Ngày hôm sau Lâm Sơ Diệp vẫn muốn hẹn gặp Ôn Kỳ Minh, nhưng chưa kịp gọi điện hẹn gặp thì đã chạm mắt ở ngay công ty.
Hai hôm nay cô kết thúc cảnh quay sớm, sau khi tan làm lại không chịu được mà chạy qua đây với Ôn Tịch Viễn, mang ít trà bánh qua cho anh.
Hôm nay lúc vừa tới thì gặp ngay Ôn Kỳ Minh vừa ở trong thang máy đi ra, đi về hướng văn phòng làm việc của Ôn Tịch Viễn, đoán chừng là lại muốn đi tìm Ôn Tịch Viễn nói chuyện.
“Chú.” Lâm Sơ Diệp lễ phép gọi ông.
Ôn Kỳ Minh hoang mang quay đầu lại, lúc nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt, sau đó lại bày ra thái độ gia trưởng quen thuộc: “Sao cô lại tới đây?”
“Hôm nay cháu kết thúc cảnh quay sớm, không có việc gì làm nên tới đây ạ.” Lâm Sơ Diệp đi về phía ông, nhìn về phía văn kiện ông đang cầm trong tay, sau đó lại nhìn về phía văn phòng của Ôn Tịch Viễn: “Chú muốn tìm Ôn Tịch Viễn sao?”
Ôn Kỳ Minh liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt đã cho cô biết đáp án.
Lâm Sơ Diệp hơi mím môi, nhìn về phía ông: “Chú, cháu có thể nói chuyện với chú một lát được không ạ?”
Ôn Kỳ Minh liếc nhìn cô một cái: “Nếu cô cũng giống như bọn họ, khuyên tôi từ bỏ hạng mục này, vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Lâm Sơ Diệp khẽ lắc đầu: “Không phải ạ, cháu cảm thấy hạng mục này rất có tương lai, có thể cháu sẽ giúp chú thuyết phục được Ôn Tịch Viễn.”
Ôn Kỳ Minh nghi hoặc nhìn cô.
Lâm Sơ Diệp mỉm cười nhìn ông: “Cháu nói thật.”
Ôn Kỳ Minh nhìn chằm chằm Lâm Sơ Diệp một hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Đúng lúc Lê Duệ từ bên ngoài đi vào, thấy hai người thì kinh ngạc một hồi, Lâm Sơ Diệp đưa bánh và trà mà cô đã chuẩn bị cho Lê Duệ: “Thư ký Lê, phiền anh đem cái này vào cho Ôn tổng giúp tôi, nói là tôi và Ôn đổng xuống lầu ngồi một chút, lát nữa sẽ lên sau.”
Lê Duệ nhận lấy rồi đáp: “Được ạ.
Nhưng mà bây giờ Ôn tổng đang họp, chắc phải một lát nữa mới trở về.”
Không biết lời này có phải cố tình nói cho Ôn Kỳ Minh nghe hay không, sau khi nói xong, Lâm Sơ Diệp vô tình thấy anh ta liếc Ôn Kỳ Minh một cái.
Lâm Sơ Diệp mỉm cười: “Không sao.”
Sau đó quay sang nói với Ôn Kỳ Minh: “Chú, chúng ta xuống dưới lầu ngồi nhé?”
Ôn Kỳ Minh gật đầu. Tiên Hiệp Hay
Lâm Sơ Diệp và ông đi xuống quán trà chiều dưới lầu Hoa Ngôn.
“Cô làm thế nào để thuyết phục con trai tôi.” Vừa mới ngồi xuống, Ôn Kỳ Minh lập tức đi thẳng vào vấn đề, hỏi Lâm Sơ Diệp: “Con trai tôi còn cố chấp hơn cả tôi.”
Lâm Sơ Diệp nhìn ông: “Cháu có thể xem qua hạng mục của chú trước được không ạ?”
Ôn Kỳ Minh đưa hợp đồng qua cho cô.
“Cô có được không đó?” Ông không yên tâm hỏi: “Trong giới này vẫn phải cần đến trình độ, cô không nổi tiếng, cũng không có tác phẩm, tại sao người khác phải nghe lời của cô?”
