Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Chương 16:




Trong sự những thanh niên trí thức hạ phóng xuống thôn lần này, Tô Viên Viên là người đầu tiên kết hôn, tuy Từ Hướng Đông ra tay rộng rãi, nhưng theo ý tưởng của tám thanh niên trí thức còn lại, hắn vẫn không xứng với Tô Viên Viên. Dù hiện tại tam thời nghèo túng thì bọn họ vẫn giữ cái tâm tưởng tự cao của người làm công tác văn hóa a, là dân thành thị lớn, còn Từ Hướng Đông lại là một tên du thủ du thực không có lý tưởng không biết tiến tới...... đối với mấy người tự cho mình rất cao này, lái xe tải cũng chỉ là một công việc cực kỳ kém cỏi, là kẻ hầu hạ người khác mà thôi.
Bất quá bọn họ chỉ dám len lén nói vài câu, đến ngày kết hôn vẫn nhiệt tình tới giúp Tô Viên Viên, muốn nàng trở thành cô dâu đẹp nhất, không làm các thanh niên trí thức mất mặt. Tô Viên Viên vốn dĩ đã rất đẹp, giờ mặc áo Lenin cùng giày da mới, thực sự xinh đẹp đến mức nữ nhân cũng không thể dời mắt!
Nữ thanh niên trí thức 24 tuổi muốn về thành gả cưới lúc trước cũng mở miệng cảm thán, "Sao cô lại ngốc nghếch vậy chứ? Lấy dung mạo này, dù ở Thủ đô cũng dễ dàng tìm được nhà chồng tốt gấp vạn lần nơi này a, hà tất tự bó buộc mình trong cái cõi thâm sơn cùng cốc này, thực phí phạm của trời!"
Tô Viên Viên chỉ cười không nói, thế giới quan khác biệt, có nói cũng chẳng thay đổi được gì, rốt cuộc đó mới là tư tưởng chủ lưu trong thời đại này. Còn không đợi nhóm thanh niên trí thức "hảo tâm" khuyên bảo thêm vài câu, bên ngoài đã có tiếng mấy tiểu tử cười giỡn.
"Tiểu tẩu tử, Đông ca tới này!"
"Tẩu tử mau ra đây nhìn xem, hôm nay Đông ca thật tuấn tú nha!"
Từ Hướng Đông đi tới, mấy "hồ bằng cẩu hữu" của hắn ồn ào theo sau, vừa đi vừa cười hì hì trêu chọc tân nương tử, Từ Hướng Đông cũng cao giọng kêu: "Đồng chí Tô Viên Viên, tôi tới đón em về nhà đây!"
Mấy thanh niên trí thức vây trước cửa vốn muốn làm khó một chút, nhưng Từ Hướng Đông vung tay, bằng hữu của hắn lao vụt lên, mấy thanh niên trí thức bị dọa xanh mặt tưởng sắp bị đánh, đột nhiên mỗi người một bao lì xì nhét vào tay họ, làm họ ngây ngẩn cả người! Vượt qua một "quan ải" này, Từ Hướng Đông cười vang chậm rãi bước vào cửa, thản nhiên ôm ngang Tô Viên Viên, "Tức phụ, chúng ta về nhà nào!"
Thừa dịp nhóm thanh niên trí thức còn chưa phục hồi tinh thần, Từ Hướng Đông trực tiếp bước nhanh ra khỏi đại môn, nhẹ nhàng đặt Tô Viên Viên lên yên sau xe đạp, hắn cũng ngồi lên nắm tay lái cười nói: "Các huynh đệ, ca đi trước một bước, mọi người ở lại hỗ trợ lấy đồ đạc ha!"
"Được!" Đám bằng hữu đồng thanh hô vang, xoay người liền kêu vợ hoặc em gái mình đi vào phòng Tô Viên Viên dọn đồ. Thường thường, một thanh niên trí thức gả chồng nhiều nhất chỉ có một cái bọc nhỏ đựng quần áo đệm chăn mang đi, đến lượt Tô Viên Viên...... một chồng y phục mới cao cao, ba đôi giày da mới coóng, còn có khăn lông xà phòng linh tinh lặt vặt, một đống đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Một rương chứa nguyên bộ sách vở cao trung và báo chí, tạp chí, hai cái chậu rửa mặt tráng men hoa đỏ thẫm, hai cái cốc tráng men, một cái phích nước nóng, một hộp gỗ nhỏ chứa đầy đồ trang điểm và trang sức, ngay cả đệm chăn gối đầu cũng là đồ mới toanh, màu đỏ rực vui mừng.
