Bản Năng Si Mê

Chương 42: Nhân quả đều có báo ứng




Nhân quả đều có báo ứng
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Đinh Duệ Tư vẫn có chút mù mờ: "Tại sao chứ, như vậy không phải hời cho Bành Hồng Phi quá à?"
Mặc dù việc Bành Hồng Phi làm không ác độc bằng Thôi Hàm nhưng Đinh Duệ Tư cũng không thể hiểu nổi mạch não tên này, làm vậy chẳng phải vừa ý tên đó ư?
Lạc Ngu xoa đầu chú cún Đinh Duệ Tư: "Nhụy Ti à, hứa với tớ là cậu sẽ luôn ngốc nghếch đáng yêu như này nhá."
Đinh Duệ Tư thâm tình nắm tay Lạc Ngu: "Ngu ca! Nói cho tớ đi! Trì ca định thế nào?"
Ánh mắt Trì Mục rơi trên bàn tay đang lôi kéo Lạc Ngu, Đinh Duệ Tư chợt cảm thấy tay đau nhói, vô thức buông tay.
Đến khi cậu nhìn nguồn gốc ánh nhìn thì ánh mắt kia đã biến mất.
Đinh Duệ Tư không hiểu gì xoa xoa mu bàn tay mình, tiếp tục dùng ánh mắt tràn đầy tinh thần ham học hỏi nhìn Lạc Ngu và Trì Mục.
Lạc Ngu: "Cậu cảm thấy với tính cách ấy của Thôi Hàm thì y có cam tâm tình nguyện bị đánh dấu bởi Alpha mà mình chỉ chơi đùa thôi không?"
Đinh Duệ Tư: "Chắc chắn không cam tâm rồi, nhưng y đã bị đánh dấu thì cũng phải thừa nhận thôi, y cũng không dám bất chấp nguy hiểm đi xóa đâu. Thế chẳng phải là Bành Hồng Phi sẽ rất đắc ý sao?"
Omega bị đánh dấu hoàn toàn giống như bị đóng tem, chỉ cần trên người y xuất hiện mùi của kẻ khác là Alpha có thể cảm giác được ngay.
Lạc Ngu: "Người như vậy nhất định sẽ không cam lòng an phận thế đâu, y không thể tìm Alpha, còn Beta thì vẫn được mà."
Tuyến thể của Beta thoái hóa, không thể cảm nhận hoặc tỏa ra tin tức tố, càng không thể đánh dấu kết hôn.
Thôi Hàm là người thích đùa giỡn lòng người ham mê tiền bạc, khiến y an phận cả đời với một 'món đồ chơi', y sao có thể cam tâm được.
Lạc Ngu: "Nếu Bành Hồng Phi phát hiện ra bộ mặt thật của y, cậu cảm thấy hắn có còn một mực si mê y nữa không? Đến lúc đó không phải là đày đọa lẫn nhau sao, tiêu hóa nội bộ, rất hay."
Quả thực Bành Hồng Phi rất thích Thôi Hàm, thích đến nỗi từ chối chấp nhận sự thật rành rành trước mắt.
Tiếp tục thế này có lẽ có hai kết quả, hoặc là Bành Hồng Phi hóa thân thành Ngưu Ma Vương sừng dài ba thước, nhẫn nhịn đến nỗi biến thành ninja rùa, hoặc là vì yêu sinh hận, chạm đến giới hạn sẽ phản công.
Đinh Duệ Tư bừng tỉnh đại ngộ: "Quả là diệu kế."
Sau khi khen xong, Đinh Duệ Tư lại cảm thấy Trì Mục ung dung thản nhiên trước mặt hơi khủng bố.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã tìm ra lai lịch chi tiết của tên tối qua, thậm chí còn tra ra chuyện của Thôi Hàm, nắm quyền chủ động trong tay mình, đồng thời lập kế hoạch hoàn hảo.
Tại sao cùng đi học chín năm giáo dục bắt buộc và hai năm trung học phổ thông mà người ta lại xuất sắc như vậy?
Đinh Duệ Tư chợt thấy đồng cảm với Omega tương lai của Trì Mục, nếu bị hắn vừa ý chắc chắn sẽ bị hắn ăn thịt.
