Dương Tiễn đã nói chuyện riêng với Hoàng Thiên Hóa, nhờ hắn nâng đỡ Lâm Mặc Nương, đừng sắp xếp cho nàng những công việc quá nặng nề. Hắn cũng tự mình dạy nàng đọc sách, viết chữ, học toán, lễ nghi. Vì lo rằng trong tương lai Lâm Mặc Nương có khả năng bị tiếng xấu của chính mình vạ lây, Dương Tiễn thậm chí nhờ cậy Thông Thiên dẫn dắt nàng tu hành, giúp nàng thuần thục nắm giữ một bộ công pháp Thượng Thanh hàng thật giá thật.
Nhiều năm trôi qua, hắn đã không còn gì để dạy cho nhóm người này, kế tiếp chỉ có phụ thuộc vào sự trải nghiệm và tôi rèn của chính họ. Thông Thiên nghe vậy, cũng đồng ý để bọn họ xuất sư.
Một hôm, Lâm Mặc Nương một mình đi đến Xá Thân Nhai.
"Ta từ quan." Nàng không hề vòng vo, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
"Có mục tiêu gì cao hơn sao?" Dương Tiễn đã khôi phục được ít nhiều, lúc này đang ngồi trên ghế, đặt quyển sách đọc dở xuống bàn.
"Ta và chị em Bạch Quý Tử cùng vợ chồng Lý Hùng đã bàn với nhau, không thể để công sức học tập pháp luật tố tụng bị lãng phí, nhất định phải làm được gì đó. Chúng ta muốn lập thành một hội, nhận viết thay khế ước, hoà giải tranh chấp, đại diện tố tụng." Lâm Mặc Nương cười nhạt, "Bọn hắn không hiểu cách sử dụng pháp luật để bảo vệ mình, chúng ta sẽ giúp bọn hắn."
"Lập hội? Ngươi đã nghĩ ra tên chưa?"
"Thuận Tế Xã."
"Linh Bảo Thiên Tôn nói thế nào?"
"Sư phụ nói, chúng ta có cùng một giấc mộng, không gì tốt hơn trở thành bạn đồng hành."
"Còn Lý Nguyên?"
"Hắn nói chúng ta đừng chỉ làm một mình, phải tìm cách lôi kéo càng nhiều người tham gia, đến mức có thể tạo nên một ngành nghề mới."
"Hắn có nói cho ngươi phải làm thế nào không?"
"Ta đến chính là để hỏi ngươi điều này."
"Ta? Làm sao ta biết được?"
"Ngươi biết." Lâm Mặc Nương chậm rãi ngồi xuống đối diện hắn, "Ngươi chính là Lý Nguyên."
Dương Tiễn rót cho nàng một tách trà, nửa như thở than, nửa lại như mỉm cười: "Lời của ngươi rất vô lý."
"Cách nói chuyện của ngươi rất giống hắn." Lâm Mặc Nương nhìn thẳng vào mắt hắn, "Lý Nguyên tinh thông luật pháp và kiện tụng như vậy, khắp tam giới này, ngoại trừ Tư Pháp Thiên Thần tiền nhiệm, ta không nghĩ ra người thứ hai."
"Làm sao ngươi biết Tư Pháp Thiên Thần tiền nhiệm tinh thông kiện tụng? Hắn chẳng qua chỉ biết ỷ quyền cậy thế, một tay che trời mà thôi."
"Từ tội ác tày trời tranh luận thành bị giam cầm ba trăm năm, vậy còn chưa gọi là tinh thông kiện tụng?"
"Tên tiểu nhân vô liêm sỉ như hắn sẽ không làm được chuyện như thế đâu."
"Đã làm được chuyện như thế, thì không phải kẻ trơ tráo đê tiện."
"Ngươi dám chắc hắn không có mưu đồ gì khác?"
"Ta không tin tưởng người khác dựa trên ấn tượng sai lệch của giác quan, càng không suy đoán nghi ngờ lung tung." Lâm Mặc Nương chỉ vào ngực trái của mình, "Ta tin người dựa vào trái tim."
Dương Tiễn chỉ có thể cười trừ thừa nhận, nhấc ấm châm trà: "Các ngươi viết thay khế ước, hoà giải tranh chấp, đại diện tố tụng, dự định lấy bao nhiêu tiền?"
"Lấy tiền?"
"Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà đến; thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đi." Dương Tiễn đặt bình trà xuống, "Bản chất của ham muốn vật chất là như thế, biết cách dùng thì tạo phúc, không dùng được thì gây hại."
Lâm Mặc Nương trầm ngâm suy nghĩ, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời. Nàng rời khỏi chỗ, chỉnh trang y phục rồi quỳ xuống, dập đầu: "Tạ ơn sư phụ đã chỉ dạy!"
Ôi trời, cô gái này tự lẫn lộn vai vế của chính mình —— Đến cùng nên xem nàng là đệ tử đời bốn của Ngọc Thanh, hay đệ tử đời hai của Thượng Thanh đây?
Mà chính nàng còn không để tâm, mình cần gì phải quá coi trọng những chuyện này? Dương Tiễn ra hiệu cho Lâm Mặc Nương đứng lên.
"Ngươi đã gọi ta là sư phụ, ta đương nhiên sẽ đối xử với ngươi như với học trò. Xiển giáo chúng ta quy định, khi trò xuất sư, thầy sẽ phải tặng pháp bảo. Trên người thầy ngươi không có đồ vật gì, không có gì tốt để tặng ngươi. Nhưng ta cũng không thể làm trái quy định. Ngươi nhìn thử món này ——" Dương Tiễn mỉm cười, lấy từ tay áo ra một chiếc khoá vàng, "Mười mấy năm qua, thứ này vẫn luôn nằm trong tay áo ta. Dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nó cũng đã theo chân ta chứng kiến không ít chuyện đời, cũng xem như có phần đặc biệt. Ta đã đặt vào nó một đạo phù chú, trừ phi chính chủ nhân muốn, không ai có thể lấy nó đi. Bây giờ, ta đổi đối tượng của phù chú này thành ngươi."
Lâm Mặc Nương trịnh trọng nhận lấy khóa vàng.
Nàng xuyên qua hành lang bằng đá, từng bước một đi ra cửa động, ánh sáng ấm áp ở ngay trước mắt.
Công bằng và chính nghĩa rồi cũng sẽ như mặt trời, xuyên thủng mù sương, rọi soi trần thế hay sao?
Cùng một giấc mộng?
Giấc mộng đó tồn tại ở nơi xa hơn cả xa, cũng hiện hữu ở trong lòng mỗi chúng ta.
Trong phòng, Lâm Mặc Nương đang thu dọn đồ đạc —— mà thật ra cũng không nhiều nhặn gì. Nàng bất chợt bắt gặp một chiếc cân tiểu ly nằm nơi góc phòng, trong đầu lập tức nảy lên một ý nghĩ. Lâm Mặc Nương lấy ra khoá vàng, dùng cân tiểu ly cân thử, không nhiều không ít, vừa đúng bảy lượng.
"Lấy tiền?" Dự tính của Lâm Mặc Nương khiến Bạch Quý Tử vô cùng kinh ngạc, "Chúng ta làm việc này không phải vì tiền!"
"Chúng ta nhất định phải lấy tiền, bằng không vĩnh viễn cũng chỉ có mấy người chúng ta làm nghề này." Lâm Mặc Nương kiên nhẫn giải thích, "Học kiện tụng không hề dễ. Học xong đi giúp người ta viết khế ước, hoà giải tranh chấp, đại diện tố tụng, nếu không được lợi ích gì thì còn ai tình nguyện học? Cuộc sống trên Đảo Kim Ngao rất đầy đủ, chúng ta đương nhiên không tham chút tiền tài ấy. Thế nhưng trong tam giới chỉ có số ít người không quan tâm đến tiền tài."
Mấy trăm năm sau, Bạch Quý Tử đã trở thành sứ giả phụ tá kiêm tuần án của Thiên Hậu Cung. Nhìn vào thời đại khi ấy, nàng không khỏi cảm thán đây đích thực chính là một đại thời đại. Thời cuộc biến hoá không chừng, nhân kiệt xuất hiện lớp lớp, bất kỳ một phát kiến nào dù không đáng chú ý cũng có thể sinh ra một trường phái mới. Mỗi người đều phấn khởi, mỗi người đều đang phá vây, mỗi người đều từng thời từng khắc tìm kiếm điểm đặt chân. Mỗi một sự hô hấp, sinh trưởng, khát vọng, đấu tranh của từng bộ phận trong chúng sinh hợp lại thành ngọn sóng ầm ầm trào dâng của đại thời đại đó. Mà dòng lũ lịch sử lại cuốn lấy mỗi người trong thời đại này, mênh mông cuồn cuộn, chảy xiết mà đi.
