Triệu
Khiêm vừa chết, kinh thành đại loạn.
Tảng
sáng ngày hôm sau, Tiêu Huyên dẫn đầu đại quân ép tởi cổng thành. Đang định hạ
lệnh phá cổng thì cổng thành khẽ rung rung, bất ngờ mở ra. Lão thái giám đầu
đầy tóc bạc kia chính là đại tổng quản cấm cung, người luôn ở bên cạnh hoàng
thượng, người chăm sóc Yến vương khi còn bé, Lý Thuận Xương.
Gương
mặt già nua của Lý công công đầy nước mắt, run run quỳ xuống trước ngựa của
Tiêu huyên, dẫn theo đủ loại quan lại, nội thị phía sau, cung nghênh Yến vương
nhập kinh tận trung.
Tôi vẫn
bị Lục gia giam lỏng trong doanh trại ngoài thành, không người thăm hỏi, lại
càng không nhận được một chút tin tức nào từ bên ngoài. Đồng Nhi là người Tiêu
Huyên phái đến bên cạnh tôi, bọn chúng cũng lạnh nhạt với cô ấy, không hề nể
mặt. Hải Đường và mọi người nhiều lần muốn gặp tôi đều bị chặn lại. Sau đó, do điều
động quan viên, bọn họ phải theo đội quân y rời đi.
Tôi
điềm tĩnh chờ trong một khu nhà nho nhỏ. Tiết trời mỗi ngày một lạnh, đến ngày
thứ năm sau khi Tiêu Huyên vào kinh, tuyết bắt đầu rơi.
Trong
tiểu viện vắng vẻ và áp lực, tuyết rơi thành từng lớp, qua một đêm, khung cảnh
thay áo mới. Tôi đứng trong sân, nhớ lại ngày nghịch tuyết trong sân Tạ gia hai
năm trước.
Khi đó
tôi còn thật vô ưu vô lo, tưởng rằng không lâu nữa tôi có thể trở về thế giới
của mình. Nơi đó có bố mẹ, có bạn bè, còn có một người đàn ông tôi thầm mến.
Hiện giờ, tôi đứng ở đây, cô đơn, không ai bên cạnh, người tưởng rằng vĩnh viễn
sẽ là chị em đã nằm lại trong đất lạnh; người đàn ông tưởng rằng vĩnh viễn sẽ
thuộc về mình thật ra chỉ có thể cho tôi những thứ hữu hạn. Thế giới này thay
đổi quá nhanh, tôi có chút thích ứng không kịp.
Đồng
Nhi đi nhận cơm trở về, vẻ mặt dài ra bực bội.
“Thế
này thật quá đáng! Có loại người đáng giận thế sao?” Cô ấy oán hận.
“Sao
vậy?”
“Tiểu
thư xem cơm nước này đi! Việt thị vệ vừa đi, bọn họ càng ngày càng quá đáng! Ta
thấy, chúng ta chưa bị Lục gia hại chết đã bị người của vương gia để cho đói
chết rồi!”
Hai món
chay, mấy miếng bã đậu, một chén canh suông đã lạnh.
“Trời
lạnh, không cho thanh minh đã giam lại, còn cho chúng ta ăn thứ này! Vì sao
vương gia có thể phái loại người như vậy đến đây?”
“Quên
đi.” Tôi cười nhận lấy khay cơm: “Trước đây khi còn chiến trận, các binh lính
có khi còn không được ăn những món thế này đâu.”
“Nhưng
mà…”
“Tôi
cũng không muốn như vậy. Chỉ là, đang ở dưới mái hiên nhà người, sao có thể
không cúi đầu? Hiện giờ chúng ta là đồng bọn của gian tế, không nhốt vào đại
lao đã là không tệ rồi.”
Đồng
Nhi tức đến mức đỏ bừng mặt: “Vương gia cũng thật là, nói giam là giam, nhiều
ngày như vậy rồi cũng không hỏi thăm lấy một lời. Cho dù thẩm vấn phạm nhân
cũng phải thăng đường chứ?”
Đôi đũa
gắp món rau của tôi dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Đàn ông, luôn có những
việc quan trọng hơn cần làm.”
Nhanh
chân phái người đến bảo vệ tôi, đồng nghĩa với việc khiến cho quan hệ với nhà
họ Lục thêm căng thẳng, nếu còn vội vã rửa sạch oan khuất cho tôi sẽ chỉ khiến
cho quan hệ đôi bên họa vô đơn chí. Cách tốt nhất là bỏ quên việc này một thời
gian, đợi mọi thứ hạ nhiệt, dư luận lắng lại, việc lớn hóa việc nhỏ, việc nhỏ
hóa không có.
“Có tin
tức của Lục tiểu thư không?”
Đồng
Nhi nói: “Ta nghe một binh sĩ trông coi chúng ta nói, mạng của Lục Dĩnh Chi
được cứu rồi, chỉ là để lại di chứng, mấy ngày nay vẫn ốm yếu nằm trên giường.”
