Tầng 7 xảy ra chuyện, hành lang đen như mực có thứ đồ không tên đang lặng lẽ tiếp cận, nháy mắt đã đánh bay hai thích khách khỏi tầng 7, tử vong tại chỗ.
Tình huống này quá đột ngột, tất cả gần như không kịp phản ứng, tiếng chỉ huy xuất hiện trong kênh đoàn: "Quả, Dưa Hami cứu người. Chú ý, bị quái đánh rơi sẽ chết."
Hồng Quả Quả nhảy từ trên cao xuống, lập tức hồi sinh Chỉ Qua, Dưa Hami cũng khẩn cấp từ cầu thang xuống cứu Dưa Hấu.
Bình thường mà nói thì nhảy từ tầng 7 xuống tầng 6 chỉ bị trừ máu, mà chút máu đó không đến mức trí mạng, nhưng hai thích khách thật sự đã chết.
Chỉ có thể nói điểm trí mạng không nằm ở việc ngã lầu, mà là công kích của quái vật tầng 7.
Bích hoạ tầng 7 chưa một cái nào sáng, nhưng quái vật đã lặng lẽ tấn công.
Túc Mạc lập tức có phản ứng, đứng tựa lưng với trận pháp sư, nhanh chóng tự hỏi, thay đổi kế hoạch: "Hồng Quả Quả cùng đội 2 lên tầng 8, Dưa Hami ở lại tầng 6 chuẩn bị cứu người."
Hồng Quả Quả nghe vậy kinh ngạc nói: "Không cần em đi lên heal mọi người à?"
"Không cần, cậu lên tầng 8 đi. Dưa Hami ở lại tầng 6, ai rơi xuống chết hồi sinh cho họ." Túc Mạc thả ra mấy con thú triệu hồi, rải xung quanh hai người, Tinh Linh Hoa Cỏ ở trên đầu cậu, thời khắc cảnh giác xung quanh.
Hoàn toàn không nhìn thấy quái, cũng không có dấu vết để tìm kiếm.
Như thể chúng sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, cũng biến mất bất cứ lúc nào.
Lúc này, trận pháp sư đằng sau bỗng nhúc nhích: "Có gió."
Bút Phán Quan xoay một vòng trong bóng đêm, hai tầng trận pháp tăng tốc xuất hiện dưới chân họ. Trận pháp sư thoáng lắc người, quẹt một bút về phía luồng gió đột nhiên xuất hiện, đánh trúng thứ gì đó trong bóng tối, cú va chạm còn lóe lên chút ánh lửa.
Túc Mạc nghe vậy lập tức có phản ứng, đổi vũ khí thành Đèn Vô Niệm, lùi lại vài bước tránh loại gió ở đối diện. Cậu như đoán trước được nhắm thẳng vào một vị trí, vung cây đèn tới, chạm phải thứ gì đó mềm mềm. Giống như đánh trúng chốt mở, hành lang tầng 7 đang u tối tức thì sáng lên hai bức tranh.
"Vãi, cái gì đấy! Mặc kiểu đó là cosplay thích khách à!?" Thanh Phong đứng ở cầu thang nhìn thấy hai bức bích họa sáng lên, cũng thấy được quái vật bọc kín mít.
Hai "kẻ ám sát" bị đánh trúng hiện ra, chúng mặc bộ đồ màu đen như mực từ đầu tới chân, gần như bao trùm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt trên cái khăn che mặt hở ra, con ngươi sáng rực đỏ tươi như thú hoang. Mục tiêu của chúng rất rõ ràng, quơ loan đao trong tay, lao thẳng về phía Túc Mạc và Úc Trăn, khí thế như thể muốn giết họ tại chỗ.
Túc Mạc thấy bích họa sáng lên, trên tranh là nét bút hỗn loạn vẽ một "người". Nó đứng đầy kính cẩn, như binh khí được huấn luyện nghiêm chỉnh, thời khắc chuẩn bị phá họa mà ra, loan đao của nó sáng lên trong đêm khiến người ta sợ hãi. Không còn nghi ngờ gì nữa, quái vật đang công kích bọn họ chính là thứ được vẽ trong tranh.