Bởi vì Thông Thiên và Lý Nguyên đều căn dặn bọn họ phải nghe theo chủ trương của Lâm Mặc Nương, cả bọn năm người đã chọn quê hương của Lâm Mặc Nương - tức đảo Mi Châu - để xây một đạo quán làm đại bản doanh của Thuận Tế Xã.
Số lượng vụ kiện dần tăng, thanh danh của Thuận Tế Xã cũng theo đó càng vang dội. Mỗi mục viết thay khế ước và hoà giải tranh chấp họ đều thu một lượng tinh kim, còn đại diện tố tụng thì thu bảy lượng, vì thế mọi người còn gọi họ là "Thất Lượng Xã". Tinh kim thu được dùng không xuể, nhóm người bàn nhau trích ra một khoản mua ngọc cao, bôi lên thuyền đi biển để Dạ Xoa biển không dám đến gần. Bởi vậy, vùng duyên hải Đông Nam bắt đầu có người xây miếu Thuận Tế, thờ Lâm Thị Nương Nương, thậm chí xem nàng là hải thần.
Một hôm nọ, có một hoa yêu tự xưng là Thường Châu Hà Tam nương tìm đến đảo Mi Châu.
Cô gái nhỏ dáng người thấp bé gầy gò, mặt mày xanh xao, áo quần chắp vá, vai phủ gió sương.
Bách Hoa Tu ân cần đưa nàng vào trong nhà, hỏi: "Em gái đến Thuận Tế Xã có việc gì? Cần người viết thay khế ước, hoà giải tranh chấp, hay cần người thay mặt tiến hành kiện tụng?"
"Thay mặt khởi kiện." Đôi mắt Hà Tam nương sáng như sao trời, ngữ điệu chắc chắn, "Giết người đền mạng, ta muốn kêu oan cho chị gái!"
"Ngươi đừng vội, ngồi xuống trước đi." Bách Hoa Tu gọi mọi người đến, "Ngươi hãy kể lại sự việc cho chúng ta nghe."
Hà Tam nương hít sâu một hơi: "Anh trai ta gia nhập binh ngũ trên trời, ta và chị gái sống cùng nhau trong động Song Hoa tại Thường Châu. Hoa Hồng Tiên Tử của Tô Châu Bách Hoa Viên vẫn luôn dòm ngó nơi này, chị em ta không muốn bán, nàng liền cưỡng đoạt động phủ, đánh đuổi chúng ta ra ngoài. Chị gái ta tìm đến cửa muốn phân rõ đúng sai, hồi lâu vẫn không thấy trở về. Ta đi tìm chị, Hoa Hồng Tiên Tử chưa nói câu nào đã gọi một đám Hoa Thần đến vung gậy đuổi ta đi. Sau đó...... Sau đó ta phát hiện thi thể của chị bên dưới Thái Hồ! Thành Hoàng thành Thường Châu còn xuyên tạc rằng chị ta lao xuống hồ tự sát —— Không thể nào! Gỗ nổi trên mặt nước, nước có thể khiến mộc yêu chết đuối sao? Ta đến cáo trạng mấy lần đều không có kết quả, Thành Hoàng bắt anh trai ta đến nay còn chưa chịu thả. Ta không biết phải làm gì, nghe nói Thất Lượng Xã chuyên trợ giúp người dân đòi lại công bằng, ta lập tức vượt đường xa đến đảo Mi Châu, chỉ mong có thể rửa oan cho chị." Nói đoạn, khoé mi ứa lệ, nàng đành nghiêng đầu, ép mình nuốt xuống nước mắt.
Lâm Mặc Nương nói: "Tuy 'Thất Lượng Xã' chỉ là biệt hiệu, nhưng chắc ngươi cũng biết biệt hiệu này bắt nguồn từ đâu, đúng không? Chỉ cần ngươi trả đủ bảy lượng tinh kim, đừng nói là Hoa Hồng Tiên Tử, ngay cả Vương Mẫu Nương Nương ta cũng có thể kiện."
"Ta......" Hà Tam nương ủ rũ, "Một tiểu yêu thấp cổ bé họng, tiền tài đều bị bọn hắn đoạt mất, ta chỉ còn có hai lượng......"
"Sao ngươi không đi tìm Thiên Thuỷ Xã? Bọn họ chỉ lấy một lượng sáu."
