Edit: Akito
Đoạn phu nhân trông thấy nhi tử của mình lại bị thương, vừa đau lòng vừa phẫn nộ, cơn phẫn nộ này là đối với Ninh Thư cùng Nhị Nha.
Thân phận của Ân Huệ công chúa làm Đoạn phu nhân không dám đem oán hận biểu lộ ra, nhưng mà đối với Nhị Nha, Đoạn phu nhân cũng không chút khách khí nào mà liếc mắt đưa đao, ánh mắt nhìn Nhị Nha thực hung ác cùng âm tàn.
Ninh Thư trông thấy ánh mắt của Đoạn phu nhân, không chút do dự tin tưởng, Đoạn phu nhân muốn giết chết Nhị Nha, không còn phải quan hệ mẹ chồng nàng dâu hài hòa ở trong cốt truyện nữa, Ninh Thư tỏ vẻ thực hài lòng.
Đoạn Tinh Huy cùng Nhị Nha, còn có Đoạn phu nhân cuộc sống hạnh phúc của họ chính là thành lập ở trên người nguyên chủ đấy.
Ngẫm lại một cô công chúa cuối cùng rơi xuống kết cục như vậy, Ninh Thư cảm thấy quá say lòng người a.
“Công chúa, tại sao người lại làm như vậy?” Đoạn Tinh Huy sắc mặt trắng bệch, ngữ khí run rẩy hướng Ninh Thư hỏi.
Tại sao lại làm như vậy? Ninh Thư cười nhạo một tiếng, ta vui vẻ, nhìn thấy Đoạn Tinh Huy giận mà không dám nói gì, bộ dạng bụm lấy miệng vết thương, Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Bổn cung chỉ thoáng vung roi của mình một phát, chính ngươi cư nhiên hướng roi của Bổn cung xông tới.”
Nghe thấy lời nói càn quấy như thế, Đoạn Tinh Huy gần như hộc máu, có chút dữ tợn mà nhìn Ninh Thư.
Nhìn mà xem đã không có quầng sáng của tướng quân Đoạn Tinh Huy quá nghèo túng a, râu ria trên mặt không cạo, người thoạt nhìn thực sa sút, cũng không còn như trong trí nhớ nguyên chủ ở trên lưng ngựa rong ruổi anh dũng cùng trầm ổn rồi, chậc chậc…
Thấy công chúa đánh giá chính mình, Đoạn Tinh Huy không biết vì sao, trong lòng nổi lên một cỗ quẫn bách, không muốn để cho công chúa chứng kiến bộ dáng chật vật của mình, hắn muốn đem bộ dạng tốt nhất bày ra ở trước mặt nàng, Đoạn Tinh Huy không tự giác ưỡn lòng ngực.
Ninh Thư bỏ ánh mắt đó qua một bên, hướng vẻ mặt không ngờ của Đoạn phu nhân nói: “Đoạn phu nhân, Bổn cung kính ngươi là trưởng bối, quản tốt người trong nhà, nếu như lại có lần sau, Bổn cung không thể cam đoan điều gì đâu.”
Đoạn phu nhân nhìn đến Ân Huệ công chúa dường như đã thay đổi thành một người khác vậy, cúi đầu cắn răng, khuất thân hành lễ, “Đa tạ công chúa khoan dung, thần phụ cam đoan không có lần sau.”
Trong lòng Đoạn phu nhân giống như bị người hung hăng chà đạp, bà trước kia để tang chồng, cắn răng sống qua ngày, giúp cho nhi tử của mình ưu tú như thế, Đoạn phu nhân tính tình cương ngạnh, nhưng cũng là một nữ nhân cực kỳ thông minh.
Vốn Ân Huệ công chúa đang ở trong lòng bàn tay của mình, đột nhiên không chịu khống chế bởi mình, nhất là đối với mình không khách khí như thế, trong lòng Đoạn phu nhân cảm thấy mình bị mạo phạm.