Đây mới là của hồi môn chứ, ngay cả Quý Lan nhà Đại đội trưởng kết hôn cũng không có nhiều đồ đạc như vậy đâu. Nữ nhanh tay xếp gọn quần áo, chăn màn, dùng vải đỏ bao bọc xách lên, nam thì dọn sách, lấy rương gỗ sắp xếp, ôm chậu rửa mặt, phích nước nóng, bận rộn một hồi, nguyên một hàng mười hai người hai tay xách đầy đồ vật đi ra cửa, những người nhìn thấy đều không nhịn được trầm trồ hâm mộ, những thứ này đều do Từ Hướng Đông đặt mua cho Tô Viên Viên a, thực không ngờ tên du thủ du thực này thương yêu cô dâu mới đến vậy.
Từ Hướng Đông đã cưỡi xe đạp chở Tô Viên Viên về nhà rồi, lưu trình hôn lễ của niên đại này thực đơn giản, hai người kính trà Lưu Thục Anh, lại kêu một tiếng "mẹ", Lưu Thục Anh vui vẻ đưa họ hai bao lì xì, vậy là coi như kết thúc nghi lễ. Lúc sau Lưu Thục Anh thân thiết nắm tay Tô Viên Viên giới thiệu họ hàng thân thích, luôn miệng khen ngợi nàng, đến tận khi có người từ trong bếp đi ra kêu cơm chín rồi mới nhanh chóng tiến vào chỉ huy.
Từ Hướng Đông và Tô Viên Viên bưng ly tới từng bàn kính rượu, không luống cuống cũng chẳng thẹn thùng, hai người nam tuấn nữ mỹ, mặc y phục mới tinh, cười tươi rói khiến người nhìn qua cũng thấy vui lây. Kể cả những người âm thầm cảm thán hai người về với nhau có lẽ sẽ sống trong nghèo khổ cũng phải âm thầm thừa nhận, hai người này quá đẹp, như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, thật sự rất xứng đôi!
Từ Hiểu Na cũng vô cùng vui vẻ cười cười nói nói, nhanh nhẹn lướt qua toàn trường, thấy bàn nào không còn trà liền nhanh tay tiếp thêm, người khác thấy cũng rất kinh ngạc, thực không ngờ cô út tính tình lãnh đạm này cũng rất thích cô dâu mới này a, cả Lưu Thục Anh cũng rất thích nàng, không hiểu một người không biết làm việc như thế tại sao lại được yêu thích như thế.
Bất quá, bọn họ có khó hiểu thì cũng chỉ chửi thầm trong lòng thôi, ngoài mặt không biểu hiện gì, tiệc cưới hôm nay náo nhiệt từ đầu tới cuối, mấy thanh niên trí thức còn vui vẻ đi lên hát hai bài, niệm một đầu thơ, đương nhiên cũng không quên hô hào khẩu hiệu. Cuối cùng, mấy người quan hệ khá thân thiết còn tụ lại xem TV một lát mới chịu giải tán ai về nhà nấy.
Tô Viên Viên muốn giúp đỡ thu thập một chút, Lưu Thục Anh cười tủm tỉm vỗ vỗ tay nàng, "Con cứ để đó, hôm nay là ngày vui của con, mau về phòng nghỉ ngơi đi thôi, ngày mai cũng không cần dậy sớm đâu, mau đi đi."
Từ Hướng Đông nghe vậy, lần trước mẹ cũng nói thế với vợ chồng anh cả a, thật tốt quá! Hắn vui vẻ bước tới nắm tay Tô Viên Viên cười toe: "Chúng ta phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ a, mẹ, bọn con về phòng đây."
Lưu Thục Anh tức giận gõ hắn một cái, "Thằng nhóc con chỉ giỏi ba hoa, không biết ngại ngùng e lệ là gì!"
"Ở trong nhà mình còn ngại ngùng cái gì." Từ Hướng Đông cười nói, nhanh tay lôi kéo Tô Viên Viên về phòng. Hắn đã lấy sẵn nước ấm, hai người lão phu lão thê cũng chẳng có gì thẹn thùng, cùng tắm qua rồi lập tức bắt đầu đêm động phòng hoa chúc."
"Mau, gọi Đông Tử ca a!"
"Ô......Ưm...... Không gọi!"
"Mau gọi a! Vợ yêu, ngoan nào, gọi một tiếng Đông Tử ca đi
"Không...... ưm, ưm...... Đông...... Đông Tử ca...... Nhanh...... nhanh lên......"
"Thực ngoan, Đông Tử ca ở đây a!"