Thiên Thuỷ Xã, lấy từ quẻ "Thiên Thuỷ Tụng" trong sáu mươi bốn quẻ, cũng làm cùng nghề với Thuận Tế Xã.
Hà Tam nương cắn môi lắc đầu: "Uy tín của bọn họ không bằng các ngươi. Muốn rửa sạch oan tình cho chị, ta nhất định phải thắng vụ kiện này, cho nên ta muốn tìm đến nơi tốt nhất. Lâm Thị Nương Nương, ngươi có thể cho ta thiếu trước, chờ sau này có tiền ta sẽ trả đủ cho ngươi được không?". Truyện Đam Mỹ
"Ngươi có thể đi mượn. Thuận Tế Xã chỉ cần tiền mặt."
"Vậy...... Vậy để ta làm công cho ngươi, dùng tiền công bù vào cũng không được sao?"
"Ngươi cả chữ còn không biết, ta có thể để ngươi làm việc gì đây? Ngươi có thể đến nơi khác tìm việc, khi nào tích đủ tiền thì quay lại."
Lý Hùng và Bách Hoa Tu không nhịn được nữa, cùng nhau lên tiếng: "Sư muội, cô bé này đáng thương như thế, ngươi phá lệ một lần vì nàng đi! Chúng ta cũng không thiếu bảy lượng tinh kim này!"
"Ta cũng không ham tiền, nhưng quy định thì không thể làm trái."
Tiểu Thanh bắt đầu nóng ruột: "Lâm sư thúc, mạng người quan trọng! Chẳng lẽ chỉ vì bảy lượng tinh kim mà ngươi làm ngơ trước lẽ phải sao?"
"Công bằng là quy tắc của tam giới, bảy lượng tinh kim là quy tắc của Thuận Tế Xã." Lâm Mặc Nương quay sang Hà Tam nương, "Ngươi vì muốn kêu oan mà cả chết còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ bảy lượng tinh kim?"
"Nàng đã đủ khổ rồi, chúng ta cũng đừng làm khó nàng nữa." Bạch Quý Tử hiểu Lâm Mặc Nương có lý do để kiên trì giữ gìn nguyên tắc, nhưng dáng hình yếu ớt của Hà Tam nương khiến nàng thực sự không đành lòng, "Chỉ phá lệ một lần, sẽ không ảnh hưởng đại cục."
"Đê dài ngàn trượng, vỡ vì hang kiến (*). Có ai thưa kiện mà không khổ? Hôm nay ngươi muốn phá lệ, ngày mai kẻ khác cũng muốn phá lệ, học kiện tụng không có ích lợi gì, vậy còn có ai muốn theo nghề này đây?" ((*): "Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt", xuất từ "Hàn Phi Tử - Dụ Lão", ý nói lơ là sự việc nhỏ thường sẽ ủ thành tai hoạ lớn, tạo thành tổn thất nghiêm trọng.)
"Ta thấy ngươi rõ ràng bị ma quỷ che mắt! Sự thật bày ngay trước mặt còn không chịu nhìn!" Tiểu Thanh kéo tay Hà Tam nương, "Đi! Chúng ta đi! Lâm Mặc Nương không giúp ngươi kiện, ta giúp!" Dứt lời, nàng lập tức quay người rời khỏi đạo quán.
"Quay lại!" Lâm Mặc Nương vội ra hiệu cho Bạch Quý Tử đuổi theo.
Bạch Quý Tử chạy ra đến bên ngoài mới nhìn rõ Tiểu Thanh và Hà Tam nương đang đi về phía bờ biển.
Hà Tam nương đưa tay gạt lệ, hai mắt đỏ hồng, Tiểu Thanh lòng đầy căm phẫn: "Thật quá đáng! Tham quan cấu kết hà hiếp dân lành, không xem tính mạng tiểu yêu ra gì. Đừng khóc, ta giúp ngươi viết đơn kiện!"
"Tiểu Thanh!" Bạch Quý Tử đuổi tới nơi, vừa lúc nghe được câu cuối cùng của Tiểu Thanh, "Ngươi đừng manh động. Lâm sư thúc là đệ tử thân truyền của phái Thượng Thanh, trình độ kiện tụng cao nhất trong số năm người chúng ta. Ngươi đừng quên Hoa Hồng Tiên Tử từng vì Trầm Hương Thái Tử mà bị giam cầm bốn năm, cuối cùng được chính Trầm Hương Thái Tử cứu thoát! Ngươi nghĩ kỹ lại xem, nếu chúng ta làm lớn chuyện, cả nhà Tam Thánh Mẫu sẽ đứng về phía bên nào? Không có Lâm sư thúc, ta thắng được vụ kiện này sao?