Nói trắng ra là, Đoạn phu nhân chính là bị Ân Huệ công chúa làm cho hư rồi, hiện tại Ninh Thư hơi chút bày ra tư thế công chúa, liền khiến cho Đoạn phu nhân không chịu được.
Đoạn phu nhân giấu kín ý nghĩ trong lòng, mang theo Đoạn Tinh Huy bị thương rời đi, hơn nữa Ninh Thư còn tinh mắt trông thấy Đoạn phu nhân cố ý hung hăng nhéo hai cái ở bên hông Nhị Nha, Nhị Nha đau nhức muốn nhảy dựng lên, nhưng Đoạn Tinh Huy căn bản đều không có nhìn thấy.
Ninh Thư cười cười, đoán chừng cuộc sống của Nhị Nha sau này cũng không khá khẩm lắm, Đoạn phu nhân còn rất nhiều thủ đoạn thu thập người.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Chính mình lão nương đối phó với người mình yêu mến, không biết Đoạn Tinh Huy có thể hay không như trong cốt truyện đối đãi với nguyên chủ cái dạng kia, lãnh khốc vô tình, chậc chậc, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt a, gậy gỗ đánh vào nơi nào cũng đau.
Ha hả… Ninh Thư phi cực kỳ không có tấm lòng đồng cảm bật cười.
Ninh Thư tính toán thời gian, từ trong chuồng ngựa dẫn ra một con ngựa, định đến trang viên hoàng gia
xem tình huống sinh trưởng của khoai lang.
Hiện tại mùa này hẳn là mùa thu hoạch khoai lang rồi, chỉ là không biết phát triển thành hình dáng gì.
Ninh Thư không có mang theo bất kỳ người nào, tự mình một người cưỡi ngựa liền hướng trang viên đi, nói đến chuyện cưỡi ngựa, Ninh Thư cảm giác cũng quá khổ bức, quá trình học cưỡi ngựa tràn ngập nước mắt chua xót, tốt xấu cũng học được hai ba tháng, rốt cục có thể không nắm dây cương, ở trên lưng ngựa bắn tên rồi, không đến mức lật ngửa té nhào trên mặt đất.
Đến rồi trang viên, Ninh Thư đem dây cương đưa cho quản sự, liền trực tiếp hướng nơi trồng khoai lang đi.
Đến đất trồng khoai lang, khoai lang lớn lên xanh um tươi tốt, xem ra người của trang viên rất nghiêm túc chăm sóc.
Ninh Thư tự mình cầm cái cuốc, bới vài củ khoai lang, kết quả khiến cho Ninh Thư rất vui mừng, khoai lang vỏ đỏ to cỡ nắm tay.
Ninh Thư từ đáy lòng bật cười thành tiếng, bất kể nguyên nhân là bởi vì nhiệm vụ, hay là vì nhiều hơn một loại lương thực giúp dân chúng có thể đỡ đói, trong lòng Ninh Thư đều tràn đầy kích động.
“Đem những củ khoai lang này đều đào ra cho Bổn cung, lại đem đất đai tính toán một chút, Bổn cung muốn tính sản lượng.” Ninh Thư lớn tiếng nói.
Tá điền trong trang viên rất nhiều, chỉ trong chốc lát liền đào xong hết khoai lang rồi, quản sự cầm cái cân bắt đầu cân khối lượng của khoai lang.
“Công chúa, thứ này cư nhiên có sản lượng đến một ngàn cân.” Quản sự hướng Ninh Thư nói.
Ninh Thư thật cao hứng, thời đại này chịu đủ loại điều kiện ảnh hưởng, khô hạn hoặc lũ lụt, đối với sản lượng lương thực đều gây ảnh hưởng, lúa nước có thể lên tới bảy trăm cân sản lượng đã thực không tệ, ở thời điểm đặc thù, có khoai lang, ít nhất có thể cứu đói, đã vậy còn là lương thực chịu được khô hạn.