Bên
ngoài đột nhiên vang lên tiếng hỗn loạn, có người đang lớn tiếng quát mắng, sau
đó cửa bị một cước đá bật ra.
Chúng
tôi chạy ra, thấy Trịnh Văn Hạo sắc mặt tái nhợt, lảo đảo đi vào.
Tôi đợi
cậu ta đã sáu ngày, nghe nói cậu ta bị thương rất nặng, cũng có thể nhìn ra
được cậu ta có thể tới đây đã là không dễ dàng.
Cậu ta
đi tới từng bước một: “Vân Hương… ở đâu?”
Tôi thở
dài một hơi, cùng Đồng Nhi đỡ cậu ta vào phòng.
Tuy đã
dùng biện pháp chống phân hủy, nhưng mùi trong phòng cũng không dễ chịu. Hai
mắt Trịnh Văn Hạo đỏ sậm, thân thể run run, quỳ gối trước giường, muốn nói gì
đó, nhưng cuối cùng chỉ vùi đầu vào tay khóc lên.
Tôi
nói: “Tôi hy vọng cậu có thể đưa con bé đi chôn cất. Còn nữa, mẹ của con bé…”
“Mẹ
nàng…” Trịnh Văn Hạo ngẩng đầu lên nói: “Mẹ nàng, đã qua đời hơn nửa năm trước…
Nghe nói bị bệnh lao…”
Đã qua
đời?
Tôi suy
sụp ngồi xuống bên cạnh, một lát sau mới lên tiếng: “Cũng tốt… Hai mẹ con Vân
Hương cuối cùng cũng có thể đoàn tụ dưới suối vàng rồi.”
Trịnh Văn
Hạo lau nước mắt, đứng lên: “Ta muốn đưa nàng đi. Mẫn cô nương, cô cũng cùng ta
ra ngoài đi.”
Tôi lắc
đầu: “Quên đi. Tôi vẫn nên nghe vương gia sắp xếp thì hơn.”
Trịnh
Văn Hạo vừa nghe tôi nói vậy lại nổi giận: “Tỷ phu cũng bị lão già họ Lục ép buộc!
Lão ỷ vào tay cầm binh quyền, lại lập công lớn, ý đồ thao túng tỷ phu. Lão nằm
mơ!”
“Lập
công? Rốt cuộc hiện giờ bên ngoài đang thế nào?”
Trịnh
Văn Hạo nói: “Tỷ phu tiến cung gặp được hoàng thượng lần cuối cùng, hoàng
thượng trao lại ngôi vị cho tỷ phu trước mặt chúng thần. Mẫn cô nương, hiện giờ
tỷ phu đang chuẩn bị đại tang và việc đăng cơ, bận đến sứt đầu mẻ trán, lão tặc
họ Lục lại nhanh chân thừa thời cơ tranh giành quyền lợi, củng cố thế lực. Tỷ
phu nhìn thấy rõ ràng nhưng nhất thời không cách nào khống chế.”
Tôi sâu
kín nói: “Anh ấy sẽ đăng cơ làm hoàng đế sao.”
Dù đã
biết việc này chỉ là chuyện sớm muộn, cũng thường xuyên lén đọng chuyện này ở
khóe môi. Thế nhưng cho đến khi người vốn thân cận bên mình xoay người biến
thành ngôi cửu ngũ chí tôn, đứng trên vạn người mới nhận ra thì ra khoảng cách
có thể kéo xa đến vậy chỉ trong một buổi chiều tà.
Trịnh
Văn Hạo ngay thẳng căm giận nói: “Lục tiểu thư lúc thì nóng sốt lúc lại hụt
hơi, ba ngày hai lần thay đổi, lão già họ Lục thích nhất là diễn trò, trước mặt
mọi người rơi nước mắt nước mũi nói với tỷ phu rằng phu nhân mất sớm, chỉ có
một người con gái, nói bằng lòng dâng ra tất cả, chỉ xin tỷ phu chăm sóc Lục
Dĩnh Chi. Tỷ phu không tiện không nể mặt, muốn từ chối cũng không xong.”
Đồng
Nhi ho khan một tiếng, Trịnh Văn Hạo ngậm miệng lại.
Tôi
không nhịn được cười lạnh: “Lão già họ Lục đúng là biết cách bốc phét, đâu có
thấy lão thật sự giao tất cả ra!”
Trịnh
Văn Hạo tức giận nói: “Đương nhiên lão chỉ nói suông vậy thôi! Không có binh
quyền, cha con họ Lục chẳng là gì cả, lấy gì để áp chế tỷ phu?”
Binh
quyền.
Tôi
không nói gì nữa.