Họ Lạc nào đó được đồng cảm lúc này hoàn toàn không hề hay biết suy nghĩ trong lòng Đinh Duệ Tư, cậu rút tay ra khỏi tay Trì Mục, cổ tay bị xoa đến mức nóng râm ran. Cậu trừng mắt với Trì Mục, đổi lại là ánh mắt vô tội của hắn.
Lạc Ngu vẫy vẫy tay xua đi cái nóng, bóc bộ đồ ăn ra rồi rửa bằng nước nóng.
Lạc Ngu cũng tiện tay tráng bát giúp Trì Mục, hỏi hắn thời gian: "Định bao giờ bắt đầu ra tay?"
Trì Mục: "Tháng sau."
Đinh Duệ Tư kinh ngạc: "Lâu thế?"
Mặt trận này dài quá đi thôi, hôm nay lập kế hoạch xong xuôi, tháng sau mới thực hiện.
Lạc Ngu: "Được."
Đinh Duệ Tư lại hỏi: "Nè nè nè, tại sao hả?"
Lạc Ngu: "Hôm qua y vừa qua kỳ phát tình."
Nếu bắt đầu hành động bây giờ thì sẽ hỏng cả kế hoạch, từ cam tâm tình nguyện trở thành cưỡng hiếp, Bành Hồng Phi phỏng chừng sẽ bị bỏ tù, hơn nữa lời đồn đãi cũng không hay."
Lạc Ngu: "Hơn nữa còn có thể khiến y buông lỏng cảnh giác trước đã."
Chắc chắn Thôi Hàm là một người suy nghĩ cẩn trọng, nếu không thì đã không có chuyện người xung quanh không ai nhìn thấu bản chất của y.
Trì Mục gật đầu, tỏ ý Lạc Ngu nói đúng.
Đinh Duệ Tư có chút quái lạ: "Ngu ca, cậu hiểu rõ Trì ca từ khi nào vậy? Đây không phải điều Trì ca vừa nói thôi sao? Nếu không phải tớ theo các cậu suốt, còn tưởng rằng các cậu trao đổi từ trước rồi cơ."
Lạc Ngu nói đùa: "Đấy có lẽ là thế giới của người thông minh bọn tớ chăng?"
Đinh Duệ Tư nghẹn họng, thầm nghĩ đối tượng của Lạc Ngu sau này không chừng cũng bị cậu ăn thịt mất.
Kế hoạch này cứ quyết định trên bàn ăn như vậy, ngoại trừ ba người bọn họ và Bành Hồng Phi bị thương đang nằm nhà nghỉ ngơi thì không ai hay biết.
Trì Mục không phái người theo dõi Thôi Hàm, bởi vì không cần phải thế. Dù sao Thôi Hàm vẫn phải đến trường đi học, y tự nhận trách nhiệm không phải của y, bất kỳ việc xấu nào cũng không ảnh hưởng đến y, tất nhiên vẫn xuất hiện ở trường, đợi sau khi thi đại học xong sẽ rời đi.
Lạc Ngu vẫn khá để tâm, dẫu sao chính là chuyện của mình, dặn người quan sát một chút cũng không phải việc khó gì.
Thời gian trôi nhanh hơn Lạc Ngu tưởng tượng.
Lạc Ngu vẫn nhớ kỹ bài học trong tiệc pháo hoa lần trước, cùng ngày của tháng này đặc biệt xin nghỉ với giáo viên, ngoan ngoãn nằm nhà tránh nạn.
Trì Mục đương nhiên là nghỉ phép cùng cậu, hai người không đi đâu hết, chỉ ở trong phòng vừa học vừa đợi kỳ phát tình đến.
Nhưng ngày hôm đó chẳng xảy ra chuyện gì.
Lạc Ngu bị cưỡng bức học Tiếng anh cả ngày trời. Trì Mục bắt cậu nghe viết chính tả, cứ như vậy rong chơi trong thế giới Tiếng anh cả một ngày.
"Cái thứ này bao giờ mới chịu cố định ngày chứ? Ba tháng ba ngày khác nhau, không biết tháng này là ngày nào đây."
Lạc Ngu uể oải nằm trên giường, đầu óc căng lên, bên tai dường như còn bị tiếng đọc từ vựng của Trì Mục vây quanh.
