Sau khi kiểm tra sơ bộ và không thấy có vấn đề gì đáng lo, bác sĩ Trương bước ra khỏi phòng. Trình Tiểu Băng nhìn theo bóng lưng ông cho đến khi cánh cửa khép lại.
Kế đến cô lại chuyển ánh mắt sang Hàn Phong đang ngồi cạnh giường. Anh nói “Em cứ nghỉ ngơi nhé, nếu cần gì thì cứ nói anh.”
“Việc em cần nhất lúc này đó chính là lấy lại được kí ức. Anh có thể nói cho em biết rõ hơn về mình được không?” Trình Tiểu Băng hỏi.
“Tất nhiên là được, nhưng đợi em khỏe hơn đã, hiện tại không nên để đầu óc chịu căng thẳng. Anh hứa là tối nay sẽ kể cho em nghe bất cứ thứ gì em muốn.” Hàn Phong đáp.
“Vâng, giờ em muốn nghỉ ngơi.” Trình Tiểu Băng nói, Hàn Phong biết ý liền ra khỏi phòng để cho cô có không gian yên tĩnh.
Không gian lại vắng lặng như khi cô vừa mở mắt, cô nhắm mắt lại và nghĩ ngợi. Vậy ra cô là vợ của Hàn Phong, thế là căn biệt thự này không phải của cô.
Từ lâu, Trình Tiểu Băng đã tin rằng dù não bộ có quên đi thì trái tim vẫn lưu giữ những cảm giác. Việc một người giàu có, đẹp trai và dịu dàng như Hàn Phong làm chồng cô thì quả là không có gì để phàn nàn. Thế nhưng cô lại không có cảm giác đối diện với người mình yêu. Tất nhiên là cô cảm thấy có thiện cảm về anh, nhưng mà đó giống cảm giác khi đi xem mắt và gặp một chàng trai tốt hơn. Cô nghĩ có lẽ niềm tin của mình đã sai rồi, trái tim chỉ để bơm máu, không lưu giữ cảm xúc gì cả.
Cô đưa tay lên trán mình, lạnh toát, xem ra đúng là cô đang không khỏe.
Bỗng nhiên cô lại thấy đói bụng, nhìn sang tủ đầu giường thì thấy có một nút nhấn, giống như nút gọi phục vụ ở các khách sạn.
Cô đưa tay nhấn thử. Không lâu sau thì Hàn Phong đã mở cửa phòng và hỏi “Em cần gì à?”
“Em đói bụng.” Trình Tiểu Băng đáp.
“Ồ phải rồi, em đã bất tỉnh suốt mấy ngày. Anh sơ suất quá, để anh gọi đầu bếp chuẩn bị ngay.” Nói rồi Hàn Phong đóng cửa lại.
Trình Tiểu Băng thơ thẩn nhìn lên trần nhà, cố nghĩ gì đó nhưng việc không có ký ức khiến não cô cứ trống rỗng, không biết nên bắt đầu nghĩ từ đâu. Không còn quá khứ, cô chỉ có thể nghĩ đến tương lai, nhưng tương lai đối với cô cũng mờ mịt không kém.
“Có lẽ đây là cảm giác của một đứa trẻ sơ sinh, không quá khứ, cũng chẳng biết tới tương lai.” Trình Tiểu Băng khẽ nói.
“Em nói gì vậy?” Giọng của Hàn Phong khiến cô giật mình, Trình Tiểu Băng không nghĩ là mình đã chìm vào suy nghĩ lâu đến vậy, cảm tưởng như chưa đến một phút trôi qua.
Hàn Phong đang đứng cạnh giường cô. Phía bên kia giường, người giúp việc kê một chiếc bàn cạnh giường và một chiếc ghế phía bên kia. Họ dọn lên những món ăn thơm phức, mùi hương khiến miệng cô tự động tiết ra nước bọt, cô nuốt chúng xuống, nhìn đống đồ ăn một cách thèm thuồng. . truyện đam mỹ
Những người giúp việc nhìn cô với đôi mắt tò mò. Trình Tiểu Băng không hiểu họ thấy có gì lạ. Do phu nhân đang bị bệnh ư? Hay lần đầu gặp một người bị mất trí. Cô cũng nghĩ phải chăng vừa nãy dáng vẻ của mình trông rất đói khát. Dù không nhớ con người trước kia của mình thế nào, nhưng bản năng phụ nữ cho cô biết là cần phải giữ hình tượng.
Trình Tiểu Băng nghiêm mặt, cố không thể hiện ra sự thèm ăn của mình. Nhưng xem ra đó không phải lí do khiến cô bị chú ý.
Sau khi tất cả người giúp việc đều rời khỏi phòng, Hàn Phong ngồi xuống ghế đối diện với cô và nói “Mời em dùng bữa.”
Trình Tiểu Băng không khách khí mà lập tức cho ngay thức ăn vào miệng. Cô không nhớ được mình đã ăn những món ăn nào, nhưng hiện tại cô thấy đây là bữa ăn ngon miệng nhất.
Thức ăn vào bụng dường như nhanh chóng chuyển hóa thành năng lượng khiến cô bỗng chốc như khỏe mạnh trở lại. Cơ thể không còn rã rời nữa, đầu óc cũng trở nên nhanh nhạy hơn.
Cô nhận ra Hàn Phong đang chăm chú nhìn mình ăn, cô đột nhiên thấy hơi ngại “Xin lỗi, chắc em ăn như chết đói ấy nhỉ? Hẳn là kì cục lắm.”
Hàn Phong lắc đầu cười nói “Không sao, ăn uống thoải mái như vậy rất tốt, con người là phải biết tận hưởng mà. Chỉ là anh đang ngắm em ăn thôi, thật may là em thích những món ăn này.”
“Bình thường em không ăn những món này ư?” Trình Tiểu Băng thắc mắc, có phải do cô vừa bị tai nạn nên mới được đặc biệt tẩm bổ không.
“Chỉ là anh sợ khẩu vị của em thay đổi thôi.” Anh đáp.
“Sau khi mất trí thì có thể thay đổi khẩu vị ư?” Cô chưa từng nghe qua về điều đó.
“Anh không chắc. Có lẽ chỉ là suy đoán lung tung thôi. Em đừng để ý.” Nói rồi Hàn Phong cũng bắt đầu ăn, phong thái nhẹ nhàng lịch thiệp khiến cô cũng không dám ăn như hạm nữa.
Sau bữa ăn, người giúp việc lại vào để dọn dẹp. Hàn Phong hỏi thăm sức khỏe hiện giờ của cô và lại dặn dò nhấn chuông gọi anh bất cứ khi nào cần. Trình Tiểu Băng gật đầu hiểu ý.
Khi Hàn Phong ra khỏi phòng, cô tự nhủ dù đã quên hết cảm giác, nhưng có lẽ cô có thể bắt đầu lại.