Trăm
vạn hùng binh Đông quân, cho dù chỉ có một phần ba trung thành với Lục gia cũng
có thể khiến giang sơn nghiêng ngả lần thứ hai. Bắc Liêu khoanh tay đứng nhìn
là vì chắc chắn rằng Tiêu Huyên sẽ không thất bại chứ không phải vì nể mặt tôi
đã cứu thái hậu của bọn họ. Nếu bên này cá chết lưới rách, tôi cá một lượng bạc
là bọn họ nhất định sẽ xua binh xâm chiếm phía Nam.
Trịnh
Văn Hạo ôm lấy Vân Hương, bước ra ngoài. Không biết Việt Phong đã trở về từ bao
giờ, thấy Trịnh Văn Hạo như vậy, suy nghĩ trong thoáng chốc rồi phất tay để
binh sĩ lui, cho cậu ta rời đi.
Tôi
nhìn bóng lưng đi xa của cậu ta, trong lòng thầm nói lời từ biệt với Vân Hương.
Việt
Phong hộ tống chúng tôi về phòng. Trong phòng không có bếp sưởi, chỉ có một
ngọn đèn dầu, cơm nước còn bày trên bàn chưa kịp dọn.
Tôi
phất tay một cái: “Không có nước trà, cũng không có gì để chiêu đãi anh rồi.”
Kết quả
là Việt Phong nghiêm mặt, xoay người ra ngoài.
Không
đến mức như vậy chứ, chẳng phải chỉ là một chén trà thôi sao!
“Chuyện
gì thế này?” Ở bên ngoài, Việt Phong lớn tiếng mắng người: “Vì sao ngay cả một
bếp lửa cũng không có, cơm nước này là thứ gì?”
“Việt
thị vệ, bọn thuộc hạ không phục. Nữ nhân đó hại chết nhiều huynh đệ nhưng vậy,
chẳng lẽ còn có thể ở đây ăn ngon mặc đẹp hay sao?”
“Hoang
đường!” Việt Phong tức giận: “Tin đồn thất thiệt, hồ ngôn loạn ngữ!”
“Nhưng
bên ngoài đều nói vậy…”
“Các
ngươi là binh lính của vương gia, người khác truyền tai nhau thế nào các ngươi
tin như vậy?”
“Nhưng
nếu cô ta không có gì đáng nghi, tại sao vương gia lại giam giữ cô ta?”
Tôi
nghe một lúc lâu, không nhịn được mà đi ra ngoài hỏi: “Bên ngoài nói gì về
tôi?”
Lúc này
những binh sĩ kia lại ngậm miệng không nói gì.
Tôi
hỏi: “Vậy, có phải tất cả tướng sĩ đều cho rằng tôi là gian tế, hô hào muốn
trừng trị tôi không?”
Việt
Phong rất xấu hổ, châm chước từ ngũ rồi nói: “Bên ngoài quả thật có nhiều lời…
đồn đại bất lợi với cô nương. Xin cô nương đừng lo lắng, chỉ là đồn đại, lâu
dần sẽ tự nhiên biến mất.”
Tôi
không nhịn được cười khổ. Nếu chỉ là lời đồn vô ý thì dễ tiêu tan, nhưng cố ý
lan truyền hãm hại thì không dễ trấn áp như vậy đâu.
Việt
Phong tái mặt nói: “Chỉ đơn giản là bịa đặt sinh sự thôi, cô nương đừng để
trong lòng. Dọc đường cô nương cứu sống bao nhiêu người, mọi người đều nhìn
thấy tận mắt.”
Phía
dưới có mấy binh sĩ dường như từng nhận ân huệ của tôi, vội vàng gật đầu.
Tôi chỉ
là một cô gái nhỏ, có cần thiết phải cố tình chế tạo tin đồn hãm hại tôi như
vậy không?
Việt
Phong tự mình dẫn người đưa bếp sưởi và cơm nước nóng hổi đến, giải quyết vấn
đề cấp bách của chúng tôi. Tuy rằng đã có bếp sưởi, nhưng tôi vẫn ngủ không
yên, gặp vô số mộng mị, khi tỉnh dậy lại không nhớ nổi bất cứ thứ gì.
Đang ở
trong chăn ấm không nỡ ra ngoài, tôi bỗng nghe được tiếng pháo vang lên xa xa
từ trong thành.
“Là
pháo mừng.” Khi đưa điểm tâm tới Việt Phong đã nói với tôi: “Hôm nay là ngày
thứ bảy sau khi cử hành tiên đế tấn thiên. Bảy ngày sau là lễ tế trời, tiếp đó
là đưa tiên đế nhập hoàng lăng.”
“Rồi
sau đó chính là tân đế đăng cơ phải không?” Tôi hỏi.
“Vâng.”
Tôi tựa
vào cửa, thở ra một hơi thật dài.
Người kia,
sẽ đăng cơ thành tân đế.
