Ninh Thư cũng không định khách khí với người của Tịch Mộ Thành.
Kẻ dưới trướng Tịch Mộ Thành trở nên như vậy cũng vì hắn cố tình dung túng cho bọn họ.
Công ty này phá sản đối với Tịch Mộ Thành mà nói mới là chuyện tốt.
Ninh Thư không nói không rằng một mạch lấy điện thoại di động ra toan báo cảnh sát, đúng là lòng tham không đáy, rắn lại muốn nuốt voi mà.
Thư ký Lý thấy Ninh Thư định báo cảnh sát thì vội vàng nói: "Tổng giám đốc, tôi không cần tiền thưởng nữa, trả tôi tiền lương là được rồi."
Nếu thật sự bị cảnh sát áp giải từ công ty ra thì sự nghiệp của hắn cũng đi đời nhà ma, sau này còn công ty nào dám nhận hắn nữa.
Ninh Thư nhìn tay thư ký này, thấy hắn ở công ty bị mang tiếng xấu khá nhiều, hơn nữa lại còn quấy rối tình dục không ít nhân viên nữ.
Tịch Mộ Thành có tướng mạo xuất sắc cộng thêm địa vị của hắn ở công ty nên có sức hút rất lớn với các nhân viên nữ trong công ty, họ luôn tìm trăm phương nghìn kế mong được tiếp cận Tịch Mộ Thành.
Người thân cận nhất với Tịch Mộ Thành dĩ nhiên chính là thư ký Lý, không ít nhân viên nữ lấy lòng thư ký Lý hòng có cơ hội sánh vai bên cạnh Tịch Mộ Thành.
Thư ký Lý nhờ đó mà lừa gạt giở trò bỉ ổi với rất nhiều nhân viên nữ, không chỉ lừa tiền mà còn lừa tình.
Những nhân viên nữ không còn cách nào khác chỉ có thể nhẫn nhịn hắn.
"Tổng giám đốc, cô làm như vậy là không có tình nghĩa, buôn bán không thành thì vẫn còn có tình người, cô báo cảnh sát thì cũng không có lợi cho công ty, làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của công ty." Thư ký Lý nói.
Ninh Thư bật cười một tiếng, loại người như hắn thì ở đâu cũng có thể gieo họa được. Ninh Thư nhấn nút báo cảnh sát, lần này nhất định phải giết gà dọa khỉ.
Nền nếp của công ty chính là bị hạng người như hắn làm cho nát bét.
Thư ký Lý thấy Ninh Thư báo cảnh sát thật thì mặt cắt không còn một giọt máu, ngã phịch xuống đất, hồi lâu cũng không đứng dậy nổi.
Sau đó thư ký Lý bị cảnh sát giải đi, chẳng bao lâu nữa tòa án sẽ mở phiên toà xét xử thư ký Lý.
Tiếp đó Ninh Thư sai thư ký của mình thông báo sự việc của thư ký Lý cho mọi người trong công ty, chỉ nói là thư ký Lý nhận hối lộ, không hề nói tới chuyện hắn quấy rối tình dục nhân viên nữ.
Ninh Thư chỉ cần thấy trong những dự án hợp tác mà Tịch Mộ Thành đảm nhiệm có tồn tại điểm đáng ngờ liền hủy bỏ dự án đó ngay lập tức, nhân lúc hắn không có ở công ty dự án nào có thể hủy thì đều hủy sạch sẽ.
Nói chung chính là muốn tước đi mọi quyền lực trong tay Tịch Mộ Thành.
Không cần biết trong lòng ông cụ có toan tính gì, cô nhất định phải giữ vững nhà họ Thời, Tịch Mộ Thành nhất định phải mất hết tất cả, cô khiến hắn phải xì ra khói.
