Phong Thích lần đầu tiên để Quý Trung Hàn đến KTV là vì hôm đó là sinh nhật của Văn Nguyên.
Trước đó một hôm, Phong Thích gọi điện thoại cho Quý Trung Hàn, kêu Quý Trung Hàn đến cửa sổ nhỏ trước phòng ngủ.
Phòng ngủ của Quý Trung Hàn đối diện phòng ngủ của Phong Thích, cửa sổ hai bên vừa mở ra là có thể nhìn thấy nhau.
Y cầm điện thoại, đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy Phong Thích, y theo bản năng mà cười với Phong Thích.
Quý Trung Hàn đã nhiều ngày không gặp Phong Thích, Phong Thích từ khi yêu đương liền trở nên rất bận rộn.
Mặc dù mỗi ngày vẫn như trước mà đưa Quý Trung Hàn đến trường nhưng thời gian bọn họ ở cùng nhau đã ít hơn đáng kể.
Lâm Hiểu Nghiên nói, Phong Thích yêu rồi, đương nhiên là phải đi cùng bạn gái, là bạn của hắn thì phải biết điều một chút, không nên tức giận rồi cứ lôi kéo Phong Thích đi cùng.
Quý Trung Hàn nghe rồi chỉ nhỏ giọng phản bác, y mới không thèm cáu kỉnh làm gì.
Thật chẳng dễ dàng gì mà hôm nay Phong Thích cuối cùng cũng ở nhà, Quý Trung Hàn nhìn Phong Thích ở một bên cửa sổ khác, cười vui vẻ.
Trên tay y còn dính mực, lúc nãy làm bài thi gặp phải đề khó, tâm trạng vốn đang không tốt, nhân được một cuộc điện thoại Phong Thích liền khá khẩm hơn.
Quý Trung Hàn điện thoại không rời tai, nằm nhoài trên cửa sổ, tiếp tục trò chuyện: "Cậu hôm nay sao lại ở nhà? Có muốn tới nhà tớ không? Mẹ tớ gần đây học được món ăn mới, ăn ngon lắm, tớ nói mẹ làm cho cậu ăn ha."
Phong Thích cũng không để điện thoại xuống, chỉ cười lắc đầu: "Hôm nay không được đâu. Nhân tiện, chiều mai cậu nhớ mang theo bộ quần áo trong cặp nha."
Quý Trung Hàn đứng thẳng người: "Sao vậy?"
"Dẫn cậu đi KTV." Phong Thích thấp giọng nói.
Ánh mắt Quý Trung Hàn sáng lên: "Thật hả? Cậu không phải vẫn luôn không chịu dắt tớ đi à!"
"Ngày mai là sinh nhật Văn Nguyên, cậu ấy mời cậu." Phong Thích nói.
Chẳng biết vì sao, sự vui mừng khi cuối cùng cũng gặp được Phong Thích và được cùng Phong Thích ra ngoài chơi cứ vậy mà tan biến.
Nhưng nhớ đến lời Lâm Hiểu Nghiên nói, Quý Trung Hàn vẫn giả vờ vui vẻ: "Sao cậu không nói sớm, tớ phải đi mua cho quà cho cậu ấy, con gái thích gì nhỉ?"
Phong Thích còn chưa đáp, Quý Trung Hàn lại nói: "Hỏi cậu chắc chắn cậu cũng không biết đâu, tớ tìm Hiểu Nghiên đi cùng tớ xem một chút."
Phong Thích cúp điện thoại, dựa vào bệ cửa sổ nói: "Không cần mang quà cho cậu ấy."
Quý Trung Hàn không đồng ý nói: "Sao như vậy được, không lễ phép gì cả. Bây giờ tớ đi mua liền, cậu đừng đê lộ bí mật cùng bạn gái cậu đó."
Nói xong, Quý Trung Hàn vội vàng rời phòng ngủ, bước đến hành lang, y ngẩn người đứng đấy một lúc.
Mãi cho đến khi trời chập tối y mới thở dài, gọi cho Lâm Hiểu Nghiên.
Nếu đã nói muốn mua quà thì phải lựa chọn kĩ càng.
Y là anh em tốt nhất của Phong Thích, này là quà lần đầu gặp mặt, nhất định không thể qua loa.
Phải để cho Văn Nguyên biết Phong Thích thật sự rất quan tâm cô, điều này đến ngay cả người anh em của hắn đây cũng biết.
Sau khi nhận điện thoại của Quý Trung Hàn, Lâm Hiểu Nghiên sảng khoái dùng chép bài tập làm điều kiện rồi đáp ứng giúp Quý Trung Hàn.
Quý Trung Hàn vừa ra khỏi nhà, liền gặp Phong Thích đứng trước cửa nhà y.
Phong Thích đã thay bộ đồ ra ngoài, tay cầm mũ bảo hiểm, chờ Quý Trung Hàn đi ra.
Quý Trung Hàn vẫn còn đeo cặp, cả đồng phục học sinh cũng không thay: "Sao cậu lại tới đây?"
Phong Thích: "Không phải muốn đi mua quà sao, tớ đưa cậu đi."
Phong Thích biết y cùng Lâm Hiểu Nghiên rất thân, có điều sau khi biết Lâm Hiểu Nghiên có bạn trai, Phong Thích ít khi hỏi chuyện liên quan đến Lâm Hiểu Nghiên.
Trước giờ Quý Trung Hàn còn đoán liệu Phong Thích có thích Lâm Hiểu Nghiên hay không.
Bây giờ nhìn thấy vẻ ngoài của Văn Nguyên, Quý Trung Hàn cảm thấy suy đoán này không có khả năng lắm. Tuy rằng Lâm Hiểu Nghiên cũng dễ nhìn, nhưng so với Văn Nguyên cấp bậc hoa khôi trường vẫn có chênh lệch nhất định.