Lúc này, cây đèn của Túc Mạc lại va chạm với kẻ ám sát, Bạch Hổ bên hông nhào tới, không những không tạo thành tổn thương cho quái vật, mà còn bị nó chém chết trong một đao.
Tiếng Dưa Hấu vang lên trong kênh: "Kĩ năng của nó là hệ độc, đừng để đao của nó cắt trúng, bị đánh hai lần sẽ chết."
Gã tra xét thông tin chiến đấu, lúc bị kẻ ám sát đánh, gã trúng một đao rồi mới bị đá ra ngoài, mà một đao đó khiến gã hấp hối, cộng thêm chút tổn thương khi rơi xuống nên mới chết. Với lượng sát thương như vậy, nhiều nhất là hai đao đã có thể cào trắng thanh máu của người chơi.
Dưa Hami: "Damage cao vậy sao? Máu thế nào?"
Túc Mạc bổ sung: "Máu dày, đánh nó không có thương tổn, nó không bị công kích của người chơi ảnh hưởng."
"Nhưng nó có ăn khống chế." Trận pháp sợ hãi của Úc Trăn rơi xuống, trúng vào kẻ ám sát, khiến bước chân dồn dập của nó chững lại, tiến vào trạng thái sợ hãi: "Đánh không chết, nhưng có thể khống chế."
Túc Mạc dùng Phong Ưng giảm tốc một con: "Chỉ Qua, Dưa Hấu lên tầng 7 đi, chú ý gió, đừng để bọn nó đánh trúng, phải tìm được tất cả."
Cậu đã lờ mờ hiểu được cơ chế của tầng 7, họ không thể đối đầu trực tiếp với bọn quái ám sát, chỉ có thể dùng khống chế và tránh né để giảm tần suất công kích của chúng, tiếp đó tìm cho bằng hết cái đám này. Đam Mỹ Trọng Sinh
Kẻ ám sát bị đánh trúng sẽ hiện nguyên hình, đồng thời bích họa tương ứng cũng sẽ sáng lên.
Muốn thắp sáng tất cả bích họa ở tầng 7, bọn họ nhất định phải khống chế được kẻ ám sát trước mặt, đồng thời tìm ra tất cả bọn chúng.
Chỉ Qua và Dưa Hấu trở lại tầng 7, nhanh chóng tiếp cận Momo.
Túc Mạc nói: "Tốt nhất là áp lưng vào tường, tránh bị bọn nó đẩy xuống. Tôi với Hành Chỉ hỗ trợ, các cậu tìm quái."
Dưa Hấu được giao việc vừa mừng vừa lo: "Cứ nghe tiếng gió là tìm được à?"
Túc Mạc: "Đúng, cố gắng đừng đối đầu trực tiếp, chúng nó trúng chiêu là sẽ hiện ra."
Kỹ năng khống chế của thích khách cũng không ít, nhưng hầu hết là khống chế đơn. Trong trường hợp không tìm được đối thủ, khống chế đơn khá phế, không hữu dụng bằng khống chế quần thể của trận pháp sư và triệu hoán sư. Nhưng ít nhiều mọi người hợp tác với nhau, một khi đám quái đó áp sát rất dễ tìm được.
"Đứng sát vào tường, đừng để bị đánh rơi." Túc Mạc và Úc Trăn mỗi người canh một hướng: "Dưa Hami lên đây đi, mau chóng tới tìm bọn tôi."
Dưa Hami nghe vậy lập tức nhảy vào tầng 7, vừa lên đã cảm nhận được bầu không khí khác thường ở chỗ này. Hắn mới chạy mấy bước, chợt cảm nhận có luồng gió đằng sau, vô thức nhào lên trước lăn một vòng, ngay sau đó có trận pháp sợ hãi rơi xuống ở đằng sau, yểm hộ cho hắn tới chỗ đồng đội.