“Người khác có thể không nghe cháu, nhưng chỉ cần con trai chú nghe là được rồi.” Lâm Sơ Diệp nói, nhận lấy hợp đồng, nghiêm túc đọc qua một lần, sau đó nhìn về phía ông: “Chú, chú vì hạng mục này mà muốn chuyển nhượng cổ phần cho bên ngoài sao?”
Ôn Kỳ Minh hơi mất tự nhiên, ho khan một tiếng: “Đó chỉ là chiến lược thôi, thật ra tôi không muốn chuyển nhượng cổ phần.
Chỉ cần nó đồng ý một tiếng thì chẳng có chuyện gì xảy ra.”
Lâm Sơ Diệp: “Chỉ là một chiến lược của chú, nhưng lại khiến con trai chú phải sứt đầu mẻ trán? Chú không thấy đau lòng sao?”
Ôn Kỳ Minh: “Tôi làm bố của nó, sao lại không đau lòng được chứ? Khoản đầu tư lên đến hai ba triệu, thành công hay thất bại như thế nào, không lẽ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó sao? Nhưng nếu đoàn làm phim đó thắng thì sao? Nổi tiếng trong lịch sử các phim điện ảnh là chuyện tốt, mặc dù Hoa Ngôn có không ít các bộ phim điện ảnh tốt, nhưng lại thiếu một tác phẩm đạt được giải thưởng cao nhất, cô nói xem nếu như tác phẩm này có thể dành được giải Oscar sẽ vinh dự cỡ nào chứ, ảnh hưởng đến Hoa Ngôn lớn thế nào, tôi đây không phải là chỉ muốn giúp nó bớt chút phiền toái thôi sao?”
Ôn Kỳ Minh nói xong thì lấy lại bản hợp đồng trong tay Lâm Sơ Diệp: “Kịch bản này rất hợp gu với vị giám khảo của giải Oscar kia, lần này tranh giải gấp gáp, hiếm khi gặp được một kịch bản tốt như vậy, cơ hội tốt như thế, dại gì mà không đánh cược một ván chứ?”
Lâm Sơ Diệp cẩn thận nhìn ông: “Đạo diễn Mã cũng hướng tới giải Oscar sao?”
Ôn Kỳ Minh: “Cũng không phải.
Ông ấy vì hạng mục này mà chuẩn bị rất nhiều năm, nghiên cứu rất nhiều bộ phim giành giải Oscar rồi mới viết được một kịch bản như thế này, người khác đều muốn tranh giành thời gian để kiếm tiền, ông ấy lại bỏ thời gian đi nghiên cứu kịch bản, vì kịch bản này mà viết trong vòng bốn năm năm.
Người trẻ tuổi như các người đều bốc đồng, bao gồm cả Ôn Tịch Viễn cũng thế, trong mắt chỉ nhìn thấy tiền, có mấy người có thể làm được như ông ấy cơ chứ? Thái độ như thế này không nên được giúp đỡ sao?”
Lâm Sơ Diệp thuận theo hướng câu chuyện của ông mà gật đầu tán thành: “Thái độ công việc thế này rất đáng được công nhận.”
“Cũng không phải….” Ôn Kỳ Minh lấy điện thoại ra, mở một đoạn video ngắn đưa cho Lâm Sơ Diệp xem: “Cô nhìn người ta xem, bọn họ họp bàn kịch bản từ sáng đến tối, trau chuốt kịch bản, có người nào mà không nghiêm túc viết kịch bản chứ, không giống như mấy người trẻ các người, toàn bộ chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, chẳng ai chịu an phận thủ thường mà ngồi viết kịch bản như thế này cả.”
“Chú, cháu cảm thấy câu này của chú không khách quan.
Tuy rằng bây giờ đúng là có một số người lúc nào cũng nghĩ đến việc kiếm tiền, nhưng con trai của chú không phải là người như thế, yêu cầu về chất lượng tác phẩm của anh ấy đã nghiêm khắc đến mức gần như khắc nghiệt, danh tiếng các tác phẩm của Hoa Ngôn là chuyện rõ như ban ngày.” Lâm Sơ Diệp sửa lại câu nói của ông: “Chú không nên cứ chèn ép con trai mình như thế.”
