Cá Muối Cứu Thế

Chương 9: Ông chú bảo vệ




Giới là thần linh có cách thức ra đời khá đặc biệt.
Ngài giàu cảm xúc hơn những thần linh lạnh nhạt vô tình khác, cũng không được những thần linh Thần điện Bóng Tối hoan nghênh.
Ngài nhận được sự yêu thích của thần tối cao, thiên phú đi kèm lúc ra đời lại khiến chư thần… sợ hãi.
Những thần linh khác cũng không dám nói gì ngài.
Nhưng bọn họ sẽ không thân thiết với ngài, buổi tụ họp giữa các thần linh chưa bao giờ mời Giới.
Thần linh có nhân duyên kém nhất bên Thần điện Bóng Tối chính là Giới.
Thường ngày Giới chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà thần tối cao sắp xếp và tu luyện.
Bây giờ, ngài lại có thêm một việc đó là thỉnh thoảng ngó xem tín đồ bại não duy nhất của mình đang làm gì.

Vân Thiển không biết bởi vì lời triệu hồi cô thuận miệng niệm ra, mà bị một vị thần ngố tàu để ý đến mọi hành động cử chỉ.
Cô đang nghĩ sau khi dẫn Tống Hành Chỉ đến gặp Đặng Chung, cô sẽ trải nghiệm cuộc sống học đường sung sướng thế nào.
Nếm trải sự giày vò hai ngày qua, rốt cuộc Vân Thiển đã hiểu rõ ý nghĩa thật sự của “Trò chơi” Chúa cứu thế.
Cứu thế giới không quan trọng, vọc nước(*) trong lúc những người chơi khác cứu thế mới là chuyện cô nên làm.
(*) Vọc nước: chỉ hành vi lười biếng không nỗ lực tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào
Đáng tiếc luôn có người không muốn cô vọc nước.
Vân Thiển thông báo đội ngũ hợp tác tập hợp bằng đồng hồ cứu thế.
Tiểu đội và tiểu đội có thể hợp tác, chỉ số đóng góp sẽ không cộng hưởng.
Tác dụng của hợp tác tiểu đội là kênh đoàn đội tăng thêm một kênh tiểu đội, quan sát được chỉ số trạng thái của tất cả người chơi.
Lướt mặt đồng hồ, bọn họ có thể nhìn thấy tên họ của người chơi khác nhau, thanh máu và chỉ số tinh thần.
Thanh máu của mọi người cũng thiếu hụt hoặc nhiều hoặc ít, không phải trạng thái đầy máu.
Theo lời Văn Tư Thành, một vài thế giới tận thế đặc biệt có cách hồi máu và ổn định chỉ số tinh thần, nhưng thế giới hiện giờ bọn họ ở không có.
Sau khi tập hợp, Vân Thiển bày ra bộ mặt mẹ già trao Tống Hành Chỉ vào tay Đặng Chung… À không, Vương Tư Tuệ bên cạnh Đặng Chung, trịnh trọng bảo cô chăm sóc nhóc mít ướt.
Kế tiếp, cô và Văn Tư Thành chuẩn bị rời đi.
Chân vừa mới bước một bước, vạt áo Vân Thiển đã bị kéo lại.
Dường như Tống Hành Chỉ sợ cô không thấy rõ vẻ mặt của mình, cố ý tới gần, khoé mắt ửng đỏ: “Tôi tưởng em sẽ ở đây cho nên mới đồng ý giúp đỡ.”
Vân Thiển nói lời lẽ hết sức chính đáng: “Không phải cậu muốn đối phó chuyện ma sao? Tôi đã tìm cho cậu sự giúp đỡ của năm người chuyện nghiệp. truyện đam mỹ
Người làm chuyện này không quan trọng số lượng, tình trạng thân thể tôi không tốt, gia nhập chỉ làm vướng chân.”
Tống Hành Chỉ không đồng ý, cậu bảo lúc cô đánh nữ nhền nhện rất dũng mãnh, khiến người khác có cảm giác an tâm.
Vân Thiển nghe thấy bèn không vui.
Cô đây rõ ràng là một cô gái yếu đuối, sao lại vì đánh chuyện ma mà khiến người ta có cảm giác an toàn vậy?
Đám người chơi Đặng Chung, Vương Tư Tuệ im lặng nhìn Vân Thiển và Tống Hành Chỉ tranh cãi.