Tôi đột
nhiên cảm thấy Yến vương mà người ta nhắc đến này thật xa lạ, hoàn toàn không
phải là người mà tôi đã biết. Tiêu Huyên tốt đẹp nhất, nguyên sơ nhất trong
lòng tôi, nhị ca của tôi, phóng khoáng, thẳng thắn, lạc quan, tự tại.
Thế
nhưng, con người của hiện tại, một người vinh quang, sáng chói, chí tôn, một
người đang tốt đẹp đã vì âm mưu, đấu tranh, hy sinh mà hoàn toàn thay đổi. Rõ
ràng là anh đã bước ra khỏi vòng tròn nhỏ bé của chúng tôi, đi về một hướng
phức tạp hơn, một thế giới rộng lớn hơn. Còn tôi, vẫn luẩn quẩn tại đây, sợ
hãi, nao núng trước thế giới vốn đơn giản và thuần khiết này.
Tôi tự
hỏi bản thân, tôi thật sự có đủ dũng khí sao? Tôi thật sự có năng lực, có quyết
tâm và nghị lực để đứng bên cạnh anh, đối mặt với một người lại một người phụ
nữ, đối mặt với những đợt sóng ngầm mãnh liệt trên triều đình, đối mặt với cả
thiên hạ cần trấn an, thống trị hay sao?
Tôi tự
co mình lại, tôi biết, ngoại trừ chính tôi, không ai có thể cho tôi câu trả
lời.
Khi
tình yêu còn nồng nàn mãnh liệt, bất cứ chuyện gì nhìn bề ngoài đều có vẻ thật
đơn giản, thế nhưng, chỉ cần một ngày thoáng tỉnh táo suy nghĩ lại, mọi trắc
trở và mâu thuẫn trong đó sẽ trồi lên khỏi mặt nước. Tôi không chỉ sợ người đàn
ông của chính mình sẽ bị cướp đi, tôi còn sợ cuộc sống xoay chuyển đến mức tôi
khó có thể chống đỡ.
Đột
nhiên, trong một buổi sáng tinh mơ lạnh lẽo và hiu quạnh này, tôi đặc biệt nhớ
Tiêu Huyên của ngày trước.
Sáng
sớm ngày hôm sau, tôi bị tiếng vó ngựa và tiếng người ầm ĩ đánh thức. Trời mùa
Đông sáng rất muộn, hiện giờ bên ngoài vẫn chỉ là một khoảng không màu lam âm
u.
Tôi bực
bội đứng dậy, cào cào mái tóc rối bời, giữa mùa đông mà bị đánh thức khỏi ổ
chăn ấm khiến cho bất cứ ai cũng muốn mở miệng chửi thề.
Tôi vội
vã mặc quần áo, túm tóc lên rồi mở cửa phòng. Gần như cùng một lúc, cửa lớn bên
ngoài lại bị người ta một cước đá văng lần thứ hai.
Khách
khứa gần đây vì sao cứ một người lại bạo lực hơn một người như vậy?
Tôi
nhớn nhác chạy ra ngoài, chỉ thấy thị vệ mở đường, Tiêu Huyên bước nhanh tới.
Tôi sẽ
vĩnh viễn ghi nhớ chuyện xảy ra trong buổi sáng ngày hôm đó.
Tiêu
Huyên đã lâu không gặp mặc long bào thêu hoa văn mây khói bằng chỉ vàng trên
nền đen trang nghiêm, thắt lưng ngọc thạch, đầu đội kim quan khảm minh châu,
phong thần tuấn lãng, tỏa ra khí thế vương giả thiên quân.
Anh
nhìn thấy tôi, nét mặt căng thẳng lộ ra nụ cười vui sướng, gương mặt bấy lâu
vẫn âm trầm đầy áp lực mang theo vẻ thoải mái và vội vã. Anh gần như khẩn cấp khoác
chiếc áo choàng màu đỏ rực rỡ thêu hoa văn kim phượng tường vân lên vai tôi,
sau đó kéo tôi vào vòng tay anh.
Tay anh
run run, không kiềm chế được sự hưng phấn.
Cùng
lúc đó, những binh lính đi theo anh đều quỳ xuống, đông nghìn nghịt. Đám người
bộc phát ra tiếng hô to:
“Ngô
hoàng vạn tuế… Nương nương thiên tuế…”
Tôi
hoảng sợ mở to mắt. Tiêu Huyên ôm tôi, vui sướng nở nụ cười.
Tôi
được đón vào kinh, đưa tới Tạ phủ, gặp được cha mẹ, anh trai và chị dâu đã hai
năm không gặp. Nhất thời thật nhiều điều cảm thán.
Những
ngày tôi theo Tiêu Huyên tự do vui vẻ ở thành Tây Dao, bọn họ lại bị giữ trong
kinh thành, bị Triệu đảng chèn ép, giám thị, trải qua cuộc sống nơm nớp sợ hãi.