“Chuyển một chút đến phủ công chúa của Bổn cung, phần còn lại đào hầm bỏ vào thật cẩn thận, qua một đoạn thời gian, khả năng Hoàng Thượng sẽ tới thị sát, lần này các ngươi coi như lập được công lớn, chờ phong thưởng đi.”
Trên mặt quản sự cùng tá điền đều lộ ra vẻ vui mừng, cùng đáp lời: “Đa tạ công chúa.”
Tá điền chuyển một cái sọt đưa đến phủ công chúa, Ninh Thư vừa về tới phủ công chúa, liền nướng khoai lang, thừa dịp khoai lang vẫn còn ấm ha hả, trực tiếp cưỡi ngựa hướng hoàng cung đi, đến cửa cung xuống ngựa liền hướng ngự thư phòng của Lý Ôn đi.
Lý Ôn đang cùng đại thần thương lượng triều chính, Ninh Thư ở cửa ra vào đợi một lúc, mới nhìn thấy đại thần lục tục ngo ngoe đi ra, thời điểm nhìn thấy Ninh Thư, ánh mắt đều rất kỳ quái.
Trong lòng Ninh Thư khẽ động, đột nhiên nghĩ đến, dựa theo thời gian, hẳn là lúc này người Hung Nô yêu cầu hòa thân, như vậy ánh mắt những người này là có ý gì, chẳng lẽ còn muốn nàng đi hòa thân.
Tốt lắm.
Ninh Thư thu liễm tư tưởng lộn xộn trong lòng, cầm theo hộp đồ ăn đi vào, Ninh Thư trông thấy Tiểu Hôi Cầu đang ghé vào trên bàn sách nằm ngủ, không biết phải hay không Ninh Thư ảo giác, Tiểu Hôi Cầu mập hơn rồi, thân thể so phía trước còn tròn hơn trước kia.
Lý Ôn híp mắt quan sát Ninh Thư, hỏi: “Như thế nào đột nhiên đến tìm trẫm.”
“Hoàng huynh, thần muội đem thứ tốt đến cho huynh.” Ninh Thư vừa nói vừa chìa hộp đồ ăn trong tay ra.
Lý Ôn nhìn thoáng qua hộp đồ ăn, biểu tình nhàn nhạt, quá nhiều người hướng thư phòng của hắn tặng đồ, Lý Ôn thật không có tâm tư gì.
Nghe thấy giọng nói của Ninh Thư, Tiểu Hôi Cầu mở to mắt, đôi mắt cùng đậu đen giống nhau quan sát, cái mũi ướt sũng khẽ động, duỗi thân thể dùng móng vuốt bào hộp đồ ăn.
Tên tiểu tử này, cái mũi thính như vậy.
“Hoàng huynh, huynh trông thấy vật này nhất định sẽ thật cao hứng đấy.” Ninh Thư thấy Lý Ôn biểu tình nhạt nhẽo, cảm giác trong lòng lại càng không tốt, tên này nha sẽ không thật sự muốn đem nàng đi hòa thân chứ.
Tiểu Hôi Cầu ‘chi chi’ mà kêu, Ninh Thư mở ra hộp đồ ăn, lấy ra khoai nướng, nhất thời trong không khí liền ngửi được một cỗ mùi thơm ngọt ngấy, lại rất thơm ngon.
Trong hộp chứa khoai lang nướng, nhìn bề ngoài thật sự không đẹp lắm, Lý Ôn híp mắt nhìn đồ vật trong hộp, tựa hồ nghĩ tới điều gì, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Ninh Thư.
------------------------------------------------------------------------
[GÓC HÀI HƯỚC]: Khi bà Thư bả tặng sách cho người khác:
Ninh Thư: “Tôi đi rồi, anh dưỡng bệnh cho tốt, không có việc gì thì đọc sách nhiều một chút, tôi có mang cho anh mấy quyển sách.” Ninh Thư từ trong túi lấy ra ba quyển sách.
Trình Phi: “ >, >, >, đây là cho anh sao?”
Ninh Thư gật đầu.