Tô Viên Viên có nằm mơ cũng không ngờ thư sinh của nàng lại thản nhiên ném văng tiết tháo đến tận chân trời như vậy, nàng thực sự được thể nghiệm cảm giác làm vợ của tên du thủ du thực là như thế nào, đương nhiên, đây còn là một tên du thủ du thực cường tráng, lại vô cùng xấu tính! Một tên hỗn đản mười phần mười!!!
Đêm nay, Lưu Thục Anh và Từ Hiểu Na đều cao hứng tiến vào mộng đẹp, cô nương họ thích đã trở thành người nhà, về sau nhất định sinh hoạt sẽ thực hòa thuận vui sướng. Từ Hướng Tiền bận rộn cả ngày, mệt đến mức dính gối liền ngủ, Quý Lan đẩy đẩy vài cái anh cũng không tỉnh. Còn Quý Lan, ả đương nhiên là ghen ghét đến phát cuồng, hối hận khi mới trọng sinh vội vàng đối phó Trâu Văn, nếu không có Trâu Văn, sẽ không có người phát hiện Tô Viên Viên sinh bệnh, như thế Tô Viên Viên đã sớm chết rồi, sao còn nhởn nhơ nhảy nhót trước mặt ả? Nếu tính toán tiền căn hậu quả, rõ ràng ả mới là ân nhân cứu mạng Tô Viên Viên, kết quả Tô Viên Viên lại đoạt hết mọi nổi bật, càng nghĩ càng oán hận. Vì thế, Quý Lan thức trắng nguyên một đêm.
Sáng sớm, Lưu Thục Anh và hai vợ chồng Từ Hướng Tiền cơm nước xong liền rời nhà đi làm việc. Từ Hướng Đông và Tô Viên Viên ngủ nướng tới gần 10 giờ mới bò dậy, chải đầu rửa mặt, sau đó hai người ăn mặc quần áo mới, sóng vai đi tới sau núi tản bộ.
"Lần này ngươi có thể ở nhà bao lâu?"
Từ Hướng Đông nhướng nhướng mày, "Hửm?"
Tô Viên Viên đỏ mặt, vươn tay nhéo mạnh eo hắn, nhìn quanh thấy xung quanh không còn ai khác, vẫn nhỏ giọng nói, "Đông Tử ca, lần này ngươi được nghỉ mấy ngày?"
"Ba ngày, còn hai ngày nữa, ngươi yên tâm, ta đã nộp đơn xin xưởng trưởng phân phòng ở, khi nào được thông qua sẽ lập tức đón ngươi tới."
"Ngươi mới đi làm hai tháng, nếu được phân phòng ở, những người khác không có ý kiến sao? Ta nghe nói còn có một công nhân cả nhà gần mười người chen chúc trong một căn phòng a."
"Khẳng định là có, nhưng chuyện này do xưởng trưởng định đoạt a! Ta chuyên chạy xe đường dài, qua mấy lần mưa to gió lớn cũng chưa bao giờ tổn thất hàng hóa, đương nhiên được xưởng trưởng thưởng thức, ngươi cứ yên tâm đi. Nếu không thì chúng ta đi thuê phòng ở ngoài? Hiện giờ không có người bán phòng, nếu muốn mua, còn phải chờ thêm một thời gian nữa."
Tô Viên Viên nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không cần thuê, ta lo sẽ có người hoài nghi ngươi lấy tiền từ đâu ra, chúng ta vẫn nên nhẫn nhịn một thời gian, đừng quá rêu rao. Hơn nữa nếu lập tức chuyển tới huyện thành, vậy còn làm nhiệm vụ thế nào nữa? Ta muốn ở nhà."
"Chẳng lẽ ngươi nỡ để ta phòng không gối chiếc sao?"
"Xứng đáng! Ai kêu ngươi thích chơi xấu!"
Hai người vừa cười giỡn vừa chạy tới trong núi, sức sống thanh xuân lan tỏa khắp nơi, có hai người phụ nữ trung niên đang đào rau dại trên triền núi thấy họ chạy tới, quay sang liếc nhau lắc lắc đầu. Tuy không nghe thấy hai người đang nói những gì, nhưng nhìn qua đúng là vợ chồng son, tình cảm còn đang cuồng nhiệt a. Nhưng chỉ có tình không thì có ích gì? Hai người này không nghĩ cách tìm việc kiếm tiền mà cứ nhở nhơ chạy vào núi chơi như thế, chẳng lẽ còn chờ mong Lưu Thục Anh dưỡng cả hai vợ chồng sao?