Úc Trăn nói: "Trúng kĩ năng tầm xa cũng không được, phải là vũ khí va chạm trực tiếp mới làm chúng nó hiện lên."
"Lấy Dưa Hami làm trung tâm, thích khách ra ngoài tìm quái, không có máu thì về cho trị liệu heal. Trận pháp sư triệu hoán sư khống chế, chúng ta tranh thủ thời gian."
Túc Mạc nhìn kĩ năng còn lại của mình. Cậu và Úc Trăn hợp tác quả thật có thể khống chế mềm cứng liên tục, nhưng khống chế của cậu cũng chia làm đơn thể và quần thể, kĩ năng đơn thể chỉ khống chế được 1 con. Với độ lớn của bích họa và chiều dài hành lang, sẽ còn ít nhất là 8 bức tranh nữa, tức là tổng cộng 10 con quái, họ không thể khống chế được nhiều như vậy.
"Tình huống đội 2 thế nào rồi?" Túc Mạc ngẩng lên.
"Đã có 4 người nhảy qua, còn lại anh Mướp Đắng thôi." Hồng Quả Quả nói: "Đám Apple đi xem bích họa rồi, em với Tiểu Ngân Hoa ở đây nghĩ cách đỡ anh ấy."
Tốc độ di chuyển của Mướp Đắng quá chậm, dù đã đổi trang bị thì tốc độ ban đầu cũng không đủ để lấy đà nhảy, cuối cùng chỉ có thể để bọn Hồng Quả Quả nghĩ cách dắt dây thừng kéo anh ta sang.
"Có gì đặc biệt không?" Túc Mạc hỏi.
Hồng Quả Quả quay lại nhìn: "Tạm thời tầng 8 vẫn an toàn, bọn em lên đây được một lúc rồi, ngoài bích họa ra không có gì lạ hết. Hay là bọn em xuống dưới giúp các anh nhé?"
Túc Mạc nhìn đội hình của hai bên, trên lầu chỉ có ba nghề có khống chế, mà tốc độ di chuyển còn chậm. Bọn họ xuống thì có thể giúp, nhưng đến lúc đó đi đường sẽ thành vấn đề: "Đừng xuống, thả mấy dây thừng xuống cho bọn tôi phòng ngừa có chuyện, đừng mở tranh vội."
"Chưa mở chưa mở, bọn em chỉ xem thôi." Thanh Phong nhìn bích họa trước mắt, kiềm chế không chạm vào. Mấy tầng trước bọn họ đều phải chạm tay vào tranh mới tính là mở ra, nên chỉ nhìn thì sẽ không sao.
Bích hoạ ở tầng 8 không thể so sánh với 6 tầng trước, thứ trong tranh được vẽ cắt ra từng đoạn, nhưng vẫn liền một khúc, như kiểu xiềng xích đặc biệt. Cậu ta và Apple nhìn nhau một cái, cả hai đều đồng ý, chẳng lẽ đống xích này dùng để khóa cái thứ chết tiệt dưới lầu?
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, thoáng cái đã qua nửa tiếng.
Túc Mạc và Úc Trăn liên hoàn khống chế, tạm thời không có thương vong, nhưng ngoài hai con ban đầu thì đám còn lại như biết ẩn núp, gió xung quanh cũng loạn cả lên, ảnh hưởng tới khả năng phán đoán. Bọn họ đã thử đánh chúng xuống tầng 6, nhưng mấy con này rất khôn, ngã xuống xong biết bò cầu thang lên, đánh xuống cũng không phải biện pháp, chỉ có thể khống chế.
Túc Mạc cau mày: "Chúng nó thông minh hơn rồi, biết trốn kĩ."
Người trên lầu chờ tới mức buồn ngủ, đành phải ngồi ở mép hành lang ngó xuống theo dõi tình hình chiến đấu bên dưới: "Mấy con này thông minh vậy á? Còn biết đánh lén nữa."
"Quái thích khách mà, không phải dạng vừa đâu." Thanh Phong đi tới: "Nếu tầm bắn xa thêm một chút thì tốt rồi, tôi có thể giúp họ đánh quái."