Quý Trung Hàn nhận mũ bảo hiểm trong tay Phong Thích: "Sao vậy, sợ tớ mua tặng bạn gái cậu quà quá tệ hả?"
Phong Thích kéo kính chắn gió trên mũ bảo hiểm xuống, có hơi mạnh tay, khiến đầu Quý Trung Hàn lắc lư cúi xuống.
"Sợ cậu mua quá tốt." Phong Thích tức giận nói.
Quý Trung Hàn "a" một tiếng, không hiểu lắm, cho nên đoán Phong Thích chắc là có cảm giác bị đe doạ, sợ rằng quà của mình tặng bạn gái mà lại không bì được với người ta.
Leo lên xe, Quý Trung Hàn tự nhiên ôm lấy eo Phong Thích, nói với hắn: "Đừng lo lắng mà, Văn Nguyên thích cậu, cho nên dù cậu cho cậu ấy cái gì đối với cậu ấy chắc chắn đều đặc biệt cả." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Phong Thích không ngay lập tức khởi động xe, mà nói với y: "Làm sao cậu biết?"
"Chắc là vậy mà. Nếu như tớ có người mình thích thì mỗi món đồ cô ấy đưa tớ, tớ đều sẽ thích hết đó." Quý Trung Hàn nói.
Phong Thích khẽ cười: "Không ngờ còn là một đứa si tình như vậy."
Nói xong, không chờ Quý Trung Hàn trả lời, Phong Thích đã khởi động xe, chạy ra ngoài.
Vốn là y và Lâm Hiểu Nghiên hai người ra ngoài mua đồ, bây giờ thêm một Phong Thích, Lâm Hiểu Nghiên không dám nói chuyện nữa.
Cũng may Phong Thích chỉ ở phía sau không nhanh không chậm đi theo, không có ý đi cùng bọn họ.
Lâm Hiểu Nghiên kéo tay áo Quý Trung Hàn: "Sao cậu không nói với tớ cậu ấy cũng phải đến?"
Quý Trung Hàn cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Tớ cũng không biết mà."
Vừa dứt lời, một bàn tay cùng ly trà sữa chen vào giữa hai người.
Quý Trung Hàn quay đầu lại xem, là Phong Thích, không biết mua trà sữa lúc nào, bây giờ đưa cho y.
"Cho Hiểu Nghiên đi, tớ gần đây không thích uống trà sữa." Quý Trung Hàn cười từ chối.
Phong Thích vẫn giơ lên tay: "Trước kia bị viêm dạ dày không uống được, nửa đêm cậu còn quậy với tớ đòi uống mà."
Quý Trung Hàn cảm thấy Phong Thích không chừa mặt mũi cho y, Lâm Hiểu Nghiên còn ở đây đó, cứ như vậy mà vạch trần y.
"Bây giờ tớ không thích đó, không được sao?" Lời vừa thốt ra, Quý Trung Hàn liền cảm thấy giọng điệu của mình có chút hung hăng, y giơ tay nhận trà sữa, sang tay đưa cho Lâm Hiểu Nghiên.
Lâm Hiểu Nghiên bưng trà sữa, cảm thấy bầu không khí không đúng, nhìn người này rồi nhìn người kia, cưỡi hổ khó xuống, cũng không biết có nên uống hay không.
Phong Thích nâng tay phải lên, trên đó có một ly khác, hẳn là của Lâm Hiểu Nghiên.
Nhưng hắn không đưa ra mà đem trà sữa ném vào thùng rác.
Quý Trung Hàn ngơ ngác: "Cậu làm gì thế!"
Phong Thích không biểu cảm nói: "Thứ không ai muốn, giữ lại làm gì?"
Quý Trung Hàn có chút tức giận, Phong Thích khó lắm mới cùng y ra ngoài liền ầm ĩ thành như này. Đã như vậy, chẳng bằng đi bồi bạn gái đi còn hay hơn.
Đương lúc suy nghĩ, điện thoại Phong Thích đột nhiên đổ chuông, hắn lấy điện thoại ra liếc nhìn cuộc gọi, vẻ không kiên nhẫn hơi hoãn lại. Nghe máy không bao lâu, Phong Thích mới nói một tiếng "được".
Kết thúc cuộc gọi, Phong Thích nói với hai người bọn họ: "Các cậu tiếp tục đi dạo đi, tớ đi trước."
Quý Trung Hàn không trả lời, Lâm Hiểu Nghiên khá thức thời nói: "Cảm ơn trà sữa của cậu."
Đối với một cô gái không thân quen lắm, Phong Thích vẫn rất thân sĩ, hắn gật đầu nói: "Đừng khách sáo, tối có thể để Tiểu Hàn đưa cậu về, con gái về một mình không an toàn."
Chờ Phong Thích đi rồi, Lâm Hiểu Nghiên liền lấy tay chọc Quý Trung Hàn: "Vừa nãy cậu nổi điên lên làm gì?"
Quý Trung Hàn mím môi nói: "Là cậu ấy vô lý!"
Lâm Hiểu Nghiên "ai da" một tiếng: "Được rồi, cậu đừng nóng! Phong Thích đi vội như vậy là làm gì vậy?"
"Đi gặp Văn Nguyên." Quý Trung Hàn nói.
Lâm Hiểu Nghiên: "A? Sao cậu biết?"
Quý Trung Hàn nhìn chằm chằm ly trà sữa bị vứt trong thùng rác, thấp giọng nói: "Nhạc chuông cậu ấy cài cho Văn Nguyên không giống của những người khác. Chỉ có Văn Nguyên... Là đặc biệt nhất."