"Thông thường mà nói thì sau lần đầu hỗn loạn thì sang tháng sau là sẽ có ngày cố định, cho dù có chậm sớm thì cũng chỉ trong vòng ba ngày."
Trì Mục lật xem sổ tay Omega, đưa ra đáp án chuẩn xác.
Lạc Ngu thở dài: "Vậy cứ tiếp tục đợi đi, nếu tôi khó chịu sẽ lập tức nói cho cậu ngay."
Lạc Ngu đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói có thể do kiềm chế quá lâu nên phải ổn định từng chút một.
Ba ngày sau, kỳ phát tình mà Lạc Ngu đợi vẫn không tới, kẻ tới lại là kỳ thi giữa kỳ.
Nhờ phúc của Trì Mục, sau khi bị Trì Mục thúc ép viết đi viết lại từ mới Tiếng anh, lần này thi Lạc Ngu bất ngờ cảm thấy mình làm khá tốt, nói chung chắc chắn tốt hơn trước kia.
Đinh Duệ Tư dưới sự giám sát của Thang Nguyệt, thành tích môn Toán cũng miễn cưỡng đi lên chút chút.
Đinh Duệ Tư: "Ba tớ sẽ rất vui mừng, tớ tiến bộ hơn rồi! Môn Toán tớ thi được 80 điểm!". Đam Mỹ Hay
Đinh Duệ Tư nước mắt lưng tròng, phải biết bình thường môn toán cậu chỉ có thể thi được năm, sáu mươi điểm nhưng thành tích Tiếng anh thỉnh thoảng lên xuống quanh 140 điểm thỉnh thoảng còn đạt điểm tối đa bù lại giúp cậu giữ được một chân ở lớp 11-1.
Thang Nguyệt vỗ đầu cậu ta: "Ngoan, ba biết!"
Đinh Duệ Tư hất ra: "Bỏ xuống cho ông, ông đây không có đứa con gái như cậu."
Trì Mục vẫn đứng hạng nhất, dưới sự tán dương của giáo viên, hắn tỏ ra rất bình tĩnh, sắp xếp gọn đồ của mình xong thì an tĩnh đọc sách.
Lạc Ngu cất bài thi của mình đi, chống cằm nhìn hắn.
"Đứng nhất mà không vui chút nào hả?"
Trì Mục cũng nghiêng đầu nhìn cậu: "Chẳng có gì vui hết."
Nắng sớm chiếu vào từ cửa sổ bên tay phải Lạc Ngu buông trên mặt Trì Mục có hơi chói mắt, khiến Lạc Ngu nhất thời không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Lạc Ngu ghé lại gần nhìn mặt hắn: "Vì sao không vu? Vì đứng đầu nhiều quá thành quen rồi à?"
Lạc Ngu đột ngột lại gần, khoảng cách giữa bọn họ rút ngắn lại, thiếu niên mang theo khuôn mặt xinh đẹp khí khái thẳng thắn phóng to trong mắt Trì Mục.
Đôi môi xinh đẹp phả ra mùi trái cây ngọt ngào, đó là kẹo trái cây mà Trì Mục vừa cho cậu.
Trì Mục: "Ừm."
Ánh sáng khẽ dao động trên đầu ngón tay Trì Mục, tựa như một con tinh linh đang nhảy nhót.
Hắn luôn bị yêu cầu phải làm tốt nhất, không phải mất cảm giác với thắng lợi mà là cảm thấy nhàm chán.
Lạc Ngu nghiến răng, đột nhiên giơ tay véo mặt Trì Mục.
Động tác này quá đột ngột khiến Trì Mục ngẩn ra, vẻ mặt có phần sinh động.
Lạc Ngu mất hứng hừ lạnh: "Bởi mới nói mấy lời này của đám thiên tài các cậu thật khiến người ta khó chịu mà, thử nghe những gì cậu vừa nói xem, đó là lời của con người sao?"
Lạc Ngu bị vẻ mặt của Trì Mục chọc cười: "Mà khoan, cái vẻ mặt này của cậu thú vị ghê."
Trì Mục trước kia cũng không đến nỗi lạnh lùng khó gần, hắn cho người ta cảm giác ôn hòa đến lãnh đạm. Chỉ cần nhìn một cái là biết bạn không nằm trong thế giới của hắn, không bao giờ có thể hoà nhập vào.