Đương nhiên, hai người Tô Viên Viên đâu phải chỉ biết đùa giỡn, chờ chạy chơi chán rồi, hai người trực tiếp nhắm thẳng tới một con lợn rừng. Từ Hướng Đông chặn đường lui, Tô Viên Viên mạnh mẽ nện một đấm chính giữa đầu lợn rừng, trực tiếp đánh nó hôn mê bất tỉnh!.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Nàng thản nhiên phất phất tay, cười toe: "Nữ tử nhu nhược thường thiệt thòi, ta quyết định, từ giờ trở đi, ta chính là một nữ lực sĩ!"
Từ Hướng Đông gật đầu thật mạnh, "Lần trước trở về ta đã thu thập Lại Tam một trận, sau này nếu hắn ta còn dám theo dõi người, cứ đập hắn nhừ tử là được, dù sao trước kia không có cơ hội triển lãm, cũng chẳng có ai biết ngươi sức lực lớn hay không lớn."
"Ừm, như vậy ta cũng có thể giúp đỡ mẹ làm chút việc nặng, từ lần cứu ta ban đầu, bà vẫn luôn nghĩ ta thực mảnh mai yếu đuối, không nỡ để ta làm việc, hiện tại đã thành người một nhà, ta cũng không thể để một mình mẹ làm lụng như vậy được."
Hai người tết mấy dây leo trói chặt bốn chân lợn rừng vào một nhánh cây thô, sau đó cùng khiêng lợn xuống núi. Hai bác gái đào rau ở sườn núi lúc trước đã xong việc, đang chuẩn bị trở về, nhìn thấy hai người khiêng lợn rừng lập tức kinh sợ bật thốt, "Ta má ơi! Đông Tử đánh được lowjc rừng sao? Lớn vậy ấy hả?"
Từ Hướng Đông xua xua tay, lại chỉ Tô Viên Viên đang đi trước mặt, "Các thẩm thẩm quá coi trọng cháu rồi, là vợ cháu đánh được, nàng vận khí tốt a, vừa tiến vào núi liền gặp phải con lợn rừng xui xẻo đâm đầu vào đại thụ choáng váng, vừa lúc cô ấy sức lực khá lớn, bồi thêm một đấm cho nó ngất đi. Nếu không có cô ấy ở đây, con lợn rừng này vẫn còn yên ổn nằm đó chờ hết choáng váng a. Hai bác thấy đó, vợ cháu thực may mắn mà, đúng không? Mới vừa gả vào đã đánh được một đầu heo về nhà!"
"A? À, à, đúng, đúng, vợ Đông Tử thực có phúc a!" Hai bác gái còn chưa phục hồi tinh thần, theo phản xạ gật gật đầu thuận miệng nói, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm con lợn, chân vô thức bước theo hai người xuống núi.
Nếu đặt ở vài năm trước, săn thú rừng chính là trộm cắp tài sản quốc gia, dù có người may mắn nhặt được con mồi cũng phải nộp lên để Đại đội trưởng thống nhất phân phát cho người toàn thôn. Nhưng năm ngoái có địa phương vì chuyện này mà nháo ra mạng người, quốc gia liền đưa văn kiện xuống dưới, đại loại là mỗi năm có không ít nhân dân đói chết, vì cổ vũ mọi người cố gắng tự lực kiếm cái ăn điền no bụng, quyết định con mồi ai đánh được liền thuộc về người đó. Kỳ thực đây cũng là tín hiệu thể chế sắp chuyển đổi từ tập thể sở hữu thành tư hữu cá nhân, nhưng người trong thôn không hiểu sâu đến thế, bọn họ chỉ biết bây giờ đánh được con mồi thì không cần phân chia cho nhà khác...... Lúc này, gần như toàn bộ người trong thôn đều chen đến trước cửa Từ gia xem náo nhiệt, dù họ đều biết con lợn rừng này không có phần của mình, nhưng nhìn ngó chút cũng được a!
Mà chính Tô Viên Viên cảm thấy vận khí mình khá tốt, chỉ qua một hai năm nữa quốc gia sẽ lại ban hành điều luật cấm săn thú, đám động vật hoang dã này đều được quây lại bảo vệ; nhưng hiện tại, vừa lúc chế độ tư hữu manh nha xuất hiện, nàng mượn cớ săn thú cải thiện thức ăn trong nhà vừa vặn tốt a. Như vậy cũng coi như cống hiến chút sức lực cho gia đình mới......
P/S: Mình nghỉ tết dương một tuần, mỗi ngày mình sẽ up 1-2 chương nhé, tùy tình hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.