La Nhận bảo Mộc Đại lên xe, sau đó thò tay gõ gõ lên mặt kính trước, bảo Viêm Hồng Sa cũng vào.
Viêm Hồng Sa sợ đây là muốn lái xe đưa Mộc Đại đi đầu thú, cứ nghẹn ngào thút thít bướng bỉnh mãi không chịu.
La Nhận cũng chẳng dỗ: “Được, vậy cô cứ tiếp tục nằm đó đi, bọn tôi nói chuyện, cô cũng khỏi cần nghe.”
Nói đoạn, đóng hết toàn bộ cửa xe lại, nói với Mộc Đại: “Tôi nghĩ đến một điểm này…”
Mạnh miệng là một chuyện, nhưng thực sự bị cô lập lại là một chuyện khác, Viêm Hồng Sa bò dậy khỏi mui xe, dán trán lên mặt kính nhìn vào trong.
La Nhận làm như không thấy.
Mộc Đại chờ La Nhận nói tiếp, Tào Nghiêm Hoa nhìn ra ngoài: “Thật sự không cho em Hồng Sa vào à?”
La Nhận nói: “Để cô ấy sốt ruột đi.”
Viêm Hồng Sa đúng là sốt ruột thật, xuyên qua cửa kính nhìn thấy mọi người như đang bàn chuyện, rất sợ họ sẽ bỏ phiếu quyết định gì đó mà lại không có phiếu của cô – dù hơi mất mặt nhưng vẫn giận dỗi gõ cửa: “La Nhận! La Nhận! Cho tôi vào.”
La Nhận mở cửa xe: “Không phải là không chịu vào à?”
Viêm Hồng Sa nguýt dài nhưng chẳng ai để ý.
La Nhận nói: “Ban nãy tôi bỗng nghĩ đến một điểm, nói ra thì, phải cảm ơn Hồng Sa đã nhắc nhở.”
Đột nhiên được khen, Viêm Hồng Sa không giận dỗi nổi nữa, nhưng cũng không hiểu trong mấy câu than thở đau buồn ban nãy của mình, là câu nào đã chọc trúng anh: “Tôi nói gì?”
“Cô nói, Mộc Đại từ nhỏ đến lớn, dù có tâm thần phân liệt thì cũng chưa từng thực sự làm chuyện gì xấu.”
Anh nhìn về phía Mộc Đại: “Đối với suy luận của bác sĩ Hà, tôi vẫn giữ thái độ tạm thời để đó. Nhưng nếu chúng ta giả thiết lời ông ấy nói là thật, ba nhân cách của em kỳ thực đều có chung một mục đích, đó chính là bảo vệ bản thân em.”
“Tính cách của Cái Túi Nhỏ mềm mại đáng yêu, giúp em được người khác yêu thích, Số 2 tuy cứng nhắc, nhưng lần nào cũng xuất hiện vào thời điểm em đang trong tình cảnh nguy cấp nhất, bảo vệ tính mạng cho em. Cuối cùng, bác sĩ Hà cảm thấy, nhân cách chủ trở về là bởi hai nhân cách trước đó mất cân bằng nên nó rốt cuộc cũng tới để chủ trì đại cục – ba nhân cách, bất luận là tốt hay xấu thì cũng đều trung thành tận tâm với em, đều ở đây để giữ gìn em.”
“Nếu quả thật có nhân cách thứ tư này, vậy nó đã làm gì? Bao năm như vậy mà chẳng có chút đầu mối nào, chỉ xuất hiện vào mỗi đêm đó, làm một việc đẩy em vào đường chết, căn bản là vô lý, không có bất kỳ tính logic nào.”
Viêm Hồng Sa nghe mà cười toe, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, đó chính là ý tôi muốn nói đến.”
Một Vạn Ba châm chỉa: “Thế thì cách cô nói cũng thật hàm súc.”. Tiên Hiệp Hay
Mộc Đại cảm thấy trong lòng như có một ngọn pháo hoa bắn tung, bất kì một suy đoán có lý nào đối với cô bây giờ cũng đều là hi vọng, dẫu chỉ là một tia nhỏ nhoi, cô cũng muốn sống chết bắt được nó.