Văn Tư Thành nâng hộp giữ nhiệt mà anh thó được, đưa vài chiếc đùi gà ngon lành ra hỏi: “Ăn không? Trước đại chiến phải bồi bổ, coi như xem đoạn cắt cảnh(*).”
(*) Đoạn cắt cảnh: là đoạn phim trong game mà người chơi không có quyền điều khiển, thường dùng để nâng cao cốt truyện, trình bày sự phát triển của nhân vật và cung cấp thông tin cơ bản, bầu không khí, đối thoại, manh mối.
Mỗi người Vương Tư Tuệ, Đặng Lan Lan, Thiên Hành Kiện và Lý Duy được nhận đùi gà to gần bằng cái đĩa, chỉ có Đặng Chung lấy được đùi gà to cỡ bàn tay.
Đặng Chung: “…”
Anh ta vừa định nói muốn cái đùi lớn hơn, Tống Hành Chỉ bỗng cao giọng, ấm ức nói: “Tôi chỉ cho em và anh Văn làm sao rời khỏi trường, cho hai người đèn pin và bản đồ, còn giúp hai người dụ chú bảo vệ… Tôi tưởng chúng ta là bạn! Chỉ có em và anh Văn bằng lòng nói chuyện với tôi, đối xử tốt với tôi, nhưng bây giờ hai người lại muốn giao tôi cho người xa lạ!”
Tiếng nức nở rấm rức.
Đùi gà trong tay Văn Tư Thành đột nhiên mất ngon.
Có lúc Vân Thiển vô cùng hận vì sao đạo đức và sự đồng cảm của cô không bị chó ăn hết đi, còn lại chút tàn dư thỉnh thoảng chạy ra lên án hành vi của cô.
Cuối cùng Tống Hành Chỉ tươi cười xán lạn.
Vân Thiển và Văn Tư Thành đơ mặt gia nhập tiểu đội “Tiêu diệt chuyện ma, cứu giúp thế giới, thiên hạ thái bình.”
Trang web Tống Hành Chỉ đọc thông tin chuyện ma là một chuyên mục bên trong diễn đàn trường, tên là【Chuyện ma】.
Bản thân 【Chuyện ma】là một chuyện ma, chỉ có thể nhìn thấy vào ban đêm.
Tống Hành Chỉ từng đọc vài bài đăng trong đó, từ tựa đề mà cậu đọc lướt qua, hẳn đa số chuyện ma trong trường đều được ghi chép trên đó.
Lời nói của cậu xoá bỏ dự định hành động buổi sáng để thoát khỏi sự quấy rối của chuyện ma.
Ban đêm mới vào được trang web, vậy bọn họ chỉ có thể hành động ban đêm.
Máy tính của Tống Hành Chỉ rơi trong phòng y tế.
Hôm qua, cậu muốn đến phòng y tế lấy lại máy tính.
Xuyên qua khe cửa chưa đóng kín, cậu phát hiện Nữ nhền nhện chưa chết.
Vân Thiển: “Tôi nhớ lúc đó cô ta tắt thở rồi.”
Tống Hành Chỉ gật đầu: “Tôi cũng nhớ vậy.”
Vương Tư Tuệ: “Chuyện ma sẽ hồi sinh?”
Đặng Chung: “Đã là mục trên diễn đàn trường thì chỉ cần có máy tính là vào được.
Tôi từng thấy phòng vi tính, chúng ta lẻn vào mở trang web.”
Tống Hành Chỉ lắc đầu: “Mỗi tháng phòng máy chỉ mở một ngày, bình thường đều khoá, chìa khoá ở chỗ chú bảo vệ.”
Nhất Trung thực nghiệm không cho phép sử dụng bất cứ vật dụng truyền tin nào, máy vi tính cũng là đồ vật được kiểm soát nghiêm ngặt.
Chỉ có ngày trường học mở cửa mỗi tháng, học sinh mới có thể xin sử dụng máy tính, lại còn chưa chắc xin được.
Thiên Hành Kiện giơ cánh tay, để lộ cơ nhị đầu(*) cường tráng: “Bảo vệ dễ xử, chúng ta cướp chìa khoá là xong.”
(*) Hình ảnh Cơ nhị đầu (hay còn gọi là con chuột của bắp tay)
Vân Thiển sầm mặt nói: “Đó cũng là chuyện ma.”
Thiên Hành Kiện lập tức sửa miệng: “Chúng ta có thể trộm chìa khoá.”
