lấy "chứng cứ phạm tội" giấu ra sau lưng.
"Đỗ Nhược, có phải tôi đã quá nuông chiều cô, khiến bây giờ cô không còn coi tôi ra gì, lại ngang nhiên làm loạn trong cuộc họp quan trọng như vậy, đem thể diện vứt ra ngoài hết! Lại còn nhạo báng cả tôi và công ty, khiến cho người khác nghĩ rằng Thẩm Phú Tư tôi là một kẻ bất tài, vô dụng, dễ bị lừa gạt như vậy à! ”
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa.” Đỗ Nhược vừa khóc, vừa không biết phải nói gì, quan trọng là dù nói cũng chẳng thay đổi được gì cả, chẳng có gì hay bằng câu “Người vạn năng” khiến cho người ta không tìm được chỗ sai.
“Cô cho rằng còn có lần nữa sao?” Tổng giám đốc Thẩm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Nghe vậy, hai vai Đỗ Nhược lập tức sụp xuống, chủ tịch thật sự muốn sa thải mình sao? Trong lòng không khỏi thầm mắng chính mình, cô đáng bị như vậy!
"Lần sau có cuộc họp phải trung thực ghi lại biên bản cuộc họp, nếu không làm biên bản họp sẽ bị phạt ba ngày lương."
Điều này có nghĩa là cô không bị sa thải sao?
Không chờ Đỗ Nhược vui vẻ, Thẩm Phú Tư vô cùng tức giận nói: "Cô có thể giễu cợt người của công ty, sao lại còn dám lấy tổng giám đốc Cố ra làm trò đùa, cô không biết tầm quan trọng của tổng giám đốc Cố đối với công ty chúng ta sao? Nếu tổng giám đốc Cố bởi vì cô mà hủy đầu tư vào dự án, tôi nghĩ cô cũng đừng nhìn mặt tôi nữa, trực tiếp cuốn gói đi đi! ”
Hả? Đây rốt cuộc là bỏ cô, hay không bỏ cô đây?
Đỗ Nhược muốn khóc không ra nước mắt, cô mới đọc mười chương đầu của cuốn sách, không biết Cố Uyên có đầu tư vào các dự án của Thẩm Phú Tư hay không, cô chỉ biết rằng nhờ sự gặp gỡ giữa anh và nữ chính, nên người này có đến công ty của Thẩm Phú Tư vài lần. Hơn nữa, tác giả tập trung bút mực vào tình tiết không rõ ràng giữa Cố Uyên và nữ chính, nên không giải thích thêm về những điều khác. Tuy nhiên, Đỗ Nhược vẫn ôm một tia hy vọng, vì nữ chính đang ở trong công ty của Thẩm Phú Tư, nên Cố Uyên tất nhiên sẽ phải có mối liên hệ nhất định với dự án của Thẩm Phú Tư!
"Lựa một ngày, tôi và cô cùng đi một chuyến, đến gặp Tổng giám đốc Cố để xin lỗi."
Cuối cùng, Thẩm Phú Tư cũng bình ổn để quả bom này xuống, đuổi Đỗ Nhược ra ngoài.
Cái gì! Để cô đến địa bàn của Cố Uyên để đền tội sao? Đỗ Nhược ngẩn người, cô vừa thoát khỏi miệng hổ, hai ngày nữa lại phải chủ động đưa mình vào hang ổ của "Hổ cười" sao?
Đỗ Nhược ngơ ngác bước ra khỏi phòng làm việc của Thẩm Phú Tư, Bạch Giai Vũ lập tức lại gần, "Thế nào rồi? Tổng giám đốc Thẩm không làm khó cô đúng không?"
Đỗ Nhược bày ra một nụ cười khó coi, "So với việc phải cuốn gói đi thì những chuyện khác cũng không gọi là khó."
Bạch Giai Vũ vỗ vai cô an ủi, "Cô yên tâm, Tổng giám đốc Thẩm vốn là miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ, thực ra, Tổng giám đốc Thẩm rất biết ơn cô. Nếu không phải nhờ tranh của cô, Tổng giám đốc Thẩm cũng không thể hạ quyết tâm chỉnh đốn công ty một phen đâu."
Đỗ Nhược rõ ràng đã không bắt được trọng điểm trong lời nói của Bạch Giai Vũ, "Cô cũng đã xem tranh của tôi vẽ rồi sao?"