La Nhận nói: “Em từng nói, hôm đó em biết tin mẹ em nhiễm AIDS, tâm trạng vô cùng xấu, trở về cũng rất muộn.”
Mộc Đại không rõ vì sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn gật đầu: “Phải.”
“Lúc rửa mặt, có buộc tóc lên không?”
“Có buộc.”
“Lúc đi ngủ có cởi ra không?”
“Không.”
Hôm đó, lòng cô trĩu nặng tâm sự, đến cả nói chuyện với Trịnh Lê cũng không có sức lực để ứng phó.
“Sáng hôm sau, tóc là buộc hay xõa?”
“Buộc.”
La Nhận trầm ngâm: “Tôi nhớ lời TốngThiết miêu tả về em, ông ấy nói ‘giống như một nữ sinh dịu dàng ít nói, tóc rất dài’, điều này cho thấy, lúc ông ấy trông thấy em, em đang xõa tóc. Ảnh chụp cho Võ Ngọc Bình xem cũng là tóc dài…”
Nói đến đây, anh tỉ mỉ nhìn Mộc Đại, vươn tay ra tháo mũ xuống giúp cô.
“Cùng một người nhưng lúc xõa tóc và lúc buộc tóc thật ra vẫn có sự khác biệt.”
Tào Nghiêm Hoa gật đầu: “Đúng vậy, với lại lúc đó là ban đêm, họ đều là lần đầu gặp tiểu sư phụ, nhận dạng như vậy cũng chuẩn xác quá rồi.”
La Nhận đồng ý.
Chưa tính đến Mã Siêu và Tống Thiết, họ đều có lý do để có ấn tượng sâu sắc với Mộc Đại, nhưng Võ Ngọc Bình thì khác, bà ta lái xe đi ngang qua, lúc bò dậy sau khi ngã thì trông thấy một cô gái, trước khi đưa ảnh chụp để bà nhận dạng, bà ấy còn chần chừ nói “khoảng cách hơi xa”, thế nhưng vừa nhìn thấy ảnh chụp đã nhận dạng đúng chuẩn ngay được.
Sắc mặt La Nhận bỗng chốc thay đổi, nói: “Tôi muốn gọi điện thoại.”
Anh bảo Tào Nghiêm Hoa cho mình tờ giấy thông tin gã chép lại được từ chỗ đại đội cảnh sát giao thông, bấm số gọi cho Võ Ngọc Bình, bật loa ngoài.
Tất cả cùng nín thở.
Võ Ngọc Bình nhanh chóng nhận máy: “Alo?”
La Nhận nói: “Là cháu ạ, cháu mới đến gặp cô ban nãy, cháu muốn xác nhận một chuyện với cô, cô là bị ngã xe, lúc đỡ xe đứng dậy thì thấy cô gái trên cầu đúng không ạ?”
“Phải.”
“Theo cháu được biết, nơi cô ngã xe là ở đầu cầu, tức là về cơ bản thì đã xuống cầu rồi.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng cô gái kia lại ở trên câu, theo lý thuyết mà nói, cô lái xe qua cầu, một người lớn như vậy đứng trên cầu, cô phải trông thấy cô ấy trước chứ không phải là sau khi ngã xe mới chú ý tới có người trên cầu.”
Đầu dây bên kia im lặng một chút, Võ Ngọc Bình ngập ngừng nói: “Chắc là, trước khi ngã xe tôi không để ý lắm.”
La Nhận không cho bà cơ hội lấp lửng: “Là không để ý hay là không thấy?”
Dường như Võ Ngọc Bình thực sự không chắc: “Tôi…không nhớ rõ lắm.”
…
Cúp máy, La Nhận nhìn mọi người: “Không cảm thấy kỳ lạ à?”
Anh nhắc nhở mọi người: “Không cảm thấy sự xuất hiện của Mộc Đại quá đột ngột à? Đêm hôm khuya khoắt, một cô gái đứng trên cầu, nếu như là tôi lái xe đi ngang qua, nhất định đã thấy từ xa, nhưng Võ Ngọc Bình lại bảo là bà ấy không nhớ rõ lắm.”