Ôn Kỳ Minh có hơi kinh ngạc nhìn cô: “Tôi phát hiện nha đầu cô cũng có chút thú vị đó, mỗi lần tôi nói cái gì không phải về nó cô đều phản bác lại tôi, giống như gà mái mẹ đang bảo vệ con nhỏ vậy.”
Lâm Sơ Diệp: “Đó là bởi vì chú thật sự không nói khách quan mà.
Giống như chú bây giờ đang hăng hái thúc đẩy cho hạng mục này, cuối cùng hoàn thành một cách xuất sắc, tát cả mọi người đều khen hạng mục này rất tốt, bố của chú lại đột nhiên hắt cho chú một chậu nước lạnh, nói với chú cái này ai mà chả làm được, có cái gì mà đánh giá cao hay không cao cơ chứ, chú có cảm thấy buồn bực không?”
Nói xong, giọng điệu của cô lại dịu đi một chút: “Phận làm con chúng ta đương nhiên cũng muốn được bố mẹ khen ngợi và công nhận.
Chỉ cần họ giả vờ vui vẻ khen chúng ta một câu, chỉ cần nói làm rất tốt, nhưng bố cảm thấy chỗ này còn có thể tốt hơn chút nữa, trong lòng chúng ta sẽ rất vui vẻ tiếp thu cái ý kiến đó, sau đó sẽ càng làm càng tốt hơn nữa.
Nhưng nếu ngược lại, họ chỉ lành lạnh nói một câu, cái này có gì mà khó, sao lại làm thành cái dạng như thế này, giống như mặc kệ chúng ta có cố gắng như thế nào cũng là không tốt, cứ như thế, chúng ta cũng sẽ bị đả kích, chú nói có đúng không ạ?”
Ôn Kỳ Minh liếc cô một cái: “Giả tạo.”
“Nhưng được khen sẽ rất dễ chịu mà.” Lâm Sơ Diệp nói, cầm lấy điện thoại di động của ông: “Chú nói xem mọi người đều nghiêm túc như vậy, nếu chú có thể làm bộ phim này, có phải nó sẽ rất có ý nghĩa và sẽ thay đổi một số thứ không?”
Mặt mày Ôn Kỳ Minh lập tức nở nụ cười: “Nhìn không ra đấy, cô cũng có chút hiểu biết nhỉ.”
Lâm Sơ Diệp tiếp lời ngay lập tức: “Cháu cảm thấy mọi người chỉ đang vất vả tạo dáng để quay video, kết quả chính là một bộ phim dở tệ.”
Ôn Kỳ Minh lập tức thay đổi sắc mặt, vừa muốn mở miệng đã bị Lâm Sơ Diệp dành trước: “Chú xem, cháu vừa khen một câu, chú đã ngay lập tức cảm thấy vui vẻ.
Cháu vừa nói nói không tốt, chú liền không vui.
Tất cả mọi người đều giống nhau, ai mà không muốn được khen, được cổ vũ chứ, chú nói đúng không ạ?”
Ôn Kỳ Minh nghẹn lời.
Lâm Sơ Diệp hạ giọng: “Chú thấy đó, đây chỉ mới là giả thiết của cháu thôi mà chú đã kích động như thế rồi.
Vậy chú nghĩ thử xem, năm đó chú và dì bị người ta gài bẫy, cả công ty và gia đình đều mất đi trụ cột, lúc đó Ôn Tịch Viễn mới có bao nhiêu tuổi chứ, đã bị ép đứng ra gánh vác trách nhiệm của cả công ty và gia đình, cứu công ty đang ở trên bờ vực phá sản trở về, trong mười năm qua, anh ấy không dám buông lỏng dù chỉ là một ngày, cẩn thận gánh vác trách nhiệm với công ty và gia đình, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa dám buông lỏng, nhờ có sự che chở của anh ấy mà bây giờ cả nhà mới có được cuộc sống giàu có an ổn như bây giờ, kết quả chú chỉ nói một câu, là do nó tự lao vào, không ai ép nó cả, nếu đổi lại là chú, chú có cảm thấy khó chịu không?”
Ôn Kỳ Minh trừng mắt với cô: “Không phải cô nói giúp tôi thuyết phục nó đầu tư vào hạng mục này sao? Sao bây giờ lại dạy đời tôi thế hả?”