Nói đến đây, Bạch Giai Vũ không khỏi bật cười, "Đương nhiên, sau khi tiễn Tổng giám đốc Cố đi, Tổng giám đốc Thẩm lập tức triệu tập cuộc họp cấp cao. Trước khi họp, ông ấy nhờ tôi lấy quyển sổ ghi chép đã khiến hai ông chủ thay đổi sắc mặt, cô không có ở đó nên tôi đã trực tiếp lấy từ trên bàn làm việc của cô. Trước khi đưa cho Tổng giám đốc Thẩm, tôi không kìm được mà lén xem. Không ngờ cô lại hài hước đến thế! Haha... "
Đỗ Nhược lo lắng hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm mở cuộc họp thì lấy tranh của tôi để làm gì?"
Bạch Giai Vũ tặng cô một ánh mắt "Cô ngốc à", "Còn có thể làm gì nữa chứ? Đương nhiên là để những người điều hành cấp cao tận mắt nhìn thấy bộ mặt kinh tởm của họ."
"Cái gì? Tổng giám đốc Thẩm đã cho họ xem tất cả các bức tranh của tôi sao?" Đỗ Nhược chỉ cảm thấy cô là một chú chó nhũn não, kết quả đã xúc phạm toàn bộ giám đốc điều hành của công ty! Liệu sau này cô còn có thể lăn lộn ở công ty nữa không?
Bạch Giai Vũ dựa vào bản lĩnh cá nhân, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra Đỗ Nhược đang suy nghĩ gì. "Đừng lo lắng, chuyện cô nghĩ sẽ không xảy ra đâu. Quản lý công ty gần đây đã có những thay đổi lớn. Tổng giám đốc Thẩm muốn tẩy một số sâu mọt của công ty. Tất cả đều là nhờ phúc của cô đó." Bạch Giai Vũ nói thẳng.
Những lời nói của Bạch Giai Vũ khiến Đỗ Nhược nhớ đến một con bướm ở Nam Mỹ, con bướm này nhẹ nhàng quạt cánh và gây ra cơn lốc xoáy ở Bắc Mỹ. Một bức vẽ bậy trong tình huống nhàm chán của cô đã tạo ra một sự thay đổi lớn trong nhân sự của công ty. Nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi.
Thấy Đỗ Nhược vẫn còn ngẩn người, Bạch Giai Vũ không khỏi ghen tị. Có người, vận may trời sinh vô cùng tốt, như Đỗ Nhược bên cạnh cô.
Khi Bạch Giai Vũ trở thành thư ký của chủ tịch hội đồng quản trị cùng với Đỗ Nhược, Bạch Giai Vũ cảm thấy bị sỉ nhục. Bạch Giai Vũ đã vào bộ phận quản trị của công ty tập đoàn ngay khi tốt nghiệp và làm việc chăm chỉ trong hai năm. Lúc cô đang cân nhắc có nên tiến thêm một bước hay không thì Tổng giám đốc Thẩm Phú Tư đưa ra thông báo nội bộ, dự định chọn một thư ký. Lần này, Bạch Giai Vũ nhất định phải giành được, cô đã chuẩn bị trước rất tốt, nổi bật so với nhiều đối thủ, và giành được vị trí này.
Không ngờ tới, đến ngày thứ ba chính thức nhận chức, lại có một Đỗ Nhược đến, Đỗ Nhược được chọn từ bên ngoài, mới ra trường chưa có kinh nghiệm làm việc, lại ngang tài ngang sức với cô, Bạch Giai Vũ cảm thấy rất bất bình về chuyện này. Nhưng cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, ở nơi làm việc có quá nhiều chuyện như thế này, không thể phàn nàn, mãi về sau, nhờ một cô kế toán có quan hệ khá tốt với cô mà Bạch Giai Vũ mới biết được, tiền lương của Đỗ Nhược cũng ngang bằng với cô, loại bất mãn này rốt cuộc không thể kìm chế được.
Một người mới bước vào xã hội, cô ấy cũng không phải là tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, ngoại trừ ngoại hình ưa nhìn thì không có gì đáng ngạc nhiên, bình thường cũng không có nhiều nhiệm vụ, nhiều lắm là bưng trà đưa nước copy tài liệu, dựa vào cái gì mà có thể bằng lương với người có hai năm kinh nghiệm làm việc. Bạch Giai Vũ không dám tìm Thẩm Phú Tư để bày tỏ ý kiến phàn nàn, vì vậy cô chuyển sự bất mãn này cho Đỗ Nhược, bắt đầu thấy cô ta chỗ nào cũng không vừa mắt, tìm cách vạch tội Đỗ Nhược.