Một Vạn Ba thất thanh la lên: “Bố fuck! Thằng Mã Siêu kia, thằng Mã Siêu kia cũng vậy!”
Hắn kích động đến độ nói năng hơi lộn xộn: “Còn nhớ lời tôi kể không, khi đó, Mã Siêu đứng dậy giục Trương Thông đi, Trương Thông nói muốn đi tiểu…”
Sợ nói không rõ, hắn vớ lấy tờ giấy chép thông tin của Tào Nghiêm Hoa, lật mặt sau qua, cầm bút vẽ sơ đồ lên: “Mã Siêu đi trước hai bước, nó là quay vào phố huyện, nhất định là phải đi về đầu cầu phía bên trái, mà Trương Thông lại đi tiểu phía sau nó, tức là vị trí của Vương Thông là ở phía bên phải của cầu.”
“Sau đó Mã Siêu vừa quay đầu lại thì trông thấy cô chủ nhỏ đang đẩy Trương Thông, có nghĩa là, cô chủ nhỏ là từ đi từ đầu cầu bên phải, phía nông thôn ngoại ô đi lên… Nhưng quán cơm thì lại ở trong phố huyện, dù cô chủ nhỏ có mọc thêm một nhân cách nữa, nửa đêm dậy khỏi giường ra cầu giết người đi chăng nữa thì trước đó cô ấy cũng nhất định phải qua cầu…”
Hắn sợ mình nói không rõ ràng, cuống đến đầu vã mồ hôi: “Nghe hiểu không?”
La Nhận đáp: “Hiểu.”
Một Vạn Ba đã phát hiện ra một lỗ hổng.
Nếu đêm đó Mộc Đại quả thực là dậy khỏi giường, chạy ra cầu giết người, vậy thì lúc cô qua cầu, Mã Siêu hoặc Trương Thông nhất định sẽ chú ý tới cô.
Nhưng sự thật là, không ai nhìn thấy cô đi qua cầu, mà lại nhìn thấy cô đẩy người ở trên cầu.
Võ Ngọc Bình cũng giống vậy, lúc bà lái xe đi qua cầu thì không thấy người, lúc bò dậy thì lại thấy.
Mộc Đại cứ như đã được chuẩn bị sẵn ở đó, cứ đến thời điểm lại đột ngột xuất hiện.
Viêm Hồng Sa mím chặt môi: “Chuyện này…không logic, không hợp lý.”
La Nhận nở nụ cười: “Hồng Sa nói rất hay, không hợp lý, chúng ta chính là đã bị hai chữ hợp lý này giới hạn.”
Anh vân vê tờ giấy Một Vạn Ba vừa vẽ lên, nói: “Chúng ta đã bỏ lỡ điều này ngay từ đầu, ban đầu chỉ chăm chăm đeo đuổi chuyện Mộc Đại đa nhân cách, sau đó lại cố đạt được hợp lý, nên lập luận thế nào, kết quả cũng đều suy ra Mộc Đại là tội phạm giết người.”
“Bây giờ, bỏ hết những chuyện này đi, không chịu ràng buộc của hiện thực nữa, đầu óc hoàn toàn tự do, thử nghĩ xem, nếu không phải là Mộc Đại, vậy chuyện gì có khả năng xảy ra nhất?”
***
Viêm Hồng Sa là người đầu tiên lên tiếng.
“Có ma.”
Cô không để ý tới Một Vạn Ba nguýt mình: “Không phải nói là tự do suy nghĩ sao? Tôi cảm thấy rất có thể là có ma, biến thành dáng vẻ của Mộc Đại, lúc Mã Siêu quay đầu lại đã nhìn thấy ma. Lúc Võ Ngọc Bình bị ngã xe bò dậy đã nhìn thấy ma, lúc Tống Thiết đi ngang qua đầu cầu, cũng đã nhìn thấy ma. Thực ra Mộc Đại của chúng ta khi đó vẫn đang ngủ trên giường, còn buộc tóc nữa.
Nói xong, hất cằm về phía Mộc Đại.
Trong lòng Mộc Đại ấm áp, nói: “Nhóc con.”