“Chú xem, đây không phải chỉ là nói chuyện bình thường thôi sao.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng trấn an, không nhiều lời nữa, nhìn về phía màn hình di động, video dừng lại lúc người đàn ông đã ngã xuống, khiến cô không khỏi nhíu mày.
Ôn Kỳ Minh đang nhìn cô chăm chú nên lập tức phát hiện ra biểu cảm nhỏ của cô: “Sao thế?”
Lâm Sơ Diệp chuyển điện thoại sang cho ông, chỉ vào người đàn ông trong điện thoại, hỏi ông: “Đây là đạo diễn Mã Đào phải không ạ?”
Ôn Kỳ Minh nhìn màn hình di động, gật đầu: “Là ông ấy, sao thế?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không có gì ạ, cháu chỉ cảm thấy ông ấy rất nghiêm túc.”
Nói xong còn nịnh thêm một câu: “Chú, cháu cảm thấy ánh mắt của chú rất chuẩn.”
Ôn Kỳ Minh thật sự thích những câu như thế này: “Phải không, bọn họ đều nói tôi bị người ngoài dẫn dụ, dễ tin lời người ngoài.
Tôi đã ở trong cái vòng này mấy chục năm rồi, những cây cầu mà tôi đi qua còn dài hơn đường các người đi nữa là, dạng người nào mà chưa từng thấy qua, tôi không phân biệt được ai tốt ai xấu sao? Hơn nữa Mã Đào và tôi đã quen biết mười mấy năm, ông ấy là cấp dưới do một tay tôi đề bạt mới có được như ngày hôm nay, người ta nhớ ơn tôi, cho nên hạng mục tốt như thế này mới nhớ đến tôi, không phải là người tâm cơ giống như bọn họ vẫn nghĩ.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu tán thành: “Vâng.”
Cô đưa lại điện thoại cho Ôn Kỳ Minh: “Nếu không thì thế này, lát nữa chú gửi video này qua cho cháu, cháu sẽ giúp chú đi thuyết phục Ôn Tịch Viễn, trước tiên ngài đem hợp đồng chuyển nhượng cổ phần kia bỏ sang một bên, nếu như cháu không thuyết phục được Ôn Tịch Viễn thì chú mới dùng tới cái đó, có được không ạ?”
“Cái đó thì không bỏ được.
Ngày họp các cổ đông đã được xác định, đã thông báo hết rồi.” Ôn Kỳ Minh phất tay: “Nhưng mà cô yên tâm, đó chỉ là hình thức mà thôi, phải cần hơn một nửa số cổ đông đồng ý thì mới có thể chuyển nhượng thành công, sẽ không có nhiều người đồng ý như vậy đâu.”
Lâm Sơ Diệp: “…..”
Ôn Kỳ Minh nhìn cô: “Trước tiên cô cứ nói với nó một tiếng, nó hẳn là sẽ nghe lời cô nói.
Nhiều năm qua tôi chưa từng thấy nó gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào, nếu nó đồng ý kết hôn với cô thì chứng tỏ trong lòng nó rất thích cô, lời nói của cô nó nhất định sẽ nghe.”
Lâm Sơ Diệp cảm thấy cô có chút không kìm nén được: “Chú, chú có từng nghĩ tới, nếu như có hơn một nửa số cổ đông đồng ý thì sao?”
Ôn Kỳ Minh lườm cô: “Cô thật sự xem tôi là đứa ngốc à, tôi phải đánh tiếng trước cho họ sau đó mới quyết định làm điều này.
Hơn nữa lão Doãn theo tôi nhiều năm, ông ấy tận tâm và trung thành với công ty đã ngần ấy năm, lúc nào ông ấy cũng nói thật sự không cần cổ phần của tôi, chỉ muốn giúp tôi mà thôi.
Nhưng mà việc này cô đừng nói trước cho Ôn Tịch Viễn biết, nếu không nó sẽ không đồng ý hạng mục này đâu.”
Lâm Sơ Diệp: “………” Lão Doãn chính là cổ đông lớn thứ ba của Hoa Ngôn.