Apple nói: "Tầm đánh của triệu hoán sư và pháp thuật kiếm chắc đủ đấy, nhưng có chướng ngại vật, với chưa chắc đã rơi được xuống tầng dưới, còn dễ bị mất mục tiêu."
Lúc này, chiến trận dưới tầng 7 có đột phá. Đột nhiên có mấy đợt gió quét tới chỗ họ, Chỉ Qua và Dưa Hấu đã chuẩn bị sẵn lập tức mỗi người một bên, thế mà thật sự đánh ra hai con.
"Đánh xong khống chế, mỗi người một con, thích khách cứng mềm dùng hết đi, trước hết dùng khống chế cứng."
Chỉ huy vừa dứt lời, hai thích khách đã phối hợp ném khống chế cho quái, sau đó nhanh chóng lùi về sau, nhìn chằm chằm thời gian có hiệu lực, chuẩn bị dùng chiêu tiếp theo.
"Khống chế nhớ dùng trước một giây, đứng vòng quanh trị liệu đi." Túc Mạc nhíu mày nhìn về bích hoạ xung quanh: "Chỉ cần chúng ta không di chuyển, bọn nó sẽ chủ động tìm tới."
Chỗ đứng thay đổi, Dưa Hami được 4 DPS bao quanh, vòng ngoài là bốn con quái bị đồng đội khống chế, sơ sẩy một chút là chúng sẽ nhào lên. Với sát thương của bọn quái này, lỡ khống chế trượt thì bọn họ chính là miếng thịt thơm lừng, xẻo đứa nào đi đứa đấy, không hề khoa trương.
Lúc này hắn không thể không đặt ánh mắt vào chỉ huy. Khống chế chính của toàn đội thực tế là nhờ trận pháp sư và triệu hoán sư, trận pháp sư phụ trách khống chế quần thể hỗ trợ, triệu hoán sư thì dùng khống chế đơn giữ hai con quái. Về lý thuyết, với các kĩ năng khống chế hiện có, trong tình huống lý tưởng, bọn họ nhiều nhất có thể khống chế 6 con quái, trong đó thích khách mỗi người một con, trận pháp sư khống chế hai con, triệu hoán sư dùng thú triệu hồi giữ 2 con.
Mà đây là trường hợp hoàn hảo, CD của trận pháp sư hồi kịp thì cái hoàn hảo này mới tiếp tục được, lỡ có gián đoạn thì cả đoàn sẽ tuột xích. Mấy người ở trên lầu ngoài xem tranh ra thì không có việc gì khác, có thể xuống dưới hỗ trợ, bọn họ sẽ bớt áp lực hơn, khống chế cũng ổn định hơn.
Dưa Hami duy trì buff trên người đồng đội, đề nghị: "Đại lão, anh để hai DPS xuống đi, em sợ khống chế của bọn mình không..."
Hắn mới nói được một nửa, tiếng gió lại lộn xộn, trái tim của tất cả nhảy lên.
"Cẩn thận một chút, rất có thể chúng nó cùng tới một lúc." Túc Mạc nghiêm túc khống chế quái, chợt cảm giác có cơn gió lướt qua mặt, cậu quả quyết nghiêng người, dùng Đèn Vô Niệm đánh lên trước.
Nhưng sau lưng lại có trận gió, mấy luồng gió như cố tình nhắm vào cậu, tính cả con bị Túc Mạc đánh ra, vẫn còn hai con nữa! Túc Mạc quả quyết vung gậy đánh thêm một con, con còn lại xông tới, cậu mở kĩ năng, nháy mắt né tránh tổn thương, va vào Úc Trăn ở đằng sau.
Con quái không hề từ bỏ, phát hiện mục tiêu biến mất, nó lại nhanh chóng khóa chặt Túc Mạc, hóa thành cơn gió lao về phía cậu. Kỹ năng truyền tống đường dài [Một Đường] được cậu dùng như tốc biến cự ly ngắn, né được chiêu ở thời khắc quan trọng nhất. Cảm giác choáng váng khi dịch chuyển thoáng cái đã tan, Túc Mạc không kịp đổi vị trí, hô lên: "Anh!"