Trì Mục thiên gầy, trên mặt không có mấy thịt, da dẻ lại rất đẹp, nắm mặt hắn thế này ngược lại có cảm giác hân hoan kỳ lạ.
Lạc Ngu cười càn rỡ, đôi mắt sáng ngời ấy trong mắt Trì Mục tựa như vì sao gặp ánh mặt trời, lập lòe trong sắc vàng ấm áp, rực rỡ không gì sáng nổi, lấp lánh nhảy vào lòng người, cho đến khi cùng tần số với mạch đập, hô hấp, nhịp tim.
Đinh Duệ Tư đúng lúc ngẩng đầu trông thấy cảnh này, vẻ mặt quỷ dị.
Cậu không biết có phải do mình đã xem quá nhiều cp Trì Ngư hay sao mà bỗng nhiên cảm thấy Lạc Ngu và Trì Mục gay gay.
Bây giờ không phải giờ học, trong lớp có khá nhiều người đang nói chuyện, có người nhìn thấy cảnh này, liều chết lấy điện thoại ra chụp một tấm rồi nhanh chóng gửi vào nhóm chat có tên Đại bản doanh Trì Ngư.
Các chị em trong nhóm đang lén nghịch điện thoại đồng thanh hô lên 'á chết chị rồi em ơi', trở thành một bãi tha ma quy mô lớn.
Chủ nhóm chat chính là người tạo box cp Trì Ngư, sau khi nhìn thấy bức ảnh, buổi tối về nhà điên cuồng sản xuất ke, chỉ hai tiếng sau đã cho ra ke mới đăng lên diễn đàn.
Trong nhóm chat và trong bài đăng toàn là tiếng tung hô quá đỉnh, trong đó có một tin nhắn hấp dẫn sự chú ý của chủ bài đăng.
Trong ao có cá: Chủ thớt vẽ đẹp thật, rất thích đôi này, có thể tặng quà cho cậu không? Mong cậu sản xuất nhiều nhiều thê,.
Chủ bài đăng: Ấy, không cần đâu cưng nhớ. Đây đều là làm vì đam mê sở thích thôi, cảm ơn tình yêu của cưng nha, tuy rằng chỉ là cp có thời hạn nhưng tui cũng mê lắm ~
Đầu ngón tay Trì Mục dừng trên màn hình, cp có thời hạn?
Nếu là ý trên mặt chữ thì... Trì Mục lại gõ thêm vài chữ lên màn hình.
Trong áo có cá: Không phải giới hạn.
Chủ bài đăng xem nhưng không trả lời, lắc đầu cảm thán thật là một đứa trẻ ngốc nghếch, sao Trì Mục và Lạc Ngu có thể ở bên nhau thật cơ chứ? Bọn cô cũng chỉ ship cp một chút vậy thôi.
Cô nàng hoàn toàn không biết đầu kia chính là một trong hai nhân vật chính, tiếp tục vui mừng hớn hở tán gẫu với các anh chị em trong nhóm.
Trì Mục tắt máy tính, tấm hình này xuất hiện chứng minh có khả năng là người của lớp bọn họ, hoặc là nói trong đám người đu cp mắt sáng như đèn pha này có người học cùng lớp với hắn.
Thời gian sẽ chứng minh rốt cuộc đây có phải là cp có giới hạn hay không.
Ngón tay Trì Mục gõ trên mặt bàn, bây giờ nên giải quyết rắc rối một tháng trước đó.
Vào hôm biết phải hành động, Đinh Duệ Tư còn phấn khích hơn cả Lạc Ngu.
Đinh Duệ Tư: "Chỉ có điều là... tại sao hai người họ cũng đến vậy?"
Đinh Duệ Tư nhìn Thang Nguyệt và Ngụy Kha, còn tưởng mình là người duy nhất đi hóng hớt.
Thang Nguyệt hừ lạnh: "Cậu cho rằng ai đã làm ra những tài liệu kia hả? Tôi và Ngụy Kha góp công không ít, ai như cậu, chỉ biết hóng chuyện."
Đinh Duệ Tư khó chịu: "Nè nè nè, tôi cũng có đóng góp được không, nếu tôi mà là người của hội học sinh thì cũng tìm được như cậu."