Vẻ mặt Ôn Kỳ Minh bình tĩnh trở lại, có hơi không được tự nhiên: “Những điều cô nói tôi đều hiểu, tôi cũng cảm thấy đau lòng cho con trai của mình, vì thế nên tôi mới muốn củng cố địa vị của công ty, như vậy nó cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Ngày đó chỉ là tôi quá nóng nảy, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng.”
Lâm Sơ Diệp: “Vậy chú có thể đi xin lỗi mà.”
Ôn Kỳ Minh: “Làm gì có chuyện bố đi xin lỗi con mình chứ.”
“…..” Lâm Sơ Diệp thật sự có chút không nhịn được, cầm hợp đồng trên bàn, đứng dậy: “Chú, chuyện này cháu sẽ giải quyết giúp chú.
Nhưng chuyện chuyển nhượng cổ phần chú phải giải quyết trước khi đại hội cổ đông diễn ra, hơn nữa chú cũng phải xin lỗi.”
Ôn Kỳ Minh kinh ngạc nhìn cô, Lâm Sơ Diệp không cười mà vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Cô vẫn có vẻ điềm tĩnh dịu dàng, nhưng đột nhiên lại tỏa ra khí chất khác hẳn với cô gái nhu nhược yểu điệu mà ông từng biết.
Nhất thời ông không biết phải nói gì tiếp theo.
Lâm Sơ Diệp bình tĩnh nhìn ông: “Chú?”
Ôn Kỳ Minh cũng đứng lên: “Được, nếu cô có thể thuyết phục con trai cô đầu tư vào hạng mục này, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cô, hủy bỏ đại hội cổ đông.”
Lâm Sơ Diệp không gật cũng không lắc: “Giải quyết xong cháu sẽ liên lạc với chú.
Cháu đi trước.”
Nói xong, cô lễ phép gật đầu chào tạm biệt, vừa mới ra tới cửa tiệm, Lâm Sơ Diệp nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đang vội vàng chạy đến.
Ôn Tịch Viễn vừa họp xong, lúc về đến văn phòng thì thấy trà và bánh Lâm Sơ Diệp để lại cho anh, từ chỗ Lê Duệ thì biết được cô và bố anh gặp nhau, cùng nhau đi xuống tiệm trà chiều dưới lầu nói chuyện, lo lắng cô sẽ bị bắt nạt nên anh vội vàng chạy xuống.
Anh cũng nhìn thấy Lâm Sơ Diệp, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn, đi đến phía cô: “Không sao chứ?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không sao.”
Sau đó lại hỏi anh: “Anh tan làm rồi sao?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Ừm.”
Lâm Sơ Diệp: “Chúng ta trở về trước đi.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu, nhìn về phía Ôn Kỳ Minh ở bên trong tiệm trà, ông cũng đang nhìn anh.
Anh không lên tiếng chào hỏi, Ôn Kỳ Minh cũng không đi ra.
Lâm Sơ Diệp nhìn anh: “Có cần qua đó chào hỏi một tiếng không?”
Ôn Tịch Viễn lắc đầu: “Không cần.”
Sau đó kéo tay cô: “Chúng ta về trước.”
Lâm Sơ Diệp nhẹ nhàng gật đầu, cùng anh đi ra ngoài.
Từ tấm cửa kính trong suốt của tiệm trà, Lâm Sơ Diệp thấy Ôn Kỳ Minh vẫn đang nhìn Ôn Tịch Viễn, ánh mắt dường như mang theo một vài cảm xúc phức tạp.
Lâm Sơ Diệp không kìm được, nhìn ông một cái.
Ôn Kỳ Minh kiêu ngạo chuyển tầm mắt, ngồi xuống một lần nữa.
Lâm Sơ Diệp lại nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Sắc mặt Ôn Tịch Viễn rất lạnh nhạt, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không nhìn về phía sau.
Lâm Sơ Diệp thoáng cầm tay anh, nhẹ giọng nói: “Em vừa mới phát hiện ra một chuyện….”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Chuyện gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Em nghi ngờ, Chu Cẩn Thần là người phía sau thúc đẩy chuyện này.”
Bước chân Ôn Tịch Viễn hơi dừng lại, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Sao em lại nói như vậy?”