Ngày hôm sau.
Sau khi sinh hoạt xong câu lạc bộ, Dương Minh Nhật, Nhất Quan, Mộ Thống và Lâm Dạ Vũ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị qua câu lạc bộ Âm nhạc để đón Hạ Băng và Linh Ai Dã đến thăm Hàn Bội Bội.
“Mọi người chuẩn bị về đấy à?”
Bốn người quay sang, Dương Minh Nhật thấy người hỏi là Thần Phong thì cúi đầu đáp, “Vâng.”
“Chúng thần dự định qua câu lạc bộ Âm nhạc đón Hạ Băng và Ai Dã rồi cùng đến bệnh viện thăm Bội Bội,” Lâm Dạ Vũ thêm vào.
Thần Phong vốn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ lại nhận được tin tức như vậy, nhất thời sững người, giây sau liền lo lắng hỏi, “Thăm Hàn tiểu thư? Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm qua sau khi chúng thần ra về thì có một kẻ đeo mặt nạ xuất hiện. Hắn ta rất quỷ dị, luôn miệng nói là phải giết chúng thần, phiến băng kia cũng là do hắn làm. Bội Bội vì chiến đấu với hắn nên cạn kiệt ma lực, hiện đang nằm viện tĩnh dưỡng,” Lâm Dạ Vũ giải thích.
Hóa ra đây là lý do bọn họ đột nhiên mang theo nhiều vệ sĩ như vậy sao? An ninh trong học viện cũng đột nhiên bị siết chặt…
“Ta đi cùng mọi người,” Thần Phong nói rồi cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.
“Ngài cũng muốn đi thăm Bội Bội?” Dương Minh Nhật ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, không tiện sao?”
“Không phải, tất nhiên là tiện rồi,” Dương Minh Nhật vội trả lời.
“Vậy chúng ta mau đi thôi,” Thần Phong nói rồi cất bước tiến về câu lạc bộ Âm nhạc.
Mọi người cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Dương Minh Nhật đi ở phía cuối, nhìn bộ dạng lo âu và sốt ruột của Thần Phong, đột nhiên anh cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng nguyên nhân là vì cái gì, thì anh lại không rõ.
Cảm xúc này rốt cuộc là gì vậy chứ…
*
Linh Ai Dã và Hạ Băng đã thu dọn xong đồ đạc của mình, đang chờ ở trước phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Âm nhạc, bên cạnh hai người còn có cả Thần Nhã Hân.
Có lẽ hai người họ đã nói cho Thần Nhã Hân biết về chuyện của Hàn Bội Bội, lúc thấy nhóm Thần Phong đến, ba cô gái lập tức đi về phía họ.
Tập hợp đủ, mọi người chuyển hướng đến cổng học viện, sau đó ngồi lên xe hơi của nhà mình, tiến thẳng đến bệnh viện Roses.
Lúc bệnh nhân và các nhân viên trong bệnh viện nhìn thấy một đoàn người bước vào, xung quanh là mấy chục vệ sĩ ăn mặc vest đen sắc mặt lạnh lùng vây ở xung quanh bảo hộ, ở giữa là một nhóm gần mười người ăn mặc đồng phục của học viện Tinh Túc, toàn bộ tức khắc sững sờ.
Đợi đến khi đoàn người đó đi khuất rồi, mọi người mới dần dần lấy lại tinh thần, mơ màng nhìn nhau.
Hình như vừa nãy những người kia… đồng phục đều là màu đỏ, đúng không?
Thậm chí còn có đến hai người mặc đồng phục màu vàng…
Mẹ ơi! Hoàng tử?! Công chúa?!
Bọn họ vừa rồi mới được diện kiến Hoàng tử với Công chúa ở khoảng cách gần như vậy sao?! Vậy mà lại ngây người?!!!!!
Nhóm Thần Phong không chút nào để ý đến cái nhìn của mọi người, rất nhanh đã đi đến được phòng bệnh nơi Hàn Bội Bội đang nằm, lúc này bên trong chỉ có mỗi An Bạch. Thấy Dương Minh Nhật và Linh Ai Dã dẫn theo nhiều người đến thăm như vậy, An Bạch không khỏi sửng sốt, một giây sau vội vàng đứng lên hành lễ.
“An Bạch kính chào Hoàng tử, kính chào Công chúa, kính chào các vị thiếu gia và tiểu thư,” tuy rằng cô không thể nhận biết toàn bộ tiểu thư công tử quý tộc, nhưng dựa vào màu sắc đồng phục để phán đoán thì vẫn có thể.
“Miễn lễ,” Thần Phong phất tay ra hiệu cho cô đứng dậy.