Xinh đẹp, trong tiềm thức của nhiều phụ nữ là cái tội ban đầu, nên những cô gái xinh đẹp, rất khó để được đồng giới công nhận, đặc biệt là xinh đẹp như Đỗ Nhược thì ôi thôi, nên bị gọi là quyến rũ, và sẽ bị hầu hết phụ nữ bài xích. Hơn nữa, vì Bạch Giai Vũ vô tình hữu ý đổ dầu vào lửa nên Đỗ Nhược nhanh chóng trở thành cô thư ký bình hoa (ý nói người chỉ có dáng vẻ xinh đẹp bên ngoài) lòe loẹt và đê tiện trong miệng các nhân viên nữ của công ty. Hơn nữa, bản thân Đỗ Nhược cũng không biết cố gắng, thường ngày không muốn làm việc, có cơ hội là lười biếng, điều này càng chứng minh những lời đồn của các nữ nhân viên trong công ty đối với cô.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Thế nhưng một người như vậy, thay vì phê bình cô ấy không chuyên tâm với công việc, thì tổng giám đốc Thẩm cũng không để bụng, ngược lại còn buông thả cho cô ấy, so với bản thân mình là một thư ký đảm đương nhiều nhiệm vụ, Đỗ Nhược kiếm tiền thật là quá nhẹ nhàng.
Ví dụ như lần này, là do Đỗ Nhược lén lút vẽ tranh trong cuộc họp khiến công ty và tổng giám đốc Thẩm mất mặt trước quan khách, mọi người đều cho rằng Đỗ Nhược sẽ bị tổng giám đốc trực tiếp đuổi việc, không ngờ rằng bởi vì nhờ mấy tờ giấy vẽ kia mà tổng giám đốc Thẩm phát hiện ra vấn đề lớn trong công ty, công việc riêng của Đỗ Nhược cũng được giữ nguyên, thậm chí sau khi công ty thay đổi nhân sự, có thể tổng giám đốc Thẩm sẽ coi Đỗ Nhược là "Người một nhà".
Bạch Giai Vũ phải tin chắc rằng, có một loại người trời sinh không cần hao tốn một chút sức lực nào mà vẫn dễ dàng có được những gì người khác có sau khi làm việc chăm chỉ. Cô sẽ không bao giờ so sánh với một người như vậy nữa, nếu còn muốn cứng đầu so sánh, thì sẽ giống như câu: “ Gậy ông đập lưng ông.” Dù sao cô vẫn nên giữ mối quan hệ tốt với Đỗ Nhược, sức sát thương của Đỗ Nhược quá mạnh, sau này rất có thể cô ấy sẽ lại được tổng giám đốc Thẩm che chở, cô cũng không cần nhằm vào họng súng tìm chết như vậy. Quan trọng hơn chính là, bởi vì Đỗ Nhược mà đồng nghiệp nữ của công ty thoát khỏi cơn ác mộng - Trần Phong bị buộc từ chức, việc này đúng là giúp các cô diệt trừ một mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn trong văn phòng, về điểm này, Bạch Giai Vũ cũng sẵn sàng đối xử tốt với Đỗ Nhược trong tương lai.
Mà Bạch Giai Vũ cũng có thể thấy Đỗ Nhược không phải người có đầu óc, một người sáng suốt sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như hôm nay trong buổi họp dự án đầu tư, trở thành đồng nghiệp với một người như vậy, cô sẽ không lo bị cô ấy làm chuyện xấu sau lưng.
Đúng lúc này, bóng dáng Đông Thư Nhan đột nhiên xuất hiện trong phòng thư ký.
Thông thường, hiếm khi có nhân viên bình thường tới đây, dù sao thì họ cũng đang ở trước cửa văn phòng tổng giám đốc nên không thể tùy ý đi lại. Những người đến gặp họ thường là quản lý trở lên hoặc thư ký của họ, những người đến nộp tài liệu, báo cáo công việc các loại.