"Không phải nàng không chịu giúp sao?"
"Bảy lượng tinh kim ——" Hà Tam nương quệt nước mắt, "Ta có bán mình làm nô cũng phải kiếm đủ bảy lượng tinh kim, giải oan cho chị!"
"Tam nương, ngươi......" Bạch Quý Tử thở dài, móc ra một ít tinh kim, đếm đủ năm lượng rồi nhét vào tay Hà Tam nương, "Lâm Thị Nương Nương là người tốt, chỉ là đôi lúc...... hơi cố chấp. Ngươi quay về nói rõ với nàng, nàng nhất định sẽ dốc hết sức giúp chị gái ngươi rửa oan."
Bên trong đạo quán, Lâm Mặc Nương triệu tập cả bốn người để bàn bạc vụ án Song Hoa Động.
Trước khi vào việc chính, nàng lấy ra năm lượng tinh kim: "Bạch Quý Tử, đây là tiền của ngươi, ta trả lại cho ngươi."
Bạch Quý Tử nhận lấy tinh kim, có phần bối rối.
"Ta không quan tâm số tiền này, chẳng qua ta không thể làm trái quy định của Thuận Tế Xã." Nét mặt Lâm Mặc Nương hoàn toàn điềm nhiên, "Trên thực tế, tiền bạc là vấn đề dễ giải quyết nhất, ngươi có thể đi mượn, có thể làm công để kiếm ra. Ngược lại, giả sử thứ chúng ta muốn không phải tiền mà là quyền lực, địa vị, tu vi, những kẻ thấp cổ bé họng như những người này phải làm sao đây?"
Bách Hoa Tu vẫn không hiểu: "Nhưng mà, tại sao chúng ta buộc phải đòi hỏi món gì đó từ bọn họ? Tựa như cô gái nhỏ kia, nàng thật sự không bỏ ra nổi bất cứ thứ gì!"
"Một ngành nghề muốn phát triển bình thường tất nhiên phải mang về lợi nhuận." Lâm Mặc Nương không hề hoang mang, "Ta đương nhiên có thể không yêu cầu lợi lộc, như vậy tự khắc sẽ được tiếng nhân từ. Thế nhưng, ngươi được tiếng thơm, người khác lại bị hai chữ "đạo nghĩa" áp bách, rồi cũng không dám lấy tiền những người đáng thương đó. Thưa kiện khó khăn biết bao, nhất là những vụ thế này, chưa nói đến phải đắc tội quyền quý, đến cả tiền cũng không kiếm được thì còn ai sẽ chịu đi làm cái nghề vừa tốn công sức vừa hoàn trắng tay như thế đây? Mua danh chuộc tiếng, cuối cùng huỷ hoại chính ngành nghề. Những chuyện như Song Hoa Động không bao giờ triệt để biến mất, nếu đến khi đó lại xuất hiện một Hà Tam nương thì phải tìm đến ai để kêu oan? Một cái Song Hoa Động đáng là gì? Một cái Thuận Tế Xã đáng là gì? Điều chúng ta muốn là sáng tạo một ngành nghề mới, vì công bằng và chính nghĩa của toàn bộ tam giới."
"Nhưng lỡ như cô bé kia thật......" Bạch Quý Tử vẫn còn muốn tranh luận.
"Tỷ tỷ, Lâm sư thúc nói đúng." Tiểu Thanh kéo tay áo Bạch Quý Tử, sắc mặt tối tăm, "Trước kia khi chúng ta mở tiệm thuốc tại Trấn Giang, ngươi và Hứa tướng công thường xuyên chữa bệnh từ thiện, dẫn đến người Trấn Giang không còn tìm đến đại phu khác để chẩn bệnh. Những thầy thuốc đó mất đi sinh kế, có người chuyển đi nơi khác, có người phải đổi nghề. Về sau Kim Sơn bị nhấn chìm, dịch bệnh bùng phát, người Trấn Giang ra giá cao ngất cũng không mời được người đến chữa bệnh, cuối cùng......"
Tuy Tiểu Thanh nói rất nhỏ, tất cả đều nghe được rõ ràng.
Bạch Quý Tử giật mình nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Mặc Nương, mồ hôi rịn ra trên trán.