Úc Trăn có phản ứng ngay, ôm Túc Mạc lùi ra sau nửa bước, Bút Phán Quan vung lên không trung, đánh ra con quái vật: "Momo, 7 con!"
Trong chốc lát, bích họa tầng 7 tách tách sáng lên thêm 3 bức, tổng cộng là 7 bức tranh.
Con ngươi Dưa Hami co rụt, 7 con, khống chế sẽ bị gián đoạn! Lúc này chỉ huy ở cách đó không xa lại xông tới, dùng cây đèn giữ một con quái, liên tiếp sử dụng đánh thường để ngắt chiêu của nó: "Tiếp tục khống chế, đứng sát vào tường, tụ quái lại!"
Chỉ huy vừa dứt lời, trận pháp sư hành động ngay. Anh vứt ra một trận pháp tụ quái, gom cả 7 con lại một chỗ, sau đó là trận pháp sợ hãi. Úc Trăn nói nhanh: "Thích khách một trái một phải."
Hai thích khách tìm đúng vị trí, ở hai bên trái phải tiếp tục khống chế.
Lúc này lại xuất hiện thêm hai con thú, tổng cộng là 5 con thú triệu hồi Cô Lang, Phong Ưng, Linh Hồ, Nguyệt Miêu. Túc Mạc gần như lấy ra hết thú triệu hồi khống chế, 3 con khống chế quần thể, hai con khống chế đơn.
"Trận pháp tụ quái đã CD." Úc Trăn nhắc nhở.
Túc Mạc lại thả Chồn ra: "Em sẽ đánh bọn nó vào trận pháp."
Dưa Hami sốt ruột nói: "Không đủ, CD sẽ không theo kịp."
Dưa Hấu và Chỉ Qua có cùng ý nghĩ, khống chế đơn của thích khách có thể trói cứng một con quái, nhưng mấy con còn lại họ bất lực. Mà nếu tập trung vào việc khống chế thì rất có thể sẽ bỏ qua 3 con vẫn còn đang ẩn nấp. Tình huống như vậy, đúng thật là thử thách kĩ thuật của họ, họ cũng không biết Momo đang tính toán gì, để vài đồng đội xuống hỗ trợ không tốt hơn sao?
"Cứ giữ chúng nó như trước là được." Túc Mạc cau mày: "Anh, trận pháp tụ quái tiếp theo anh thả ở rìa đi."
Úc Trăn hỏi: "Em muốn dồn chúng nó tới mép hành lang?"
"Đúng." Túc Mạc nói nhanh: "Apple, Hỏa Thụ Ngân Hoa điều chỉnh chỗ đứng, tới mép hành lang tầng 8, nghiêng người ra trước. Hỏa Thụ Ngân Hoa thả một con thú triệu hồi làm đánh dấu. Vòng khống chế tiếp theo thích khách không cần tham gia."
Hai người trên tầng 8 nghe lệnh hiểu ngay, lập tức tìm vị trí thích hợp để thả chiêu. Hỏa Thụ Ngân Hoa triệu hồi thú đánh dấu khoảng cách tối đa: "Momo, bọn tôi đánh xa nhất chỉ tới được đây thôi."
Thú triệu hồi kẹt ở rìa, là khoảng cách tối đa từ tầng 8.
"Tới." Túc Mạc bắt lấy khoảnh khắc thích khách ngừng khống chế, tránh loan đao của kẻ ám sát, đập cây đèn vào phần eo, đánh chúng nó vào phạm vi trận pháp tụ quái của Úc Trăn, lợi dụng mấy giây này, ép nó tới rìa hành lang, tiến vào tầm ngắm của Hỏa Thụ Ngân Hoa và Apple.
Hỏa Thụ Ngân Hoa hưng phấn nói: "Tới rồi tới rồi!"