Săp xếp mọi chuyện xong xuôi, Ninh Thư đến bệnh viện thăm Thời Tư Nam. Thời Tư Nam đã tỉnh lại nhưng vì não bị chấn động nên bây giờ vẫn còn choáng váng đầu óc, lại còn buồn nôn.
Sắc mặt Thời Tư Nam tái nhợt, mắt lúc nào cũng rưng rưng như chực khóc, nhìn vô cùng đáng thương.
Thời Tư Nam nhìn thấy Ninh Thư thì hơi thất vọng, con ngươi quét một lượt quanh phòng bệnh mà không nhìn thấy người mình muốn gặp, Thời Tư Nam lại nhắm mắt vào.
Ninh Thư ngồi bên giường, hỏi: "Còn đau không?"
Thời Tư Nam không muốn nói chuyện, bằng không khẽ động vào băng gạc mũi sẽ cực kì đau nhức.
Mũi của Thời Tư Nam bị sưng phồng lên, che khuất cả tầm nhìn xuống bên dưới.
Bởi vì não bộ bị chấn động dẫn đến triệu chứng buồn nôn liên tục nên Thời Tư Nam ngay cả cơm cũng không thể ăn.
Mà Thời Tư Nam lại rất đói bụng, nhìn Ninh Thư khổ sở nói: "Con đói."
Bụng Thời Tư Nam trống rỗng vì lúc tỉnh lại đều nôn sạch sẽ rồi.
Thời Tư Nam bây giờ chỉ có thể ăn một chút thức ăn lỏng, Ninh Thư mua một ít cháo loãng trong nhà ăn bệnh viện nhưng loại cháo này vô cùng nhạt nhẽo, chính là cơm thừa của bữa trưa lại cho vào nồi nấu thành cháo, uống vào chẳng khác gì uống nước cọ nồi.
Ninh Thư cầm thìa múc cháo đút cho Thời Tư Nam, Thời Tư Nam khó khăn há miệng húp cháo loãng, trong mắt có chút chê bai.
Ninh Thư lại múc một thìa nữa đưa đến bên miệng Thời Tư Nam, Thời Tư Nam quay đầu đi không muốn ăn nữa.
Nếu Thời Tư Nam đã không muốn ăn thì Ninh Thư cùng không đút nữa, cô đặt bát cháo vào hộc tủ ở đầu giường.
Phòng bệnh im ắng, Ninh Thư cùng Thời Tư Nam nhìn nhau không nói gì, đến bây giờ tình mẹ con giữa hai người hoàn toàn không còn nữa rồi.
Ninh Thư không cưng chiều Thời Tư Nam như nguyên chủ nên trong lòng Thời Tư Nam vẫn luôn giận dỗi, uất ức. truyen bjyx
Thực ra trong lòng Thời Tư Nam vẫn đang chờ Ninh Thư nói lời xin lỗi. Một người đối xử tốt với nó gần hai mươi năm, bỗng nhiên lại không tốt với mình nữa nên Thời Tư Nam có phần không chấp nhận nổi.
Một kẻ không tốt với mình nhưng bỗng nhiên lại tỏ ra dịu dàng một chút thì thỏa hiệp ngay, là giai đoạn cuối của hội chứng Stockholm kinh điển.
Ninh Thư đứng dậy toan bỏ đi, cô còn bao nhiêu việc phải làm, không thể lãng phí thời gian với Thời Tư Nam nữa.
"Mẹ..." Ninh Thư còn chưa nói hết lời thì chiếc điện thoại trên bàn cách giường bệnh không xa vang lên tiếng chuông.
Thời Tư Nam nghe thấy có người gọi đến thì vẻ mặt liền tỏ ra kích động.
Đến nỗi ngồi bật dậy khỏi giường.
Thế nhưng rất nhanh lại nằm xuống bởi cảm thấy váng đầu buồn nôn, vết thương ở mũi đau điếng.
Thời Tư Nam cảm nhận được có một chất lỏng ấm áp, ướt dính chảy ra từ lỗ mũi.