Mái tóc vốn hoa râm của Tạ thái phó nay đã trắng như tuyết, Tạ phu nhân cũng
già nua, tiều tụy đi nhiều. Trên mặt đại ca có nhiều bể dâu hơn, chị dâu cũng
trở nên chín chắn, điềm tĩnh. Tạ Linh Quyên thì ra đã trổ mã thành một thiếu nữ
thướt tha, hai cậu em trai mới sinh cũng đã biết chạy.
Tạ phu
nhân kéo tay tôi, rơi không ít nước mắt. Còn Tạ thái phó lại thật vui vẻ, thấm
thía nói với tôi: “Đứa bé con tính tình ngang bướng, trước đây người bên cạnh
có thể nhường nhịn con, nhưng sau này tiến cung rồi, không thể tự do như ở nhà
nữa. Con cần phải thận trọng hơn.”
Tôi
nhất thời toát mồ hô lạnh, vì sao cảm thấy hai năm vừa qua dường như chỉ là một
giấc mơ, bài học trước khi bỏ nhà đi còn chưa kết thúc?
Tạ phu
nhân được gợi nhớ, cũng nói với tôi: “Tỷ tỷ và tỷ phu của con đều đã được đón
ra ngoài, ngày mai con tới phủ thái tử chào hỏi một chút đi.”
Tôi ngờ
nghệch gật đầu.
Nhắc
tới chủ đề này, Tạ phu nhân lại sầu lo hơn vài phần: “Kết quả chúng thần trong
triều thương lượng là tỷ phu con được phong làm U Sơn vương.”
“U Sơn
nơi đó tuy giàu có nhưng lại ở tận Tây Nam xa xôi thì phải.”
Tạ phu
nhân than thở: “Còn có thể thế nào được nữa? Như vậy đã là tốt lắm rồi. Chỉ
đáng thương cho tỷ tỷ con, cũng phải đi theo, sau này không biết còn có thể gặp
lại hay không.”
Tạ thái
phó cũng thở dài theo: “Vì vậy, Tiểu Hoa, con phải giúp Tạ gia chúng ta nở mày
nở mặt. Khó có được vương gia lại thích con như vậy.”
Mặt tôi
đỏ lên.
Ông Tạ
rất đắc ý nói: “Năm đó Tuệ Không đại sư nói con sẽ là mẫu nghi thiên hạ, chúng
ta còn không tin, hiện giờ xem ra đại sư thật sự là cao nhân. Thế sự đúng là
khó lường. Lục gia lập đế có công, một lòng muốn vương gia lập con gái nhà mình
làm hậu. Vương gia cứng rắn phản đối mấy ngày, không chỉ rửa sạch tội danh gian
tế cho con, còn nói với thần tử mấy năm nay con vẫn giúp đỡ người bày mưu tính
kế, cống hiến hơn người, xứng là mẫu nghi thiên hạ. Nói đến đoạn xúc động,
vương gia còn rưng rưng nước mắt, khó có thể kìm nén. Lục gia kia đành phải lùi
về thứ hai.”
Tôi đây
ngay cả cổ cũng đỏ lên theo. Thật sự không thể tượng tượng được hiệu quả của
màn kịch mà Tiêu vương gia diễn trước triều đình.
“Vì
vậy, sau này con là hậu, tiểu thư Lục gia kia chỉ là phi mà thôi!” Ông Tạ đắc ý
dào dạt: “Nhưng con gái à, Lục gia thế lực hùng mạnh, tay nắm binh quyền, không
phải loại người mà những người đọc sách như Tạ gia chúng ta có thể chống lại
được. Tuy rằng tương lai con là hậu, cô ta là phi, nhưng đối với cô ta, con vẫn
phải nhường nhịn ba phần…”
Tạ thái
phó nói liên miên không ngừng nghỉ, thế nhưng không một chữ nào có thể tiếp tục
vào tai tôi nữa. Tất cả những gì tôi nghe được là những tiếng ù ù kỳ quái đang
vang lên trong đầu. Một luồng khí lạnh bò lên theo cột sống, rồi truyền ra khắp
thân thể.
“Cha.”
Cuối cùng đại ca cũng mở miệng: “Tiểu muội mệt rồi.”
Tôi
hoang mang cười cười, chỉ cảm thấy vẫn không cách nào hít thở thông suốt.
Màn đêm
buông xuống, tôi ngủ trong chính khuê phòng của mình.
Hai năm
không trở về, nơi này đã thay đổi rất lớn, có lẽ Tạ gia đã chú ý dọn dẹp một
phen. Loại hoa cỏ mới, cửa sổ sơn mới, đồ dùng bên trong đều đổi thành những
vật dụng đẹp đẽ, quý giá. truyện tiên hiệp hay
Đồng
Nhi vui vẻ: “Tiểu thư, thế này là đúng rồi. Sau này tiểu thư sẽ là nương nương
trong cung, khuê phòng sao có thể đơn giản được! Thế này rất tốt, Lục Dĩnh Chi
tranh tới tranh lui, cuối cùng vẫn phải thua người làm thiếp. Sau này có thể
vênh mặt nhìn cô ta rồi!”