Cậu cũng tìm người giúp Ngu ca, chẳng qua hành động không nhanh bằng bên Trì Mục mà thôi.
Thấy hiện trường hai đứa nhóc ấu trĩ cãi nhau sắp trình diễn, Ngụy Kha ho nhẹ một tiếng, khi Thang Nguyệt và Đinh Duệ Tư nhìn sang thì nháy mắt một cái.
Thang Nguyệt nhìn Trì Mục, Đinh Duệ Tư nhìn Lạc Ngu, không ai hé răng nói một lời.
Lạc Ngu khoanh tay: "Không tiếp tục nữa à?"
Đinh Duệ Tư cười mỉa: "Tớ chẳng có gì để nói với cô ta hết, bây giờ chúng ta làm gì? Nghe hiện trường?"
Lạc Ngu: "Đừng có ăn nói kì lạ như vậy, chúng ta đi giúp Bành Hồng Phi chắn cửa, thế thôi."
Đinh Duệ Tư: "Nhưng có chắc người lần này y tìm vẫn là Bành Hồng Phi không?"
Lạc Ngu: "Đương nhiên, một tháng này tớ có theo dõi, ngoại trừ ở cùng với Bành Hồng Phi thì y còn ở cùng với một nam Beta khác. Nếu y không tiêm thuốc ức chế, nhất định sẽ tìm Bành Hồng Phi."
Lạc Ngu: "Để an toàn, tớ và Trì Mục đến chỗ Bành Hồng Phi, cậu, Thang Nguyệt cả Ngụy Kha nữa, các cậu đến chỗ nam Beta kia."
Đinh Duệ Tư cào tóc: "Gì cơ gì cơ? Sao vẫn còn chuyện nam Beta?"
"Trên đường đi tôi nói cho cậu."
Thang Nguyệt nhìn cậu như thằng ngốc, lôi người đi.
Tên Thôi Hàm này chơi rất lớn, lúc chưa tới kỳ phát tình đã bắt đầu làm loạn, sau khi thành niên thì không chịu nổi cảnh chỉ tiêm thuốc ức chế hàng tháng.
Khi có đối tượng Alpha thì tìm đối tượng Alpha giúp đỡ, khi không tiện để người khác ngửi được mùi trên người mình thì vừa làm với Beta vừa tiêm thuốc ức chế.
Người nam Beta kia có quan hệ thể xác với Thôi Hàm, đến mức làm sao Lạc Ngu có thể xác định họ có quan hệ thì đương nhiên bởi vì hai hôm trước cậu đã chặn đường bạn tốt của y hỏi một lượt.
Đinh Duệ Tư hoàn toàn không biết việc này, vì hôm đó cậu lại đi net.
Đinh Duệ Tư vô cùng hối hận: "Sau này không bao giờ đi net nữa!"
Thang Nguyệt: "Qua hai ngày nữa sẽ tự vả mặt."
Bọn Đinh Duệ Tư rời đi, Lạc Ngu và Trì Mục cũng đã bám đuôi Bành Hồng Phi.
Tất nhiên không phải quang minh chính đại bám đuôi, nếu không để Thôi Hàm trông thấy sẽ lộ tẩy mất.
Lạc Ngu cách Bành Hồng Phi một đoạn, theo sau không xa không gần.
Trì Mục lặng lẽ theo bên cạnh cậu, khi Lạc Ngu dừng lại thì hắn còn giúp cậu hất côn trùng bay lượn bên cạnh đi.
Chạng vạng tháng năm thực ra không quá nóng, gió mát thổi vi vu, có khi còn thấy hơi lạnh.
Mặt trời dần dần lặn xuống phía chân trời xa xa, hoàng hôn dịu dàng không chút nóng nực, giống như viên kẹo mềm màu hồng cam sạch sẽ xinh xắn, thôi thúc người ta bóc ra nếm thử.
Lạc Ngu sờ túi, lại muốn ăn kẹo rồi.
Đáng tiếc mấy viên kẹo bỏ trong túi hôm nay đã bị cậu ăn hết rồi, để không bị sâu răng, Lạc Ngu cũng rất hạn chế ăn, chỉ có thể tiếc nuối rút tay ra khỏi túi, tiếp tục theo dõi tên đang ngồi đợi trên ghế dựa cách đó không xa.