Căn phòng rất rộng nên dù đột nhiên có thêm tám người vẫn không bị chật chội, mọi người tự mình lấy ghế rồi ngồi xuống xung quanh giường bệnh. Sau khi đã an tọa, mọi người liền chuyển sự chú ý lên Hàn Bội Bội.
“Cậu ấy sao rồi?” Linh Ai Dã hỏi.
“Bác sĩ sáng sớm đã qua kiểm tra một lần, nói mọi thứ đều ổn, hẳn là chiều nay sẽ tỉnh,” An Bạch trả lời.
“Không phải bây giờ đã chiều rồi sao? Vậy sao cậu ấy vẫn còn chưa tỉnh?” Linh Ai Dã lo âu nhìn qua giường bệnh.
Dương Minh Nhật buồn cười, “Đừng sốt ruột như vậy, có thể một lát nữa Bội Bội sẽ tỉnh ngay thôi.”
“Đúng vậy, bác sĩ đã nói thân thể tiểu thư rất mạnh khỏe, Linh tiểu thư đừng lo lắng,” An Bạch an ủi.
Ngày thường cô không xưng hô với Dương Minh Nhật và Linh Ai Dã xa cách như vậy, nhưng bởi vì hiện tại còn có những người khác, An Bạch chỉ có thể thay đổi cách xưng hô.
Biết Hàn Bội Bội không có việc gì, tâm Thần Phong rốt cuộc cũng được thả lỏng, âm thầm thở phào một hơi. Thần Nhã Hân ngồi ở bên cạnh tinh mắt thấy bả vai của anh hạ xuống, không khỏi cười thầm.
Vậy mà cứ không chịu nhận là đã rung động!
Lúc này chỉ có thể đợi Hàn Bội Bội tự tỉnh, mọi người không biết nên làm gì, Thần Phong và Thần Nhã Hân bèn hỏi bọn họ về chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Tuy rằng trận chiến chiều hôm qua khiến cho bọn họ rất kinh hãi, nhưng nó đồng thời cũng khiến bọn họ ‘mở mang tầm mắt’ rất nhiều, Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật cũng là nhờ nó mới phát hiện ra bản thân có khả năng chỉ có trong truyền thuyết, ra lệnh cho nguyên tố. Vì vậy, đối với ký ức chiều hôm qua, mọi người chính là vừa lo sợ lại vừa hào hứng.
Lúc này nghe Thần Phong nhắc đến, mọi người cũng không ngần ngại, kể lại cho anh và Thần Nhã Hân nghe.
Mà thật ra dù bọn họ không muốn kể thì lại có thể làm gì chứ? Hoàng tử duy nhất của Andalasia, vị vua tương lai, đã chính miệng hỏi, bọn họ còn có thể từ chối sao?
Dù không tận mắt chứng kiến, chỉ là nghe kể lại, Thần Phong và Thần Nhã Hân vẫn đều không nhịn được thót tim thay cho mọi người.
Ánh mắt bất giác nhìn qua người thiếu nữ đang ngủ say trên giường bệnh, Thần Phong không hề nhận ra, trong đáy mắt mình lại xuất hiện một tia đau lòng mờ nhạt.
Đột nhiên, mi mắt Hàn Bội Bội khẽ động.
Thần Phong hơi sững người, cho rằng mình hoa mắt, vội vàng nhìn chằm chằm cô. Mấy giây sau, thấy mi mắt cô động đậy lần nữa, Thần Phong đứng bật dậy, bước lại cạnh giường gọi nhẹ, “Hàn tiểu thư?”
Hành động đột ngột của anh khiến mọi người giật mình, nhưng vừa nghe thấy anh gọi, bọn họ lập tức phản ứng lại, vội vàng bu lại xung quanh giường cô.
“Bội Bội tỉnh lại rồi sao?” Dương Minh Nhật nửa vui mừng nửa mong chờ hỏi.
Vài giây sau, dưới sự mong chờ của mọi người, Hàn Bội Bội chậm rãi mở mắt.
Bởi vì đang nằm nghiêng đầu, Thần Phong lại là người đầu tiên tiến đến cạnh giường nên vừa mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô chính là khuôn mặt của anh.
Đợi mấy giây để thích nghi với ánh sáng, sau khi nhìn rõ được người đang lo lắng và vui mừng nhìn mình chính là Thần Phong, đầu óc Hàn Bội Bội nhất thời trống rống, không thể lý giải nổi tại sao anh lại ở đây.
“Bội Bội, cậu thấy trong người thế nào? Có khó chịu ở đâu không?” Dương Minh Nhật lo lắng hỏi.