Tôi
cười cô ấy thật ngây thơ đáng yêu.
Dù có
là hoàng hậu thì sao? Không phải ông Tạ vừa mới đặc biệt dặn dò tôi phải người
nhịn hay sao. Tương lai ở trong cung, ai mới là chủ nhân chân chính còn chưa
nói chắc được.
Đêm đó,
ánh trăng thật đẹp. Nửa đêm, tôi có một giấc mộng, trằn trọc tỉnh lại, làm thế
nào cũng không ngủ được nữa, dứt khoát khoác thêm áo ra ngoài ngắm trăng.
Trăng
mười lăm, cao cao lơ lửng trên trời, ánh sáng màu bạc trải khắp mặt đất. Tôi mở
đôi bàn tay ra, đón được một mảnh trăng sáng.
“Bất
kham doanh thủ tặng, hoàn tẩm mộng giai kỳ*. Hai câu này đúng không?.”
*
Hai câu thơ cuối trong bài “Vọng nguyệt hoài viễn” (Ngắm trăng, nhớ người xa)
của Trương Cửu Linh:
Bản
dịch của Anh Nguyên:
Ánh
trăng, sao bốc tặng người!
Đành
vào giấc ngủ hẹn nơi mộng lành…
Tôi
nhìn theo giọng nói quen thuộc, vị trí quen thuộc, bóng người quen thuộc.
Khoảng thời gian hai năm dường như chưa từng tồn tại.
Tiêu
Huyên mặc một bộ trang phục đơn giản màu xanh đậm, tuyết phủ kín mặt đất, dường
như anh không hề cảm thấy lạnh, ngồi xổm trên tường nhếch miệng cười với tôi.
Gương mặt tuấn tú, lãng tử kia khôi phục vẻ phóng khoáng năm đó.
Tôi đáp
lại anh bằng một nụ cười dịu dàng: “Nhị ca.”
Tiêu
Huyên nhảy xuống, đi về phía tôi.
“Chìa
tay ra đây.”
“Cái
gì?”
Anh dứt
khoát bắt lấy tay tôi, nhét vào trong tay tôi một thứ gì đó, là một cái hộp nhỏ
bọc gấm.
Không
phải là nhẫn cầu hôn đấy chứ?
Tôi
cười mở ra nhìn, bên trong là một khối ngọc bích cỡ quả nhãn, phát sáng dìu
dịu, trơn bóng bắt mắt, trong đó có vài tia sáng xanh biếc đang quấn lấy nhau,
hợp thành đồ án hình con chim. Cầm trong tay còn có thể cảm giác được một luồng
hơi ấm ôn hòa.
“Là một
miếng ngọc ấm?”
Tiêu
Huyên cười đeo miếng ngọc lên cổ tôi: “Đông ấm Hạ lạnh, có thể hộ thể dưỡng
khí, lại tránh độc trừ tà, là miếng ngọc tường phượng.”
“Quý
lắm à?” Tôi hỏi.
Tiêu
Huyên vươn tay điểm lên mũi tôi: “Hoàng hậu các triều đại đều mang theo bên
mình, nàng nói xem?”
Tôi lập
tức cảm thấy cần cổ thật nặng.
Tiêu
Huyên cầm tay tôi, đặt lên ngực anh, nói: “Ta thề với nàng, miếng ngọc tường
phượng này cả đời này sẽ chỉ thuộc về một mình nàng.”
Tay tôi
cảm nhận được sự rung động trong ngực anh. Giọng nói anh trầm thấp vững vàng,
từng câu từng chữ đều len lỏi vào tim tôi.
Tiêu
Huyên là người đã nói là làm, coi trọng hứa hẹn, là một người đàn ông có trách
nhiệm. Tôi tin anh.
“Mấy
ngày này của anh cũng không dễ dàng phải không?” Tôi nhìn vành mắt thâm quầng
của anh rồi hỏi.
Tiểu
Huyên cười mệt mỏi: “Ta vội vàng tiến cung lại nhận được tin bệnh tình của
hoàng huynh nguy kịch, hoàng huynh giữ hơi thở cuối cùng chỉ vì chờ ta.”
“Không
ngờ người lại dứt khoát truyền ngôi cho anh.”
“Suy
cho cùng, hoàng huynh vẫn là người hiểu rõ ra nhất.” Vẻ mặt Tiêu Huyên bỗng
chuyển thành xấu hổ: “Nhưng, khi ở một mình, hoàng huynh lại nói ra nguyên nhân
thật sự. Nói là có hứa hẹn với mẹ ta.”
“Eh?”