Y lập tức dùng Phong Ưng làm giảm tốc quần thể, phối hợp với Apple trói đám quái này lại.
Dưa Hami nhìn ngây cả người. Hắn không ngờ Momo lại đẩy chúng ra rìa hành lang, lợi dụng địa hình lệch ra từ tầng cao để sáng tạo một không gian nhỏ cho đồng đội hỗ trợ. Lần này họ có thêm hai người giúp đỡ, đủ để khống chế mấy con quái mới xuất hiện.
Túc Mạc dành thời gian đánh dấu cho đồng đội: "Hỏa Thụ Ngân Hoa, cậu tập trung hai con có đánh dấu đỏ này, Apple, cậu với Hành Chỉ Vô Câu phối hợp khống chế quần thể, đừng để đứt đoạn. Chú ý, đừng dùng các loại khống chế dịch chuyển vị trí, hỗn loạn đẩy lùi gì đó đừng dùng."
Khống chế dịch chuyển sẽ làm loạn vị trí của quái, từ đó khiến chúng ra khỏi phạm vi khống chế.
"Dưa Hấu, Chỉ Qua tập trung hai con có đánh dấu xanh, còn lại giao cho tôi." Túc Mạc liếc nhìn Dưa Hami: "Y sư để ý quái, có gió thì báo cho bọn tôi biết!"
Ngoài thích khách lúc khống chế thỉnh thoảng phải tiến lên, y sư trận pháp sư và triệu hoán sư đều có thể đứng sát vào tường khống chế từ xa, nên mục tiêu bảo hộ của Dưa Hami là hai thích khách máu giấy.
Túc Mạc hỏi: "Thanh Phong, đã hiểu nội dung bích họa chưa?"
Thanh Phong đáp ngay: "Rồi ạ, em cam đoan không táy máy!"
"Những ai không phải khống chế trên tầng 8 chú ý, một khi tất cả bích họa ở tầng 7 sáng lên, phải mở bích họa tầng 8 ngay." Túc Mạc nhắc nhở: "Khả năng cao bích họa tầng 8 cũng sẽ hại chúng ta, các cậu nhớ cẩn thận."
Lúc này, ba con ám sát ẩn nấp đã lâu cuối cùng cũng tới, chúng nhắm vào hai thích khách ở ngoài cùng.
Dưa Hami la lên nhắc nhở, buff trị liệu lập tức rơi trên người đồng đội, bọn họ chỉ mất máu có một tích tắc đã tăng lại ngay. Dưa Hấu và Chỉ Qua có cơ hội trở tay, lập tức đánh quái.
Chỉ Qua: "Momo, còn một con tới chỗ anh!"
Túc Mạc nghe tiếng di chuyển, có tốc độ siêu cao từ Chồn, trước hết cậu né đòn tấn công, sau đó lên tiếng, đánh ra con ám sát cuối cùng. Tất cả bích họa tầng 7 đã sáng, Túc Mạc hô: "Tầng 8 mở đi!"
[<Tháp Sâm La - Tầng 7> Kẻ ám sát đáng sợ chạy ra ngoài, chúng ta sẽ chết hết, mau ngăn cản bọn chúng.]
Thanh Phong bắt đầu la: "Xiềng xích xiềng xích, không sai được!"
Cậu ta áp tay lên tường, thấy tay lún vào là lập tức rút ra. Bích hoạ tầng 8 vèo vèo sáng lên từng cái, vô số xiềng xích chui ra khỏi tranh, lao xuống tầng 7.
[<Tháp Sâm La - Tầng 8> Bạn thật thông minh, chúng ta có thể dùng xiềng xích trói chúng lại, như vậy chúng sẽ không thể giết người.]
Những sợi xích này linh hoạt giống rắn, tốc độ lao xuống rất nhanh, trước hết trói lại đám ở trận pháp tụ quái. Những kẻ ám sát bị xích lập tức mất khả năng hành động, bị treo lên cao.