Điện thoại di động trên bàn vẫn đang rung ầm ầm.
Thời Tư Nam nhìn về phía Ninh Thư: "Mẹ."
Thời Tư Nam nhìn điện thoại di động đầy nôn nóng, lại tha thiết ngước sang phía Ninh Thư, đôi mắt linh hoạt chuyển động.
Thế nhưng môi Thời Tư Nam trắng bệch như tờ giấy, nhìn là biết tình trạng của con bé bây giờ không hề tốt chút nào.
Sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại.
Ninh Thư cầm điện thoại di động trên bàn lên, nhìn thấy màn hình hiển thị, người gọi đến là "cậu".
Ninh Thư thẳng tay cúp điện thoại, nói với Thời Tư Nam: "Tình trạng của con bây giờ không thích hợp nghe điện thoại, cố gắng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho khỏe đi."
"Mẹ." Thời Tư Nam khàn giọng gọi Ninh Thư, bị Ninh Thư ngắt điện thoại, ánh mắt con bé ảm đạm hẳn, băng gạc bị máu chảy ra từ mũi thấm ướt.
Ninh Thư ấn nút báo động ở đầu giường gọi bác sĩ tới.
Thời Tư Nam khăng khăng nhìn Ninh Thư: "Sao mẹ lại ngắt điện thoại của con?"
Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Mẹ đã tịch thu điện thoại di động và thẻ ngân hàng của con rồi, con lấy tiền đâu mua điện thoại mới hả?"
Không cần nói cũng biết chiếc điện thoại di động này là Tịch Mộ Thành mua cho Thời Tư Nam.
Ninh Thư mở danh bạ điện thoại ra xem, trong danh bạ chỉ lưu mỗi số điện thoại của Tịch Mộ Thành, ngoài ra còn có những tin nhắn trêu qua ghẹo lại hết sức ám muội giữa hai người.
Ninh Thư xem mà nổi hết cả da gà, thực sự là tởm lợm không kể đâu cho hết.
Bây giờ Thời Tư Nam chắc hẳn đã biết Tịch Mộ Thành không phải là cậu của mình, cho dù hai người không có quan hệ huyết thống nhưng trên pháp luật thì họ vẫn là người thân.
Nói thế nào thì cũng là loạn luân.
Nhưng mà Thời Tư Nam biết rõ như vậy là không đúng, miệng vẫn luôn mồm một tiếng cậu, hai tiếng cậu lại vẫn rên rỉ, ngâm nga dưới thân "cậu".
Ninh Thư cảm thấy làn sóng xung kích này sắp đập nát tam quan của mình rồi.
Thời Tư Nam kinh hoàng nhìn Ninh Thư, kinh sợ mẹ mình bất chấp nguyện vọng của con gái, không tôn trọng tự do tình cảm của nó, tắt điện thoại di động của nó.
"Mẹ, sao mẹ có thể làm như vậy?" Đầu Thời Tư Nam đau như búa bổ, sao mẹ của mình có thể biến thành người như vậy?
Không bao lâu liền có bác sĩ tới, đè Thời Tư Nam xuống, xử lý vết thương cho nó.
Ninh Thư bỏ chiếc điện thoại xuống bàn, xoay người rời đi.
Từ giờ cô sẽ không thèm tới bệnh viện nữa.
Thời Tư Nam có làm sao cũng không liên quan tới cô.
Trong lòng Thời Tư Nam mọi người trong nhà họ Thời không ai bằng Tịch Mộ Thành.
Đàn bà đôi khi có thể vì đàn ông mà gạt bỏ sự tồn tại của cha mẹ mình.
Cả đời đàn bà chỉ biết đến đàn ông, đàn ông, nói nhiều nhất là về đàn ông, nghĩ nhiều nhất cũng về đàn ông mà hận cũng là đàn ông.
Đàn ông, đàn ông, đều là vì đàn ông...