Tôi kêu to, Tiêu Huyên vội vàng bịt miệng tôi lại.
Tôi đẩy
tay anh ra, hạ giọng nói: “Thật ra anh là con của tiên đế sao?”
“Đừng
nói bậy!” Tiêu Huyên đỏ mặt: “Hoàng huynh mến mộ mẹ ta là thật, nhưng mẹ ta sẽ
không làm loại chuyện như vậy!”
Tôi
cười: “Làm gì mà căng thẳng như vậy. Cho dù có là sự thật cũng đâu có sao. Yêu
nhau mà không thể ở cạnh nhau, có một đứa con cũng coi như bồi thường.”
Sắc mặt
Tiêu Huyên biến thành đen sì, tôi vội vàng đầu hàng: “Được rồi, được rồi, không
nói chuyện này nữa. Đại lễ đăng cơ của anh chuẩn bị đến đâu rồi?”
Lúc này
Tiêu Huyên mới toét miệng cười: “Ngày mai sẽ đo đạc làm y phục cho nàng.”
“Anh
đăng cơ với em may y phục có liên quan gì đến nhau?”
“Nha
đầu ngốc.” Tiêu Huyên lại nhéo má tôi, đây là động tác năm đó anh rất thích
làm: “Phong vương lập hậu, đương nhiên phải đồng thời tiến hành. Trước đây ta
đại nghiệp chưa thành, nàng không muốn bàn chuyện kết hôn với ta, giờ nên cam
tâm tình nguyện gả cho ta rồi chứ?”
Tôi
nhìn chăm chú vào gương mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc của anh, trong đôi mắt
kia tràn ngập ước mơ về một cuộc sống gia đình hạnh phúc, tất cả những lời muốn
nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
“Sao
vậy?” Anh phát hiện ra sự khác thường của tôi: “Có gì không đúng sao?”
“Em…”
Tôi thật sự không biết nên nói thế nào: “Trước kia em không chịu lấy anh là vì
em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với hôn nhân. Mà bây giờ lại càng
thăng cấp. Em nghĩ em… quá đột ngột… Anh thật sự cho rằng em thích hợp để làm
hoàng hậu một nước sao?”
“Tiểu
Hoa?”
“Từ nhỏ
em chưa từng tiếp nhận sự dạy dỗ về phương diện này, em hoàn toàn không biết
phải làm gì. Những gì em có thể làm, anh đều biết rồi đấy, đơn giản là làm một
chút dược, quanh quẩn trong vòng tròn nhỏ bé của mình. Mà tương lai, không nói
những việc khác, sẽ có cả một đám nữ quyến hoàng tộc muốn em dẫn dắt, thống
trị. Em chữa bệnh được, nhưng còn chữa người, là trăm triệu lần không được!”
“Tiểu
Hoa!” Tiêu Huyên hít sâu, nắm lấy hai vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Tất cả
đã có ta! Nếu nàng không thích, không cần làm gì cả! Ta chỉ hy vọng sau này
nàng có thể ở bên cạnh ta, sống một cuộc sống ung dung, hạnh phúc, tự do tự
tại. Nàng vì ta mà trả giá nhiều như vậy, nàng xứng đáng để ta dùng một chiếc
mũ phượng báo đáp…”
“Mũ
phượng không phải một sự báo đáp, A Huyên.” Tôi giãy khỏi bàn tay anh, phiền
muộn nói: “Đó là trách nhiệm, là nghĩa vụ, là nặng nề. Em… Em…”
“Tiểu
Hoa!” Tiêu Huyên nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay nàng đã chịu oan ức. Nàng chịu
khổ, chuyện đó ta đều biết. Lục gia gây nên chuyện này, hiện giờ ta chưa thể
động vào bọn họ, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ bắt bọn họ trả giá. Ta sẽ không
để nàng ngang nhiên bị ức hiếp. Ta muốn nàng làm hoàng hậu của ta, ta muốn
người trong thiên hạ đều phải quỳ dưới chân nàng.”
Câu nói
chấn động, vẻ mặt nghiên túc. Trái tim tôi đập thật nhanh.
“Nhưng…”
Tôi châm chước nói: “Em cũng không quan tâm đến tôn vinh hay phú quý gì đó.
Điều em muốn, chỉ là hạnh phúc bên người em yêu cả đời.”
Tiêu
Huyên cười vuốt tóc tôi: “Đương nhiên chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời.”
Tôi
châm chọc: “Có Lục Dĩnh Chi chen một chân, anh có hạnh phúc hay không em không
biết, nhưng em khẳng định em sẽ không có cách nào hạnh phúc được!”
Bầu
không khí lập tức đóng băng.
Tiêu
Huyên nhìn tôi chăm chú một lát rồi thở dài: “Cô ấy mới là mấu chốt, phải
không?”
Tôi
buông tầm mắt.
“Nàng
đối với cô ấy, có chút hiểu lầm.”