Lạc Ngu khẳng định chắc nịch nói: "Thôi Hàm sẽ đến tìm hắn."
Bằng không thì Bành Hồng Phi cũng sẽ không tới đây. Khu này không phảu khu phụ cận nhà Bành Hồng Phi, cũng không phải gần nhà Thôi Hàm mà là một nơi nằm giữa nhà hai người họ và trường học. Có một nhà nghỉ cách chỗ Bành Hồng Phi ngồi không xa, có thể nói mục đích cực kỳ rõ ràng.
Trì Mục: "Ừm, đợi tôi một chút."
Trì Mục đứng dậy, Lạc Ngu muốn gọi lại nhưng không kịp, chỉ có thể nhìn Trì Mục đi về phía một cửa hàng nhỏ vào trong mua gì đó rồi đi đến trước mặt Bành Hồng Phi.
Rõ ràng Bành Hồng Phi rất sửng sốt khi trông thấy Trì Mục, vô thức muốn bỏ đi. Do bóng dáng của Trì Mục ngăn trở nên Lạc Ngu cũng không nhìn rõ Trì Mục làm gì, qua một lúc Trì Mục liền quay lại.
Bành Hồng Phi cũng không đi, lẳng lặng ngồi trên ghế dựa, vẫn là dáng vẻ như trước khi gặp Trì Mục.
Lạc Ngu tò mò hỏi: "Cậu làm gì thế?"
Trì Mục đặt một chiếc kẹo vào lòng bàn tay Lạc Ngu: "Chỉ được phép ăn một chiếc."
Viên kẹo màu trắng sữa vị bạc hà, hoà cùng màu hoàng hôn ấm áp, để lộ chút ít cảm giác tươi mát.
Lạc Ngu bóc vỏ kẹo ra bỏ kẹo vào miệng mình, cảm ơn Trì Mục.
Cậu ngậm kẹo giọng nói không rõ lắm: "Cậu vừa nói gì với Bành Hồng Phi thế?"
Nụ cười trên khóe môi Trì Mục khiến cậu có chút đoán không ra: "Giúp hắn một tay mà thôi."
Lạc Ngu: "Trước đây cậu nói tôi không cần chuẩn bị gì hết, vậy chúng ta cứ đợi ở bên ngoài à? Ngộ nhỡ Bành Hồng Phi không nhịn được thì sao?"
Trong suy nghĩ của Lạc Ngu, cậu cho rằng lúc này phải châm thêm mồi lửa dục vọng cho hai người kia, cho nên nhất định phải chuẩn bị chút đồ, khiến Bành Hồng Phi hoặc Thôi Hàm mất hết lý trí, hoàn thành đánh dấu hoàn toàn.
Hoặc là đi vào phòng giấu bao cao su đi, Alpha và Omega còn chưa kí hiệu hoàn toàn, không biết đã xài đến bao nhiêu đồ phòng ngừa Alpha thành kết.
Hoặc là thi hành cưỡng chế, dù sao Bành Hồng Phi và Thôi Hàm cũng không làm gì được hai người bọn họ.
Sau khi Lạc Ngu kể hết kế hoạch A B C ra, Trì Mục chỉ nói với cậu, không cần chuẩn bị chi hết, đến lúc đó chỉ cần đợi là được.
Lạc Ngu cũng không biết Trì Mục làm gì nhưng cậu hoàn toàn tin tưởng Trì Mục, ngồi yên chờ đợi.
Việc này rõ ràng là chuyện của mình nhưng lại cảm giác như không làm mà vẫn có ăn, thực sự quá tuyệt.
Một lúc sau, Thôi Hàm quả nhiên đã đến.
Hôm nay là ngày trường học nghỉ nửa buổi, Thôi Hàm và Bành Hồng Phi đều không mặc đồng phục.
Lạc Ngu: "May mà nhớ mặt y rồi chứ suýt thì không nhận ra."
Bởi vì Thôi Hàm mặc đồ nữ.
Nếu không nhờ Lạc Ngu luôn nhìn chằm chằm cộng thêm thị lực tương đối tốt thì quả thực không dám nhận người đó là Thôi Hàm.
Thôi Hàm mặc váy ngắn và đi tất chân, đội tóc giả, cộng thêm khung xương Omega khá mảnh mai nên trông không khác gì một cô gái.