Tào Nghiêm Hoa cũng chia sẻ suy nghĩ của mình: “Có thể là dịch dung nữa, người kia dịch dung thành tiểu sư phụ, diễn một vở kịch trên cầu. Có thể trước đó cô ta đã từng thấy tiểu sư phụ, quần áo, kiểu tóc đều bắt chước y như đúc, nhưng người tính không bằng trời tính, cô ta không hề ngờ được rằng, tiểu sư phụ lại buộc tóc khi đi ngủ!”
Tào Nghiêm Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Nhìn đi, cáo có giảo hoạt đến mấy cũng không thoát được khỏi mắt thợ săn lành nghề!”
Viêm Hồng Sa không đồng tình: “‘Mộc Đại’ kia là đột ngột xuất hiện mà, anh không cảm thấy sự đột ngột này rất bất thường à? Là ma nghe hợp lý không.”
Chỉ có Một Vạn Ba là không nói gì.
Nhưng nhất định là hắn có gì đó muốn nói.
La Nhận để ý thấy: “Một Vạn Ba, cậu thì sao?”
Một Vạn Ba nói: “La Nhận, hình như chúng ta đều đã quên mất một người bạn tốt thì phải.”
Lời nói đầy hàm ý, La Nhận không muốn mất công đi đoán: “Có gì nói thẳng đi.”
“Thanh Hung Giản thứ tư. Chúng ta đó giờ vẫn luôn có liên hệ với Hung Giản, theo thời gian mà tính thì, thanh thứ tư này cũng có khả năng đã xuất hiện, hơn nữa, lồng Phượng Hoàng Loan cũng đã cho chút gợi ý, dù hơi khó hiểu.”
Trong cả đám thì chỉ có Mộc Đại là không biết gì về chuyện này, cô nhỏ giọng hỏi Viêm Hồng Sa: “Lồng Phượng Hoàng Loan đã gợi ý cái gì?”
Tạm thời không có gì khác để bàn tiếp, Viêm Hồng Sa bèn kể rõ đầu đuôi gợi ý mà Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba nhìn thấy cho Mộc Đại nghe.
Bất ngờ là, Mộc Đại lại ngơ ngẩn.
Cô cau mày, cố nhớ lại: “Đêm đó, hình như tôi cũng bị một cơn gió quái lạ…thổi qua.”
***
La Nhận đưa cả đám về quán trọ trước rồi tự mình đến bệnh viện lấy kết quả khám nghiệm.
Chỉ cách có nửa ngày nhưng tâm trạng đã hoàn toàn thay đổi, Mộc Đại nhoài người trên sofa, cảm thấy chuyện xảy ra trước đó như một giấc mơ.
Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa châu đầu vào máy tính, lên mạng tìm hiểu tất cả tin tức về đài tượng ngựa.
Mộc Đại nghe thấy Một Vạn Ba lẩm bẩm: “Nhiều bài đăng phết nhỉ, nhưng nội dung gần như là giống hệt nhau, anh nói xem người đầu tiên đăng tin này lên mạng là ai?”
Là ai ư? Mọi thứ đều có một cái đầu tiên, lúc Thần Côn kể cho họ nghe về bảy thanh Hung Giản cũng từng nói, đó là bảy vụ án giết người đầu tiên xảy ra.
Viêm Hồng Sa đi qua, từ trên cao nhìn xuống cô, thò tay bóp má cô: “Đứa bé đáng thương, tâm trạng bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?”
Mộc Đại tránh khỏi tay cô, không nhịn được bật cười: “Biến biến, đừng có gọi tôi là đứa bé đáng thương.”
Viêm Hồng Sa lè lưỡi với cô: “Chẳng biết hôm nay là ai bảo người ta đưa cổ đi đầu thú đâu, may mà tôi bất khuất quên mình cản lại đó.”
Mộc Đại không tiếp lời, Một Vạn Ba ngồi trước máy tính quay đầu lại: “Phú bà, đi mua chút đồ ăn cho mọi người đê.”
Viêm Hồng Sa tức giận: “Sao lại là tôi!”