Tôi chế
nhạo: “Em nghĩ anh là con trai của tiên hoàng, đó mới là hiểu lầm. Còn Lục Dĩnh
Chi muốn cướp anh khỏi em, đó là sự thật!”
“Tiểu
Hoa.” Tiêu Huyên kéo tay tôi, dè dặt nói: “Dĩnh Chi xuất thân trong nhà quân
nhân, phong cách làm việc đương nhiên sẽ mạnh mẽ, cứng rắn hơn tiểu thư thư
hương khuê tú một chút. Có lẽ cô ấy mạo phạm nàng, nhưng cô ấy không có ác ý.
Cô ấy đã nói với ta, cô ấy vô cùng ngưỡng mộ nàng.”
“Cảm ơn
sự khen ngợi của cô ta.” Tôi hất tay Tiêu Huyên ra: “Nhưng em không có cách nào
tiếp nhận ý tốt đấy.”
“Tiểu
Hoa!” Tiêu Huyên nói: “Cô ấy không tệ như nàng nghĩ đâu…”
“Anh sẽ
lấy cô ta chứ?” Tôi ngắt lời anh ấy.
Tiêu
Huyên thở dài một hơi, gật đầu lấy lệ, lại lập tức vội vàng nói: “Cô ấy vĩnh
viễn sẽ không hơn được nàng, Tiểu Hoa. Nàng là nữ nhân độc nhất vô nhị trong
cuộc đời ta, là người ta cam tâm tình nguyện nắm tay cả đời. Mà ta cũng tuyệt
đối không cho phép Lục gia lớn mạnh hơn nữa, khiến cho chuyện đã xảy ra với
tiên đế tái hiện với ta. Nếu ta đã diệt Triệu gia, sẽ không cho phép xuất hiện
một Lục gia.”
Tay tôi
vô lực buông xuống.
“Cô ta…
Còn những người khác đúng không?” Tôi nói: “Mẹ nói, Trương Vĩ Dân có ý định gả
em gái cho anh. Còn có thể có tuyển tú, thu thập con gái quan viên khắp nơi,
thay đổi toàn bộ người hầu trong cung, tiến hành một cuộc thay máu.”
Tiêu
Huyên không phủ nhận: “Chuyện này ắt không thể thiếu. Ta không thể giữ lại tai
họa ngầm trong cung, cũng phải nắm giữ triều thần. Bọn họ cố ý vung dây, đương
nhiên ta sẽ phải nắm lấy. Giang sơn này ta còn chưa ngồi vững, một mảnh sơn hà
này cũng không thể chịu nổi vụ rung chuyển thứ hai. Tiểu Hoa, nàng…”
“Em
hiểu.” Tôi thấp giọng nói: “Em cũng không nói anh làm sai.”
Tiêu
Huyên nâng mặt tôi lên, ép tôi nhìn anh. Anh cũng nhìn thật sâu vào mắt tôi.”
“Nàng
muốn ta thề thế nào cũng được. Cả đời này ta có rất nhiều nguyện vọng, nhưng
nguyện vọng tốt đẹp nhất chính là nàng có thể ở bên ta.”
Tôi nhẹ
giọng nói: “Em không muốn anh nói ra một số lời thề mà tương lai anh sẽ hối
hận.”
Tiêu
Huyên vừa lo lắng vừa đau đớn, đặt trán mình lên trán tôi, nói: “Ta thề, tương
lai chỉ yêu một mình nàng, con của nàng sẽ là hoàng đế tương lai, gia tộc
nàng…”
Tôi che
kín miệng anh.
Có một
số lời nói, thật ra càng nói càng sai. Tôi nên giải thích chế độ một vợ một
chồng với một người đàn ông sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh này thế nào đây.
Có lẽ, yêu cầu tình yêu và hôn nhân đôi bên bình đẳng với một đế vương chính là
hành động ngu ngốc, tức cười nhất thiên hạ.
“Em
không cần những hứa hẹn đó.” Tôi cười cười với anh: “Anh chưa từng lừa dối em.
Những gì anh có thể làm, anh đều làm được. Những gì anh không làm được, chỉ do
năng lực của anh không đủ, chứ không phải lỗi của anh. Em không chiếm được
những gì em muốn, nhưng em sẽ không hối hận vì đã yêu anh.”
“Tiểu
Hoa?” Tiêu Huyên có chút bất an.
Tôi
nhín vai: “Em mệt rồi, ngày mai em còn phải đi gặp tỷ tỷ. Anh cũng về nghỉ ngơi
đi.”
Tiêu
Huyên im lặng, ánh mắt rực sáng, tôi quay mặt sang chỗ khác.
Anh
vươn tay ôm lấy tôi, giống như dùng hết sức lực toàn thân mà ôm lấy, gương mặt
vùi sâu trên vai tôi, thật lâu, thật lâu, vẫn không buông tay.