Cho dù Lạc Ngu rất ghét Thôi Hàm cũng phải thừa nhận chiêu này quá là cao siêu.
Bành Hồng Phi sao có thể chống lại chuyện tốt tiếp theo, suýt nữa mê muội ngay tại trận.
Trì Mục: "Y rất cẩn thận."
Lạc Ngu: "Hở? Ý cậu là y cố tình ăn mặc thành như vậy để người khác không nhận ra à? Tôi còn tưởng rằng đấy là đam mê của y."
Trì Mục: "Có lẽ là cả hai."
Trì Mục miệng thì nói vậy nhưng trong đầu lại nhớ đến bức tranh mình từng thấy trong box cp.
Tranh vẽ Lạc Ngu mặc đồ nữ che nửa người, có vẻ như cảm thấy váy ngắn quá nên vừa trừng mắt nhìn người ta vừa kéo góc váy xuống. Người vẽ vẽ biểu cảm rất sống động, chân thật đến mức Trì Mục không nhịn được phân tâm tưởng tượng.
Nếu không tình nguyện mặc, có lẽ thực sự là biểu cảm đáng yêu như vậy đi.
Lạc Ngu hoàn toàn không biết Trì Mục bên cạnh đang nghĩ chuyện bậy bạ gì, thấy Bành Hồng Phi và Thôi Hàm rời đi thì vội vàng bám theo.
Cửa phòng vừa đóng lại, Thôi Hàm và Bành Hồng Phi lập tức tiến vào chủ đề chính ngay.
Thôi Hàm sớm đã chuẩn bị xong, tất là sau khi xuống xe buýt mới mang, trên xe buýt y bị một tên Beta qua đường dùng tay làm cho lên cơn nghiện, vội vàng đi tìm Bành Hồng Phi.
Vì Trì Mục và Lạc Ngu, Thôi Hàm không muốn xảy ra sự cố khi sắp rời trường nên vô cùng cẩn thận khiêm tốn vài ngày.
Thực ra tính theo thời gian vẫn còn một trăm ngày mới đến kỳ thi đại học, Thôi Hàm cơ bản đã cắt đứt với bên ngoài vì trong nhà trông coi y học hành tương đối chặt.
Nếu không phải như vậy thì còn lâu y mới quay lại với Bành Hồng Phi. Lúc đầu chỉ muốn chơi bời, thỉnh thoảng cho tí ngon ngọt, xui là hiện tại cũng không có người khác nên để tránh phiền phức không cần thiết thì ráng chịu đựng vậy.
Nghĩ đến Trì Mục và Lạc Ngu, Thôi Hàm không khỏi tiếc nuối.
Nói sao thì hai người này cũng là hai Alpha chất lượng tốt nhất trong trường, Trì Mục thì Thôi Hàm không muốn tìm hiểu, kiểu người đó vừa nhìn đã biết một khi dính vào thì rất khó đá. Nghe nói không phải dạng vừa đâu, tài giỏi vượt trội, mặc dù quý công tử kiêu ngạo đẹp mắt, nhưng không phải kiểu Thôi Hàm thích.
Thôi Hàm thích nhất chính là kiểu như Lạc Ngu, vừa đẹp trai vừa cuốn hút, như đóa hoa mọc đầy gai nhọn, lại như con thú đầy rẫy dã tâm trong giai đoạn trưởng thành, mùi vị khiến người ta đầy khao khát.
Nghĩ đến không thể hái được Lạc Ngu, lại nom Bành Hồng Phi trước mặt, Thôi Hàm không khỏi có chút mất hứng.
Nhưng đó cũng chỉ là trong tiềm thức mà thôi, y vẫn có việc hưởng thụ cần giải quyết gấp.
Đợi thi đại học xong thì vẫn còn một tháng, y có thể đá tên này rồi đến nơi mới tìm Alpha ưu tú hơn.
Thôi Hàm nở nụ cười ngọt ngào khiến Bành Hồng Phi càng thêm nôn nóng.
Thôi Hàm giải phóng tin tức tố, lấy đồ trong túi ra.
"Hồng Phi à, anh biết đấy, hiện tại vẫn không thể đánh dấu hoàn toàn được đúng không? Tụi mình sắp thi đại học đó, không thể đánh cuộc tương lai của tụi mình được."