"Mọi người tản ra, Hồng Quả Quả, thả dây thừng cho bọn tôi." Con ngươi Túc Mạc hơi co lại, nhìn đống xích bay lượn lung tung, trói một kẻ ám sát rồi vẫn không ngừng lại: "Không ổn, tất cả chạy mau, đừng đứng gần xiềng xích!"
Người tầng 8 vội vàng chạy tới rìa, chuẩn bị thả dây thừng cứu người. Mướp Đắng nhác thấy đống xích chui ra từ trong tranh, nhẩm đếm số lượng, sau đó hoảng sợ nói: "Có 16 sợi xích!"
Tầng 8 có tổng cộng 8 bích họa, mỗi bức có 2 sợi xích chui ra.
Mà tầng 7 chỉ có 10 kẻ ám sát, 6 sợi còn lại, chúng nó muốn trói ai?
Hồng Quả Quả nghe vậy tái mặt: "Mọi người chạy mau!!!"
10 kẻ ám sát nhanh chóng bị xích lại, treo lên cao đung đưa theo gió. Bắt xong 10 con quái, đống xích không hề ngừng lại, nhanh chóng khóa chặt 5 người ở tầng 7, lập tức vọt tới.
Thanh Phong ngây người: "Mẹ nó đống xích này không phân biệt địch ta à!"
Mướp Đắng quay đầu: "Mau lên!!! Tìm vị trí của 5 sợi xích kia, nếu không bọn họ cũng sẽ bị trói."
Túc Mạc mím môi, dùng tốc độ siêu nhanh né tránh. Đống xích này gần như không thể khống chế, mà không cẩn thận để chúng sượt qua thôi cũng mất máu. Cậu vừa chạy vừa suy tư, đang định dùng thuốc, chợt phát hiện HP của mình đã được heal đầy.
Túc Mạc chợt nhận ra, biểu tượng trị liệu trên người cậu là 9 tầng.
Biểu tượng này chỉ tồn tại 6 giây, chứng tỏ từ lúc xiềng xích xuất hiện, y sư đã không ngừng buff cho cậu.
Đội ở tầng 7 đã hoàn toàn tản ra, trước đó Túc Mạc không mấy để ý nhân vật Dưa Hami này, trong ấn tượng của cậu, người này chỉ là một y sư hay nói. Nhưng không ngờ trong tình huống vừa rồi, hắn vẫn không quên tiếp tục chồng buff trị liệu cho mọi người. 9 tầng buff, kéo dài 6 giây, biểu tượng này chứng tỏ hắn vẫn luôn để ý đồng đội, dù có nguy hiểm thì cũng ưu tiên chồng buff cho đồng đội trước.
Nếu không có tầng buff này, rất có thể ngay lúc vừa rồi, bọn họ đã bị đống xích kia đánh cho hấp hối.
Túc Mạc nhanh chóng tìm kiếm vị trí của Dưa Hami, thấy y sư tụt lại đằng sau. Tốc độ di chuyển của Dưa Hami không bằng Hồng Quả Quả, với tình huống này, sớm muộn hắn cũng sẽ bị đống xích đó trói lại.
Dưa Hami đang cố gắng phi nước đại, hắn thấy buff tốc độ từ kĩ năng chạy trốn của mình sắp kết thúc.
Thôi xong, sắp chết rồi.
Đúng lúc này, một con Gấu to lớn rơi xuống trước mặt hắn, từ cổ nó có một con thú triệu hồi nhảy ra.
Chồn của Momo quấn lấy hắn, cho hắn một buff tăng tốc 8 giây.
Dưa Hami la lên: "Coi chừng!"
Xiềng xích xuyên qua người Gấu, con thú triệu hồi mấy chục nghìn máu cũng không cản được chúng.
Túc Mạc lạnh mặt, Gấu cũng không chịu nổi một chiêu sao? Ngàn cân treo sợi tóc, Túc Mạc vội lăn ra ngoài, tránh đống xích xuyên qua Gấu lao tới chỗ mình.
Mà lúc này, một luồng gió đột nhiên xông tới từ hướng ngược lại.
Tầm mắt cậu biến thành màu đen trắng.