Thì ra, việc mình vẫn luôn cho là thiện, với bánh tích chưa chắc đã tốt......
Lâm Mặc Nương vẫn điềm đạm nói: "Việc các ngươi chữa bệnh từ thiện không thể gọi là sai. Các ngươi có dự định tốt, có điều cân nhắc mọi chuyện chưa chu toàn mà thôi."
Bên trong căn phòng rơi vào yên lặng.
Đại bạch nhược nhục, đại phương vô ngung, đại khí vãn thành, đại âm hi thanh, đại tượng vô hình. ("Rất trong sạch dường như dơ bẩn, hình vuông lớn thì không có góc, khí cụ lớn thì lâu hoàn thành, âm thanh lớn thì nghe được nhỏ, tượng lớn thì không có hình." – Chương 41 "Đạo Đức Kinh")
Uổng thay bọn họ đều là người tu đạo, đọc《 Đạo Đức Kinh 》bấy lâu nay, đến tận lúc này mới lĩnh ngộ ý nghĩa chân chính trong đó.
Mặc nương, Mặc Nương, thì ra —— Đạo ẩn vô danh. (**)
Đây mới đúng là thượng đức, trông như thể bất nhân, nhưng lại chính là đại ái chân chính.
Mọi người im lặng nhìn nhau, giờ khắc này rốt cuộc hiểu rõ lý do cả Thông Thiên lẫn Lý Nguyên đều muốn bọn họ nghe theo lời Lâm Mặc Nương.
Hồi lâu, Bạch Quý Tử đứng lên, nghiêm trang quỳ xuống trước mặt Lâm Mặc Nương, dập đầu nói: "Lâm tiên sinh đại đức cao thượng, Bạch Quý Tử xin thụ giáo."
Ba người còn lại cũng vội vàng đứng dậy làm theo, tâm phục khẩu phục gọi một tiếng "Lâm tiên sinh".
Lâm Mặc Nương thản nhiên chấp nhận cái cúi đầu của bọn họ, ra hiệu cho cả đám trở lại chỗ ngồi.
"Chúng ta hãy xem xét vụ án này đi. Tuy Hoa Hồng Tiên Tử không phải nhân vật tai to mặt lớn, phía sau nàng lại có thế lực cực kỳ khó chơi chống lưng. Đây là một trận ác chiến."
(**): "Đạo ẩn vô danh" (Đạo ẩn, không tên) là câu tiếp theo của câu "Đại bạch nhược nhục..." được trích phía trước, ý nghĩa là Đại Đạo chân chính thì vô danh vô hình. Tên của Lâm Mặc Nương nếu dịch nghĩa từng chữ thì có nghĩa là "người con gái lặng lẽ", giống như Đại Đạo, thầm lặng không tên nhưng lại ẩn chứa chân lý bao la rộng lớn.
Tác giả có lời muốn nói:
1. Nghề trạng sư (tức luật sư thời nay) bắt đầu xuất hiện trễ nhất chắc là từ triều Minh. Tống Sĩ Kiệt trong Kinh Kịch《 Tứ Tiến Sĩ 》chính là người thời Minh,《 Ngọc Đường Xuân 》cũng đề cập việc có người thay Tô Tam viết cáo trạng kêu oan. Ở đây ta đưa về triều Tống.
2. Trong truyện này ngoại trừ Vương Mẫu, Lâm Mặc Nương có thể là người phụ nữ duy nhất có khả năng sánh vai với Nhị ca...... Nhưng mà trong lòng ta Mẫu Tổ có địa vị vô cùng cao quý, sách vở cũng nói rõ nàng cả đời không lập gia đình, nếu viết chuyện nàng yêu đương sẽ khiến ta cảm thấy mình giống như đang báng bổ tiên thần, dù là yêu Nhị ca cũng không được, cho nên Nhị ca ngươi đành phải cô đơn thôi......
3. Án Song Hoa Động là cải biên từ Bình Kịch《 Dương Tam tỷ cáo trạng 》, suýt chút nữa ta đã đặt tên là "Đường Sơn" (Giọng Đường Sơn của bà Triệu Lệ Dung quá tẩy não). Ta muốn nói thêm về chuyện Thái Hồ, tiểu cô nương nói mình là người Thường Châu, nhưng trên thực tế có thể là người Vô Tích, bởi vì thời Tống Vô Tích thuộc quản lý của Thường Châu.