Bành Hồng Phi sốt ruột nói: "Yên tâm đi Hàm Hàm, anh tuyệt đối nghe em mà."
Thôi Hàm dựa vào lòng hắn, lộ ra nụ cười hài lòng.
Nhưng sự việc đã lệch hướng ngay tại thời điểm ý thức mơ màng, Thôi Hàm vô thức cảm thấy bất thường và hoảng sợ, y muốn chạy trốn nhưng lại không thể vùng vẫy.
"Hồng Phi, anh sao thế? Anh đã đồng ý với em rồi mà!"
Giọng Thôi Hàm gần như thét chói tai vì sợ hãi, điên cuồng muốn kháng cự nhưng khó mà địch lại sự khác biệt giữa Alpha và Omega.
Bành Hồng Phi mắt đỏ ngầu thở hổn hển, trông như mất hết lý trí, hoàn toàn hành động theo bản năng.
Thôi Hàm ngày càng sợ hãi, y bóp cổ Bành Hồng Phi, định khiến hắn ta tỉnh táo lại.
"Buông ra! Cút ra đi!"
Nhưng bản năng cứ không ngừng tách khỏi ý chí, khiến Thôi Hàm vùng vẫy lùi lại.
Y căm phẫn kêu khóc, ánh mắt căm hờn tựa như con rắn thâm độc.
Nếu bị thành kết và đánh dấu hoàn toàn, cuộc sống sau này sẽ ra sao y gần như có thể tưởng tượng được, y không muốn mình bị trói buộc với thứ phế vật ghê tởm này cả đời!
Ánh mắt của Bành Hồng Phi gần như dại ra, trong đầu toàn là khung cảnh chập tối hôm đó trong phòng, tin tức tố không thể chống chọi lại và cả những lời thì thầm nho nhỏ.
Mày có thể đánh dấu hoàn toàn em ấy.
Như vậy em ấy vĩnh viễn thuộc về mày.
Mày sẽ có được em ấy.
Em ấy tự nguyện.
Bành Hồng Phi cắn xuống tuyến thể của Thôi Hàm, Thôi Hàm trừng lớn mắt, vùng vẫy trong vô vọng.
"Không! Không muốn! Cút ra đi!"
Y nhất định phải giết hắn!
Lạc Ngu cách một bức tường cũng có thể nghe thấy tiếng hét của Thôi Hàm, từ đáy lòng kính phục Trì Mục.
Lạc Ngu: "Cậu rốt cuộc đã làm gì?"
Trì Mục: "Ám thị tâm lý một chút mà thôi."
Trì Mục từng học qua nhưng có điều học không sâu lắm, tuy nhiên vẫn đủ để đối phó với loại học sinh ý chí bạc nhược như Bành Hồng Phi.
Khi bị Alpha dùng tin tức tố nghiền ép tùng xẻo, bên yếu thế không dấy lên nổi ý nghĩ chống lại.
Vào lúc Bành Hồng Phi mất ý thức, Trì Mục đã tiến hành ám thị cho hắn.
Bành Hồng Phi vốn chỉ thích Thôi Hàm, trong lòng có suy nghĩ này nên càng dễ dàng lợi dụng.
Cộng thêm Thôi Hàm quả thực tự nguyện đến tìm Bành Hồng Phi mà, không phải sao?
Thôi Hàm bên kia vẫn đang sụp đổ, nói chung là chơi dao có ngày đứt tay.
Các tòa nhà thông thường đều có thể ngăn tin tức tố lan tràn nên Lạc Ngu cũng không bị ảnh hưởng, vì vậy Lạc Ngu thoải mái vươn vai.
Sau đó động tác của cậu dần cứng đờ, sắc mặt đột nhiên u ám.
Lạc Ngu nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nghĩ Thôi Hàm thực sự là khắc tinh của tôi đấy."
Hôm nay khi ra ngoài Lạc Ngu đặc biệt cầu nguyện mọi thần linh, bất kể là phương đông hay phương tây đều cầu khấn một lượt.
Đừng để kỳ phát tình tháng này vẫn chưa trình diện của cậu xuất hiện vào hôm nay!
Thế nhưng cái gì nên đến hình như đã đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.