Đề nghị này được mọi người tán thành.
Chú bảo vệ đang ở trong phòng bảo vệ.
Đó là căn phòng lập phương nhỏ đặt ở bên đường, bốn mặt đều là cửa sổ bằng kính, tiện cho bảo vệ ở bên trong quan sát.
Trong phòng chỉ có một mình bảo vệ, ông đã ăn xong bữa khuya, cầm ly giữ nhiệt uống nước, khung cảnh hết sức bình thường.
Nếu như bữa khuya kia không phải là ngón tay người đang nhỏ máu.
“Ba người nói đây là chuyện ma tốt?”
Nhóm người Đặng Chung bật ra câu nói chất vấn tư tưởng ba người Vân Thiển, Tống Hành Chỉ và Văn Tư Thành.
Bọn họ cũng không trả lời được, ba người đều nghi hoặc, đúng là lúc trước chú bảo vệ chưa từng hại bọn họ.
Tống Hành Chỉ muốn chạy khỏi trường, lúc bị chú bảo vệ bắt được, ông chẳng làm gì cả, còn đưa cậu về phòng ngủ an toàn.
Chú bảo vệ ăn uống xong, cầm đèn pin bắt đầu tuần tra, đôi chân không hề có dáng vẻ trong suốt giống lần trước ba người Vân Thiển thấy.
Nếu không phải đám người Vân Thiển khẳng định chắc nịch chú bảo vệ là chuyện ma, bọn Đặng Chung sẽ chỉ cảm thấy bảo vệ này là người người thường.
Tống Hành Chỉ từng thấy chìa khoá phòng máy vài lần, đó là một cái đĩa chìa khoá, thường treo trên tường bên trái cửa ra vào phòng nghỉ.
Người ra tay trộm chìa khoá là Thiên Hành Kiện, Đặng Chung và Đặng Lan Lan.
Thiên Hành Kiện và Đặng Chung phụ trách hấp dẫn sự chú ý của bảo vệ, Đặng Lan Lan nhân cơ hội vào phòng bảo vệ lấy trộm đĩa chìa khoá.
Mặt khác, Vương Tư Tuệ và Lý Duy tiến hành trông chừng, đề phòng bất trắc.
Ba người còn lại là quần chúng yếu-bệnh-tàn, ăn dưa xem diễn là được.
Thiên Hành Kiện và Đặng Chung xuất hiện trên đường tuần tra của chú bảo vệ, hấp dẫn sự chú ý.
Đợi bọn họ dẫn người đi xa, Đặng Lan Lan tiếp cận phòng nghỉ.
Lúc định đi vào, cô ta bỗng phát hiện cửa bị khoá.
Tiếng cô ta mở cửa nhưng chưa thành công bị Vương Tư Tuệ và Lý Duy nghe thấy.
Trong khi hai người cuống quít, Đặng Lan Lan lấy một cục gạch và băng keo trong suốt trong balo ra.
“Ở… Ở đâu ra vậy?”
Đặng Lan Lan bảo hai người dán băng keo đầy cửa sổ, sau đó cầm cục gạch đập mạnh.
Kính vỡ nhưng không phát ra âm thanh quá lớn, cũng không rơi xuống đất.
Cô ta đáp: “Băng keo là dụng cụ trên lớp tiết mỹ thuật, cục gạch thì ở cửa nhà ăn.”
Đặng Lan Lan trèo vào phòng bảo vệ.
Đĩa chìa khoá treo trên tường, động tác của cô ta rất nhanh, gỡ đĩa chìa khoá bỏ vào balo.
Trước khi sắp đi, cô ta nhìn thấy khay ngón tay chảy máu đầm đìa trên bàn.
Khựng lại chốc lát, Đặng Lan Lan bốc một nắm, trèo khỏi phòng bảo vệ.
“Lấy được chìa khoá rồi.”
Vương Tư Tuệ và Lý Duy quay đầu.
Trong nháy mắt, cả hai mất đi khả năng khống chế biểu cảm.
Bọn họ nhìn thấy Đặng Lan Lan đang cầm ngón tay người mà chú bảo vệ ăn khi nãy nhai ngon lành!
***
Tác giả có lời muốn nói:
Yếu: Văn Tư Thành
Bệnh: Tống Hành Chỉ
Tàn: Vân Thiển.
Ba vị quần chúng cá muối ăn dưa.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.