Một Vạn Ba đáp: “Cô không thấy mọi người đều đang bận à?”
Viêm Hồng Sa cầm hai cái gối trên giường lên đập qua, Mộc Đại nghe thấy tiếng Tào Nghiêm Hoa la oai oái: “Muốn đập thì đập Một Vạn Ba ấy, đập anh làm gì? Anh đã nói chữ nào đâu!”
Một Vạn Ba cũng la lối: “Ba ván ăn hai thì thắng, oẳn tù tì, cạnh tranh công bằng, đừng có động thủ!”
Ba người ầm ĩ nắm lấy hai đầu của gối mà co kéo, hệt như trẻ con.
Mộc Đại cười khanh khách, lúc vô ý quay đầu lại, bỗng sững người.
La Nhận chẳng biết đã mở cửa từ lúc nào, nhưng không vào trong mà đứng cạnh cửa, lúc thấy cô quay ra thì vẫy tay với cô.
Mộc Đại đứng dậy đi qua, La Nhận ra hiệu bảo cô ra ngoài, vươn tay ra nhẹ nhàng giữ cửa.
Trong hành lang rất yên tĩnh, mặt trời sắp lặn, ánh sáng vàng sậm le lói chiếu qua gờ cửa sổ, kéo dài trên thảm trải sàn một tia sáng, Mộc Đại bước ra, chân giẫm vào đường sáng này.
La Nhận đưa tờ giấy cuộn tròn cho cô, lúc đưa tới trước mặt, còn có thể ngửi thấy mùi thuốc nước đặc trưng của bệnh viện.
Mộc Đại mở ra.
Biết là báo cáo kết quả xét nghiệm, thoáng nhìn lướt qua, nhưng xem không hiểu, có rất nhiều đề mục, toàn là số má ký hiệu hóa học, trị số kết quả và khoảng giá trị tham khảo.
Nhưng La Nhận chắc chắn đã xem rồi.
Mộc Đại ngẩng đầu, hỏi: “Kết quả là gì?”
La Nhận cúi đầu nhìn cô, mấy ngày nay cô đúng là đã gầy đi, cằm nhọn hơn, dưới mắt thâm quầng, viền mắt hơi sưng, trong mắt chỉ toàn là những né tránh lẩn trốn.
La Nhận nói: “Gầy quá.”
Anh vươn tay vòng lấy eo cô, cúi đầu muốn hôn lên môi cô, Mộc Đại hoảng sợ, vô thức rụt người ra sau, cái hôn của La Nhận trượt đích, nhưng vẫn đậu lại nơi khóe môi cô, hơi thở ấm nóng lướt qua cánh môi mềm mại của cô.
La Nhận nhìn vào mắt cô, nói: “Mộc Đại, chúng ta vẫn chưa chia tay đâu, chưa từng.”
Ánh nắng rọi lên mặt cô, nửa được chiếu sáng, nửa chìm trong tối.
La Nhận hỏi: “Hiện giờ em đang sợ anh?”
Mộc Đại lắc đầu, cảm thấy mũi cay cay, cô chậm rãi nhón chân lên, người hơi run run, môi khe khẽ tới gần anh.
Ầm một tiếng, cửa phòng bật mở, giọng Viêm Hồng Sa tức tối vang lên bên tai: “Còn là đàn ông không hả! Oẳn tù tì mà cũng chơi ăn gian với tôi!”
Sau đó…
Hai người… Không, ba người đều bất động.
Mặt Mộc Đại đỏ rực tới tận mang tai, đầu ngón chân vẫn kiễng lên, cảm thấy mình đã kiễng thành một khúc gỗ cứng quèo, cong cũng không biết phải cong thế nào nữa.
Cứ như cả một thế kỷ đã trôi qua, mãi sau Viêm Hồng Sa mới cất tiếng: “Tôi chưa thấy gì hết.”
Cô tránh khỏi hai người, cứng nhắc đi ra ngoài, Mộc Đại vừa mới thở phào một hơi, Viêm Hồng Sa bỗng quay đầu lại, vẻ mặt như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Hai người không thể có ý có tứ một chút được hả? Không biết đường mà tìm lấy một phòng không người à?”