Nghe thấy tiếng anh, Hàn Bội Bội giật mình nhìn qua, lúc này mới để ý có rất nhiều người đang chụm đầu đứng xung quanh mình, đều là những người cô thân thuộc.
“Tớ… đây…”
“Chiều qua vì cạn kiệt ma lực nên cậu ngất xỉu, bọn tớ đã đưa cậu đến bệnh viện Roses. Cậu đã ngủ một ngày rồi, hiện tại cậu thấy thế nào?” Linh Ai Dã hiểu cô đang nghi hoặc cái gì, vội giải thích.
Được cô nhắc nhở, đầu óc Hàn Bội Bội nhanh chóng thanh tỉnh trở lại, chống tay muốn ngồi dậy. Thần Phong và Dương Minh Nhật cùng một lúc đưa tay ra đỡ lấy cô, nhưng Dương Minh Nhật vẫn là nhanh hơn một tích tắc. Thần Phong hơi mím môi, chuyển tay dựng gối của cô lên để cô dựa vào cho thoải mái.
Dương Minh Nhật hơi nhìn Thần Phong, sau đó cụp mắt xuống.
Hoàng tử… sẽ không phải là có ý với Hàn Bội Bội đấy chứ?
Hàn Bội Bội vừa mới tỉnh dậy nên không chú ý đến động tác nhỏ này giữa hai người, sau khi ngồi dậy thì nhìn mọi người cười nhẹ nói, “Tớ không sao, mọi người đừng lo lắng.”
Cô nhìn qua Thần Phong và Thần Nhã Hân, hơi cúi đầu nói, “Cám ơn hai ngài đã đến thăm thần.”
Bởi vì chuyện vừa rồi nên tâm tình Thần Phong đang không quá tốt, chỉ gật đầu ừm một tiếng, Thần Nhã Hân vội vàng nói đỡ, “Hàn tiểu thư đừng khách sáo, có gì đâu mà phải cám ơn chứ!”. Ngôn Tình Sủng
Tuy rằng đã nghe Hàn Bội Bội nói không có việc gì, mọi người vẫn lo lắng không thôi, thay phiên nhau hỏi han cô. Nhưng chưa hỏi được quá ba câu, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
An Bạch từ đầu đến giờ vẫn không nói câu nào bỗng lên tiếng, “Hẳn là bác sĩ đến, để An Bạch đi mở cửa.”
Nói rồi cô chạy lại cửa mở ra, đứng ở bên ngoài quả nhiên là vị bác sĩ nữ hôm qua đã khám cho Hàn Bội Bội.
Vừa nhìn vào trong phòng, thấy đứng cả chục người, bác sĩ không khỏi ngẩn người, giây sau vội vàng nhún gối thi lễ. Nhưng mới nói được mấy từ, Thần Phong đã phất tay, “Bác sĩ đừng đa lễ, mau lại đây kiểm tra cho Hàn tiểu thư đi.”
“Vâng,” bác sĩ đáp rồi đứng dậy, tiến lại phía giường.
Mọi người vội vàng tránh sang một bên để cô thuận tiện hành động. Linh Ai Dã còn tranh thủ nhìn qua An Bạch, giơ ngón cái với cô.
Vẫn may là có An Bạch suy nghĩ chu toàn, trong lúc mọi người vì vui mừng nên đều đã quên thì cô lại nhớ đến việc gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Hàn Bội Bội.
Bác sĩ kiểm tra rất nhanh, sau khi hỏi han vài câu, lại đo lường một số chỉ tiêu cho cô, thấy kết quả cho ra đều là bình thường, bác sĩ cười nhẹ nhõm nói, “Tiểu thư đã không có việc gì rồi, có thể xuất viện bất cứ lúc nào. Nhưng mà vẫn xin tiểu thư lần sau hãy cẩn thận hơn, đừng bao giờ để mình lâm vào tình trạng cạn kiệt ma lực đến mức này nữa.”
Hàn Bội Bội ngại ngùng cười đáp, “Con đã biết, cảm ơn cô.”
Tính cách của Hàn Bội Bội toàn bộ nhân viên đều rất rõ, lúc này nghe cô xưng hô như vậy bác sĩ cũng không ngạc nhiên. Chỉ là quy củ thì vẫn phải giữ, cô cười gật đầu, “Tôi xin phép đi trước, nếu tiểu thư còn cần gì thì cứ nhấn chuông, sẽ có người lập tức đến ngay.”
“Vâng.”
Bác sĩ quay ra, lại hành lễ với mọi người trong phòng rồi rời đi.