Nhìn thấy Đỗ Nhược và Bạch Giai Vũ cùng nhau ngẩng đầu nhìn mình, Đông Thư Nhan không khỏi lộ ra một nụ cười sảng khoái, cô chậm rãi đi vào.
“Đỗ Nhược, các cô đang bận sao?” Đông Thư Nhan đi đến bên cạnh Đỗ Nhược.
Nhìn thấy nữ chính trong sách chủ động bắt chuyện với mình, Đỗ Nhược rất kinh ngạc, đồng thời có chút bất an, “Không, tôi không bận.” Đỗ Nhược bởi vì lo lắng trong lòng nên ngẩn người cười ha hả, trông có chút ngốc nghếch.
Bạch Giai Vũ đứng bên cạnh thấy vậy, có chút không dám nhìn thẳng, đều là mỹ nữ, cô cũng nên lộ ra khí phách một chút chứ! Thật đúng là làm mất mặt văn phòng thư ký của bọn họ.
“Tôi đến để đem cho các cô chút đồ ăn.” Cô đặt chiếc túi giấy xinh xắn trong tay lên bàn của Đỗ Nhược.
Bạch Giai Vũ nghe vậy nhìn sang, “Này, đây là trà và bánh của Phỉ Ký đó.” Bạch Giai Vũ nhỏ giọng kêu lên.
Phỉ Ký là một quán trà cao cấp ở Bắc Kinh, được cho là đã có từ thời Trung Hoa Dân Quốc, sau nhiều lần trắc trở, đã được phát triển cho đến ngày nay. Phỉ Ký có một số món giải khát nổi tiếng, được cho là công thức được truyền từ triều đại nhà Minh và nhà Thanh cho đến nay, hương vị rất độc đáo và đặc biệt, ai ăn rồi cũng sẽ không thể quên được, nghe nói còn được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể. Nhưng những món giải khát này tuần nào cũng có với số lượng có hạn, bán xong sẽ ngưng, nhiều khi không thể mua được.
Nghe Bạch Giai Vũ nói, Đông Thư Nhan lấy mấy túi đựng đồ ăn mang phong cách cổ điển lịch sự và tao nhã, lần lượt đưa cho cô và Đỗ Nhược, "Các cô ăn thử một chút xem."
Bởi vì sự liên kết của thức ăn, ba cô gái không thể giải thích được rằng họ đang tiến gần nhau hơn.
Sau khi Đông Thư Nhan chia đồ ăn xong, cô nghiêm nghị nói với Đỗ Nhược: "Đỗ Nhược, thực sự tôi đến để cảm ơn cô."
Đỗ Nhược ăn đồ ăn của nữ chính, trong lòng cảm thấy hơi phức tạp, nhưng cô vốn rộng lượng, sớm cảm thấy giữa mình và nữ chính không có mâu thuẫn cơ bản, vì vậy họ có thể giao tiếp bình thường mà không có vấn đề gì.
Lúc này nghe được lời nói của Đông Thư Nhan, có chút không kịp phản ứng, nên mặt mày mờ mịt không rõ, "Cảm ơn? Cảm ơn tôi cái gì?"
"Cảm ơn cô đã giúp vạch mặt giám đốc bộ phận của chúng tôi. Anh ta đã ăn cắp ý tưởng và chiếm dụng công việc của tôi nhiều lần. Nếu lần trước tôi không sử dụng một chút thủ đoạn, tổng giám đốc Thẩm cũng sẽ không hề biết rằng kế hoạch dự án Internet mới là do tôi lên kế hoạch." Bây giờ anh ấy sắp bị sa thải, các nhân viên trong bộ phận của chúng tôi đều thầm biết ơn cô, vì vậy nếu sau này cô có điều gì cần giúp đỡ thì cứ nói với chúng tôi ”.
“Đúng, cô cứ nói, tôi cũng muốn cảm ơn cô đã giúp tôi trừ đi khối u ác tính Trần Phong kia.” Bạch Giai Vũ nói vọng lại.
Đỗ Nhược nhìn người này một chút, nhìn ngươi kia một chút, trong lòng cân nhắc một phen mới nói: “Tôi thật sự có một chuyện cần cô giúp.” Vẻ mặt Đỗ Nhược rối rắm.
"Có chuyện gì cứ nói đi."
"Đó là... Các cô có thể cho tôi mượn một ít tiền không?"
Hai người nghe vậy đều trố mắt nghẹn lời.